Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 51

"Giờ tôi phải sống thế nào đây? Sao Lý Đại Cường lại mất tích kia chứ?!"

"Mẹ Thụ Nhi à, chị đừng khóc, đứa nhỏ trong bụng quan trọng hơn. Nếu chị ngã xuống thì hai đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?"

"Đúng đó, không chừng mấy ngày nữa là Đại Cường về à, em khóc mãi rồi bị bệnh thì sao."

"Các thím ơi, cuộc sống này khó khăn quá, tôi từ bỏ đứa nhỏ trong bụng này mất, cha nó không còn, tôi muốn nó làm gì nữa?!"

Sau đó là từng lời khuyên bảo vang lên.

Tô Diên đứng ngoài cửa nghe một lúc mới gõ cửa bước vào, mọi người thấy cô lập tức yên tĩnh lại.

Dưới ánh mắt của mọi người, cô nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được Lý Thụ đang trầm mặc ngơ ngác ngồi trong góc phòng.

Cô từ từ đến gần, nhét hồ lô ngào đường mình mua vào tay cậu bé, sau đó xoay người chào hỏi mẹ Lý.

Mẹ Lý nhìn cô, bà ấy gượng cười: "Cô Tô, sao cô lại đến đây? Có phải Lý Thụ làm gì khiến cô phiền lòng không ạ?"

"Không có, cậu bé ngoan lắm. Em nghe nói nhà chị xảy ra chút chuyện nên đến đây thăm."

"À à, vậy mời cô ngồi, đừng đứng đó."

Đúng lúc này, Lý Thụ từ trong góc đứng lên, nắm chặt xâu hồ lô ngào đường trong tay.

"Cô Tô, chúng em không sao, cô đi về trước đi ạ, em tiễn cô."

Đứa nhỏ bình thường luôn đùa cợt, hôm nay lại vô cùng trầm ổn. Tô Diên nhìn cậu nhóc, ánh mắt đầy đau lòng.

Chưa đợi cô lên tiếng, mẹ Lý đã chen vào nói: "Sao nhà ta không có việc gì được? Thằng cha c.h.ế.t bầm của con không biết đã đi đâu, để lại hai mẹ con mình sau này sống thế nào đây? Mẹ thấy con đừng có đi học nữa, vừa hay hôm nay nói với cô giáo một tiếng luôn đi!"

Tô Diên quay đầu nhìn bà ấy, giọng điệu ôn hòa: "Mẹ Lý Thụ à, chị đừng gấp, dù chuyện gì xảy ra cũng luôn có cách giải quyết. Chị cứ yên tâm dưỡng bệnh, trước tiên cứ ăn xong cái Tết này rồi suy xét vấn đề khác sau."

Người khác trong phòng nghe vậy cũng phụ họa theo: "Đúng đó, vẫn là giáo viên hiểu lý hơn, chị cứ ăn xong cái Tết này trước. Gần đây đừng nghĩ ngợi nhiều quá, có chuyện gì đợi năm sau rồi tính."

"Còn chẳng phải à? Giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng nhất."

Mọi người chị một câu tôi một câu, căn phòng lần nữa loạn thành nồi cháo. Lý Thụ thấy vậy, kéo cánh tay Tô Diên ra khỏi phòng bệnh.

"Cô giáo, nhà em thật sự không có việc gì, cô nên đi về đi ạ."

Thấy cậu bé vẫn cúi đầu, Tô Diên móc hai mươi tệ từ trong túi ra nhét vào túi áo của cậu bé: "Em cầm cái này dùng trước đi, sau này trả lại cho cô, nếu không đủ có thể đến tìm cô."

Nghĩ đến mấy hôm nữa cô phải đến Cáp Nhĩ Tân một chuyến, vì thế bổ sung: "Nếu cô không có mặt, em cũng có thể tìm anh trai Khương Nguyên xin giúp đỡ."

Lý Thụ vội móc tiền ra khỏi túi trả lại cho cô: "Cô giáo, em không lấy số tiền này được, cô cất vào đi ạ."

Nhưng tô Diên khăng khăng đưa cho cậu bé: "Giờ em đang cần dùng tiền, đừng nghĩ đến chuyện từ chối cô."

Tiền nằm viện, tiền dưỡng thai, tiền ăn Tết, gia đình mất đi sức lao động duy nhất, từng khoản tiền chồng chất, là người đều sẽ bị ép đến không thở nổi.

Lý Thụ do dự, cuối cùng vẫn cầm lấy tiền.

Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt ầng ậng nước.

"Cô Tô, em cảm ơn cô. Mặc kệ sau này em có tiếp tục học hay không, em sẽ mãi mãi coi cô là người thân của mình."

Tô Diên nghe cậu bé nói vậy, nhíu mày: "Em không học thì làm gì được? Dựa vào hai điểm công của em có thể nuôi sống được người nhà sao? Nếu bây giờ em bỏ học, có lẽ nó sẽ trở thành điều tiếc nuối trong lòng mà em mãi mãi không qua được."

Nhớ đến lời mẹ vừa nói, Lý Thụ bỗng rơi nước mắt: "Thế em phải làm gì đây? Mẹ em sẽ không cho em học tiếp đâu."

Cậu bé vẫn còn là trẻ con, gặp phải đả kích này, khả năng chịu đựng được có hạn. Tô Diên im lặng một thoáng, nghiêm túc hứa hẹn: "Em đừng lo, đợi đến năm sau cô sẽ nói với mẹ em."

Không biết chuyện của nhà Lý Thụ là ai lan truyền, ngày hôm sau tất cả học sinh đều biết.

Ở trước mặt cậu bé mọi người không dám nói gì, nhưng sau lưng lại thảo luận hăng say ra tam sao thất bản.

