Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 52

Tô Diên không khỏi nhìn sang: "Mẹ nuôi, mẹ cũng hiểu nhiều thật đấy."

Đợi Phó Mặc Bạch g.i.ế.c gà xong, sắp đi vặt lông gà, Tô Diên cầm một cái khăn lông đi qua đó theo lời Diệp Khiết, vẻ mặt đau lòng: "Anh vất vả rồi, mau lau mồ hôi đi."

Người đàn ông ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cô, ý là nhờ cô lau giúp mình.

Thấy mẹ nuôi không ở đây, Tô Diên đỏ mặt, cúi người nhẹ nhàng lau trán cho anh, cũng nhìn kỹ khuôn mặt của anh, càng nhìn càng thích.

Đúng lúc này, ngoài nhà truyền đến tiếng nói chuyện khiến cô sợ tới mức đứng bật dậy, như đứa nhỏ làm sai chuyện.

Dáng vẻ này khiến Tô Diên nhớ đến những ngày "sống trong bóng tối" khi hai người vừa gặp lại dạo trước. Vì thế anh cười trêu chọc: "Hai ta đã là người yêu chính thức rồi, em không cần sợ nữa."

Tô Diên mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, tuyệt đối không thừa nhận hành vi khi nãy của mình hơi thái quá.

"Để em xem là ai tới."

Nói xong cô ném khăn lông lên vai người đàn ông, xoay người rời đi.

Đi ra ngoài nhà, chỉ thấy Diệp Khiết đang nói chuyện cùng ai đó. Đối phương cầm một xấp tài liệu, cách ăn mặc như cán bộ lãnh đạo.

Ông ấy thấy Tô Diên, mỉm cười từ ái với cô rồi hỏi Diệp Khiết: "Đây là con gái nuôi của em nhỉ? Trông khá đẹp đấy."

Diệp Khiết lườm ông ấy một cái, trên mặt không vui: "Gì mà khá đẹp? Anh biết nói chuyện không vậy?"

Người đàn ông trung niên sờ mũi, vội giải thích: "Tôi không có ý gì khác, con người tôi ăn nói vụng về, không biết khen người khác cho lắm."

Tô Diên cười nhìn họ, chủ động giải vây: "Mẹ nuôi, đây là khách đến nhà đúng không ạ? Mời chú vào."

Tết nhất nên Diệp Khiết không muốn làm ông ấy khó xử, bà thu liễm tính tình, giới thiệu hai bên với nhau.

Người này họ Ngô, tên Ngô Duy Khanh, làm việc ở bộ phận chính phủ, là bạn của bà.

Nhưng Tô Diên nhận thấy được giữa hai người có điều mờ ám, không chỉ có quan hệ bạn bè.

Mà suy đoán này đã được xác minh vào bữa cơm tất niên.

Trên bàn cơm, Ngô Duy Khanh nương men say cầu hôn Diệp Khiết ở trước mặt mọi người!

Ở thời đại này, cầu hôn không có nhẫn và hoa tươi, chỉ có một bức thư tình thuần túy, bên trong kẹp rất nhiều phiếu gạo và phiếu vải.

Ngô Duy Khanh là lão độc thân, lần đầu tiên cầu hôn không khỏi căng thẳng, ông ấy móc khăn tay trong túi ra lau mồ hôi trên trán, nói rất nghiêm túc: "Đồng chí Diệp Khiết, ngày mai là đầu năm mới, tôi mong quan hệ giữa hai ta có thể tiến thêm một bước, cùng nhau nắm tay tạo nên một cuộc sống mới. Em cho tôi một cơ hội được không?"

Lời tỏ tình chân thành này khiến Tô Diên cảm động, nghĩ thầm: Nếu là cô, chắc chắn cô sẽ đồng ý.

Nhưng Diệp Khiết nghe xong lại không phản ứng gì, đối với bà mà nói hôn nhân đã không quan trọng nữa.

"Hai ta mới ở bên nhau một tháng, giờ kết hôn vẫn còn sớm, tôi chỉ có thể đồng ý tiếp tục ở bên anh, nhưng có kết hôn hay không thì không đảm bảo."

Đáy mắt Ngô Duy Khanh lướt qua vẻ mất mát, như quả bóng bị chọc lủng dần xẹp xuống.

Nhất thời bầu không khí có phần xấu hổ, để hoàn hoãn không khí, Phó Mặc Bạch mời rót cho ông ấy một ly rượu đầy, cũng kính ông ấy một ly.

Mấy ly rượu trắng xuống bụng, cuối cùng Ngô Duy Khanh không khổ sở nữa, vì ông ấy đã gục thẳng xuống bàn, hôn mê bất tỉnh.

Tô Diên thấy cảnh này, oán trách Phó Mặc Bạch: "Sao anh còn chuốc say chú ấy? Còn chưa qua năm mới mà, sao chú ấy ăn được đống sủi cảo nửa đêm đó đây?"

Phó Mặc Bạch tỏ vẻ anh cũng bất đắc dĩ: "Là chú ấy một mực đòi uống nhiều, anh còn cách nào nữa? Có điều tửu phẩm của người này không tệ, uống nhiều quá cũng không xằng bậy mà chỉ ngủ."

Diệp Khiết rất đau đầu, mãi đến qua 0 giờ vẫn còn rối rắm một chuyện.

"Diên Diên, con nói xem mẹ có nên tiếp tục qua lại nữa không? Dường như mục tiêu của mẹ và ông ấy không nhất trí, ngộ nhỡ làm dở lỡ con người ta thì không hay."

