Tô Diên hơi thất vọng, đồng thời lại cảm thấy kỳ lạ. Theo lý mà nói những chuyện xấu đó của Tô Diễm Ninh phải được giấu giếm mới đúng, nhưng bà ta lại nói cho người khác.
Còn thân thế của mình bà ta lại giữ kín như bưng…
Tàu hoả ầm ầm băng qua vùng đất khô tiến vào thành phố lớn.
Chẳng mấy chốc, bốn tiếng đồng hồ trôi qua, Phó Mặc Bạch xách túi hành lý dẫn hai người xuống tàu hoả.
Vì hôm nay là mùng Một tết, không phải ngày đến thăm bạn bè thân thích nên đường phố cũng vắng bóng người, chỉ có vài đứa nhỏ đang chơi đánh quay, vung roi nhiệt tình, làm bụi đất cũng văng lên theo.
Tô Diên lấy địa chỉ mình viết trước kia ra đưa cho Diệp Khiết: "Mẹ nuôi, mẹ biết đây là đâu không ạ?"
Diệp Khiết cầm tờ giấy đọc sơ qua, rất quen thuộc địa chỉ ấy: "Đi thôi, mẹ dẫn hai đứa đến đó."
"Chúng ta có cần mua chút đồ rồi qua không ạ?" Dù sao cũng từng là thân thích, trước kia chưa điều tra được thân phận, Tô Diên cảm thấy mình thân là vãn bối không thể thiếu lễ nghĩa, thế mới không bị lộ.
Diệp Khiết lại không để bụng: "Mua gì mà mua? Có mẹ ở đây rồi, không cần mua cho cô ta gì cả! Vả lại nay là mùng Một, hợp tác xã mua bán cũng đóng cửa rồi, con đi đâu mua đồ đây?"
Tô Diên nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện hễ là cửa hàng đều đóng cửa, đúng là không thể mua được gì.
Sau đó bọn họ đi bộ vào hẻm nhỏ Đại Tỉnh Tử, Diệp Khiết lần theo địa chỉ gõ vang cửa nhà Tô Diễm Ninh.
Khoảng hai ba phút sau mới có người mở cửa.
Người đàn ông trung niên mở cửa đeo kính đen, có vẻ hào hoa phong nhã. Nhìn thấy bọn họ, ông ta nao nao: "Mấy người tìm ai?"
Diệp Khiết đứng đằng trước, cười ha ha đáp: "Tôi là chị họ xa của Tô Diễm Ninh, đưa con gái với con rể đến thăm cô ấy, cho hỏi cô ấy có ở nhà không?"
Nhà họ Tô có nhiều thân thích, thường xuyên có người đến cửa móc nối quan hệ, người đàn ông không nghi ngờ gì, nhường đường để họ vào nhà.
"Mọi người vào đi, cô ấy đang ở trong nhà đấy."
Mọi người theo ông ta đi vào nhà chính, chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồ đỏ đang ngồi ở chỗ kia vừa nghe phát thanh vừa cắn hạt dưa, trông rất nhàn nhã tự tại.
Diệp Khiết thấy vậy cất giọng chào hỏi: "Ui, mùng Một Tết mà trông em nhàn quá nhỉ?"
Tô Diễm Ninh giật mình, quay đầu vừa định phát giận, sau khi thấy người đến là Diệp Khiết thì hơi sửng sốt: "Chị dâu cả? Sao chị tới đây?"
"Đừng, chị cũng không còn là chị dâu cả của em đâu, gọi chị là được." Diệp Khiết ngồi xuống ghế, cười xán lạn với bà ta.
Nhưng Tô Diễm Ninh lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, ngượng ngùng hỏi: "Chị tới đây… Anh cả em có biết không? Chị tìm em có chuyện gì đấy?"
Từ nhỏ bà ta đã sợ Diệp Khiết, hiện giờ vẫn vậy.
Diệp Khiết lườm bà ta một cái, giọng điệu khó chịu: "Chị tìm em thì liên quan gì đến anh cả của em? Em đừng nhắc ông ta trước mặt chị được không vậy? Còn nữa, chị không có việc gì là không đến thăm em được à?"
Tô Diễm Ninh mím môi, không dám nói không thể. Lúc này bà ta chú ý đến Tô Diên và Phó Mặc Bạch, mờ mịt hỏi: "Hai người ngày là ai vậy chị? Trông xinh gái đẹp trai phết."
Thấy bà ta không biết Tô Diên, Diệp Khiết không thấy bất ngờ, vì thế giới thiệu một cách sâu xa: "Đâu là con gái với con rể của chị, cướp được từ chỗ Tô Kiến Quốc đấy."
Ban đầu Tô Diễm Ninh sững sờ, sau đó nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt bà ta thoáng chốc tái xanh, ánh mắt liên tục lập loè, cũng ấp úng nói: "Chị, chị nói vậy là sao? Cô ấy là gì của anh cả em?"
Tô Diên quan sát phản ứng của bà ta, chủ động tiến lên, lễ phép mỉm cười giới thiệu bản thân: "Cô, cháu là Tô Diên. Cô còn nhớ cháu không?"
"Tô, Tô Diên?!" Bà ta khiếp sợ tại chỗ, chỉ ước gì gọi được ngay đến thủ đô.
"Cháu đã lớn như vậy rồi à?"