Đàm Lệ thấy vậy thở dài bất lực: "Thành tích học tập của em Lý Thụ vừa tiến bộ một chút, gia đình đã gặp chuyện thế này. Nếu cha cậu nhóc có thể về còn đỡ, nếu mãi mãi không về xem như hại thảm thằng bé rồi.

Ai cũng không thể lựa chọn cha mẹ ruột của mình, Tô Diên cũng than thở theo: "Hy vọng cậu nhóc kiên cường một chút, thành công qua được khó khăn này."

Đàm Lệ ở bên cạnh nghe, như suy tư gì đó. Một lúc lâu sau, cô ấy móc mười mấy tệ trong túi ra đưa cho Tô Diên: "Cô đưa cho cậu nhóc giúp tôi, tôi sắp phải đi rồi, chỉ giúp ích được nhiêu đây thôi."

Tô Diên nghiêng đầu nhìn cô ấy, lòng không nỡ: "Cô lấy vé xe rồi à? Định khi nào về Cáp Nhĩ Tân?"

"Tôi mua vé xe ngày mốt, đợi cô rảnh rỗi thì đến Cáp Nhĩ Tân chơi, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."

Lần này cô ấy rời khỏi thị trấn, sẽ không quay về nữa.

"Ừm, sau này có cơ hội, nhất định tôi sẽ đến tìm cô."

Hai người quen biết nhau lâu như vậy, sớm đã có tình cảm gắn kết rồi.

Đến hôm ly biệt, Tô Diên đi vào đài ngắm sao, đứng bên tàu hỏa đưa cho cô ấy một chiếc khăn quàng cổ. Chúc phúc cô ấy: Sau này cuộc đời rực rỡ, ngày càng tốt hơn.

Đàm Lệ nhận lấy khăn quàng cổ, quấn nó lên, cười xán lạn: "Cảm ơn cô, tôi thích lắm. Chúc cô mau chóng kết hôn, bạc đầu giai lão với chồng mình nhé."

Nói rồi lấy một túi giấy nhỏ từ hành lý ra đưa cho cô: "Đây là chị dâu tôi mua ở Cảng Thành, màu tươi quá không hợp với tôi, cô xinh đẹp như vậy chắc chắn rất thích hợp. Nó không phải món đáng giá gì, cô đừng chê nhé."

Tô Diên cầm lấy không hiểu ra sao, vừa định mở ra xem đã bị ngăn cản: "Là đồ nhỏ mặc bên trong, không bằng về nhà rồi xem, nhà ga người nhiều mắt tạp không tốt lắm."

Cô hơi sửng sốt, nghĩ là áo n.g.ự.c gì đó nên vội cất đi, không lật ra xem nữa.

Theo tiếng thông báo vang lên, Đàm Lệ bước từng bước lên tàu vẫy tay tạm biệt Tô Diên.

Cách cửa sổ xe, cả hai cười nhìn nhau, đến khi tàu hỏa càng lúc càng xa dần…

Vào hôm ba mươi Tết.

Phó Mặc Bạch đến thôn Bạch Vân, đầu tiên chúc Tết trước với mọi người nhà họ Khương, sau đó chở Tô Diên đến huyện Tây Hà, chuẩn bị đón năm mới cùng Diệp Khiết.

Hàng năm Diệp Khiết đều ăn Tết một mình, nghe bọn họ sẽ đến nên đã chuẩn bị sẵn đồ Tết, còn quét dọn nhà cửa sạch sẽ thơm tho.

Rồi đứng ở đầu hẻm, nhón chân ngóng chờ.

Xung quanh đều là hàng xóm thân thiết, có người thấy bà mặt mày hớn hở thì tò mò hỏi thăm: "Nhà chị có chuyện gì vui à? Sao trông chị vui thế?"

Diệp Khiết không giấu giếm, trả lời: "Con gái tôi đưa con rể về nhà, sao tôi không vui được?"

Bà vừa nói xong, Tô Diên và Phó Mặc Bạch đã xách theo rất nhiều quà vui vẻ đi đến.

Ngoại hình hai người xuất chúng, thu hút ánh nhìn của mọi người. Diệp Khiết thấy họ thì vui mừng khôn xiết, tiến lên phía trước hỏi: "Hai đứa ngồi xe gì đến đó? Mệt rồi đúng không? Chúng ta mau vào nhà thôi."

Tô Diên được bà nắm tay, lòng vô cùng ấm áp.

Hàng xóm thấy vậy đều rất ngạc nhiên: "Đây là con gái chị? Sao trước giờ tôi chưa nghe chị nhắc đến?"

Diệp Khiết ưỡn ngực, vô cùng tự hào nói: "Vì con gái tôi xinh đẹp, không nỡ để các người xem."

Mọi người nghe vậy cười òa lên.

Trong lúc nói chuyện, ba người đã bước vào nhà.

Phó Mặc Bạch đặt quà lên bàn, chủ động muốn vào bếp hỗ trợ nấu cơm.

Diệp Khiết không khách sáo với anh, sai anh g.i.ế.c gà trống trong sân trước, sẵn tiện vặt hết lông gà.

Phó Mặc Bạch cởi áo khoác quân đội ra, xắn tay áo lộ ra cánh tay rắn chắc rồi ra ngoài sân bắt gà. Tô Diên đứng bên cạnh nhìn, không khỏi cười khẽ, vừa định đi qua hỗ trợ lại bị Diệp Khiết túm đi nơi khác: "Không được quan tâm quá nhiều đến đàn ông, con càng để ý thì nó sẽ càng hất cằm lên mặt. Đợi lát nữa làm việc xong con đưa cho nó cái khăn lông là được."

Bình Luận (0)
Comment