"Con thấy chú Ngô khá tốt, hay là mẹ đợi ngày mai chú ấy tỉnh rượu rồi nói chuyện thẳng thắn với nhau xem?"

"Không được, ngày mai mẹ bận, phải đến Cáp Nhĩ Tân cùng các con rồi."

"Mẹ nuôi, con với Mặc Bạch vẫn ứng phó được, mẹ vẫn đừng đi với bọn con."

Diệp Khiết nhíu mày, khăng khăng muốn đi: "Các con không hiểu biết Tô Diễm Ninh, còn có bối phận nhỏ hơn cô ta, phản băn khoăn nhiều thứ, căn bản không áp chế được cô ta. Có bối phận của mẹ ở đây cô ta mới không dám làm bậy. Hơn nữa mẹ cũng mua xong vé tàu rồi, giờ không trả lại được."

Tô Diên nghe xong, vẫn do dự: "Thế chú Ngô phải làm sao đây ạ?"

Diệp Khiết hờ hững trả lời: "Nếu ông ta thành tâm thì sẽ không lùi bước vì chuyện đêm qua. Còn nếu lùi bước thật… Vậy càng tốt, không trì hoãn thời gian của nhau."

"..."

Ngày hôm sau.

Ngô Duy Khanh tỉnh dậy, nên nói thì nói nên cười thì cười như không có việc gì, cũng không nhắc lại chuyện tối qua.

Diệp Khiết coi như ông ấy nghĩ thông suốt, thu dọn hành lý xong đi đến ga tàu hỏa với nhóm Tô Diên.

Từ nơi này đến thành phố Cáp Nhĩ Tân phải ngồi tàu hỏa bốn tiếng đồng hồ. Ngô Duy Khanh đưa ba người đến nhà ga, trước khi chia tay còn không quên dặn dò: "Nếu gặp chuyện gì phiền phức cứ gọi cho tôi, tôi rất rành bên Cáp Nhĩ Tân."

"Ừ, anh mau về đi, có Mặc Bạch ở đây, anh đừng lo gì hết."

Mười lăm phút sau, tiếng còi tàu vang vọng cả không trung, tàu hỏa dần dần tiến về phía trước.

Tô Diên nhìn ra ngoài ô cửa, tâm trạng thấp thỏm không yên, sắp đối mặt với tương lai không biết trước.

Trên đường đi, Diệp Khiết kể lại chuyện cũ nhà họ Tô cho bọn họ, chuyện xưa về Tô Diễm Ninh là m.á.u chó và náo nhiệt nhất.

Năm ấy cha mẹ nhà họ Tô là nông dân chính thống, đã định ra một cọc hôn nhân cho bà ta trước.

Đối phương là một thanh niên cùng làng, vóc người cao to cường tráng, Tô Diễm Ninh rất ưng nên đồng ý.

Sau đó bà ta lên thành phố Cáp Nhĩ Tân học tập, lại nhìn trúng người chồng hiện tại ở cùng trường, bà ta hẹn hò với cả hai người, bên nào cũng êm xuôi.

Mãi đến hôm nọ, chàng trai cùng làng đến Cáp Nhĩ Tân thăm bà ta, chuyện này mới bị chọc thủng. Sau đó chàng trai kia chia tay bà ta, bà ta gả cho người chồng hiện tại.

Điều m.á.u chó hơn nữa là không bao lâu sau khi bà ta lấy chồng, bà ta mang thai. Dựa theo ngày thì đứa nhỏ là của chàng trai cùng làng, nhưng chồng bà ta không biết.

Sợ chuyện bị lộ ra, bà ta từng đưa con cho người ta nuôi nấng một lần, sau này thật sự không nỡ nên đòi con về lại.

Đến tận bây giờ chồng bà ta vẫn chưa biết bản thân nuôi nấng con trai của người khác.

Nghe xong mọi chuyện, Tô Diên không nhịn được líu lưỡi.

"Vậy… Người nhà họ Tô mặc kệ bà ấy ư?"

Nhắc đến chuyện này, Diệp Khiết cười giễu: "Tô Kiến Quốc cưng chiều em gái ông ta nhất, từ nhỏ đã chiều chuộng, Tô Diễm Ninh có đức hạnh hôm nay cũng do một phần trách nhiệm của ông ta. Còn quan hệ của hai người họ hiện giờ thế nào, mẹ cũng không rõ nữa."

"Thế chàng trai cùng quê đó biết mình có đứa con trai không?"

"Biết chứ, đến giờ tên đó và Tô Diễm Ninh vẫn còn liên lạc, có điều ai cũng có gia đình riêng nên làm chuyện gì cũng tránh mặt người khác."

Tô Diên: "..."

Nồi m.á.u cún lớn thế này ăn vào cũng ba chấm thật. Nghĩ rằng có thể gặp được Tô Diễm Ninh, cô lại thấy thấp thỏm, xen lẫn đôi chút tò mò.

"Mẹ nuôi, sao mẹ lại biết mấy chuyện này thế?"

Diệp Khiết cười nói: "Em họ của mẹ là bạn tốt của Tô Diễm Ninh, gần như chuyện gì cô ta cũng nói với con bé."

Lòng Tô Diên run lên: "Vậy thân thế của con thì sao? Bà ta có từng nhắc đến không?"

"Không, chuyện này thì cô ta kín miệng lắm."

Bình Luận (0)
Comment