"Vâng, năm nay cháu mười chín tuổi, nghe mẹ cháu nói năm đó là cô chăm sóc cho Triệu Tiểu Tuyết, sau này đứa nhỏ lại biến thành cháu, không biết chuyện này là sao ạ?"
Tô Diên hỏi rất thẳng thừng, không cho bà ta thời gian giảm xóc.
Tô Diễm Ninh nuốt ực nước miếng, khiếp sợ không thôi. May mà lúc này chồng bà ta bưng trà đến giải vây: "Mọi người đừng chỉ lo nói chuyện, cũng uống trà đi nhé."
Bà ta cũng hồi thần, cười chột dạ: "Đúng đúng đúng, có chuyện gì thì chúng ta vừa uống vừa nói."
Tô Diên nâng ly trà lên nhìn thẳng bà ta, từng bước ép sát: "Cô à, vậy cô nói cho cháu biết chuyện năm đó được không?"
Thấy thật sự không tránh khỏi, Tô Diễm Ninh móc từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay lau mồ hôi hột trên trán.
Qua một lúc lâu mới lên tiếng: "Đúng là năm đó có chuyện này, Trương Lan Quyên vì xuất huyết nhiều nên bác sĩ y tá trong phòng khám đều tập trung cấp cứu cho chị ta, chỉ có thể nhờ cô chăm sóc đứa nhỏ, nhưng cô thật sự không biết tại sao đứa nhỏ lại bị đánh tráo. Trong thời gian đó cô chỉ đi vệ sinh một lần duy nhất, có lẽ khi cô đi thì đứa nhỏ bị đánh tráo ngay lúc đó."
Tô Diên nghe xong, trong lòng đã có suy đoán: Chắc chắn Tô Kiến Quốc đã bàn bạc sẵn khẩu cung với đối phương.
Cô làm bộ khổ sở, đáy mắt đầy nỗi cô đơn: "Ra là vậy, xem ra muốn tìm được cha mẹ ruột của cháu là điều không thể rồi."
Thấy cô tin thật, sắc mặt Tô Diễm Ninh dịu đi đôi chút, còn không quên dịu dàng an ủi: "Người xưa có câu ơn sinh thành không bằng ơn dưỡng dục, anh trai và chị dâu của cô đối xử tốt với cháu như vậy, cháu vẫn nên thuận theo tự nhiên đi thôi."
Tô Diên chỉ cười bất đắc dĩ, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, trước khi cháu xuống nông thôn, cha cháu từng nói cô bị kích thích, tinh thần trở nên không tốt lắm, giờ cô sao rồi ạ? Có còn phát bệnh không?"
"..." Tô Diễm Ninh nghe xong cứng họng, sắc mặt từ trắng thành đỏ, miễn cưỡng mỉm cười: "Đã gần hết rồi, cháu đừng lo."
Diệp Khiết bàng quan nhìn hai người nói chuyện, lòng vui khôn xiết. Bà nhận ra đối phương là miệng hồ lô bịt kín, căn bản không hỏi ra được gì, bà bèn khoát tay, ra vẻ thân thiết nói: "Diễm Ninh, khó khăn lắm chị mới đến Cáp Nhĩ Tân một chuyến, chi bằng hai ta vào phòng hàn huyên một lúc, em thấy sao?"
Tô Diễm Ninh không dám không đi, còn dặn dò chồng phải chiêu đãi Tô Diên và Phó Mặc Bạch chu đáo.
Chỉ chốc lát sau, ba người ngồi trong nhà chính nhìn nhau.
Chồng của Tô Diễm Ninh tên Trần Hiểu Quang, ông ta lên tiếng nói trước: "Hai cháu ngồi đây đừng khách sáo, uống chút trà ăn chút hạt dưa đi, hạt dưa vừa rang đấy, ngon lắm. Hai cháu nếm thử nhé?"
Đối mặt với người đàn ông hào hoa phong nhã này, Tô Diên không khỏi nhớ đến chuyện mình nghe trên tàu hoả. Cô rất tò mò, rõ ràng năm đó ông ta biết Tô Diễm Ninh bắt cá hai tay, tại sao vẫn kết hôn với bà ta?
Phó Mặc Bạch vẫn luôn làm phông nền bỗng cất tiếng hỏi Trần Hiểu Quang: "Cháu nhỏ nhà dượng đâu ạ? Sao bọn cháu không thấy?"
"Nó qua nhà bạn học chơi rồi, có lẽ đến giờ ăn cơm mới về."
Trần Hiểu Quang trả lời tuỳ ý, không giống là biết nội tình, Tô Diên có chút đồng tình cho ông ta.
Mãi đến khi con ông ta về nhà, thấy ngoại hình của đứa nhỏ và ông ta chẳng giống nhau tí nào, cô bỗng cảm thấy mình ngây thơ quá rồi…
Đợi Diệp Khiết nói chuyện xong bước ra, trời bên ngoài đã mờ tối. Ban đêm ở thành phố Cáp Nhĩ Tân vẫn mỹ lệ động lòng người như cũ.
Bọn họ không ở lại ăn cơm chiều, lúc rời đi, Tô Diên cười xấu xa với Tô Diễm Ninh: "Cô ơi, hôm nào cháu lại đến thăm cô nhé. Cô phải giữ gìn sức khoẻ đó, tuyệt đối đừng để bệnh kia tái phát."
Tết nhất mà nghe lời xúi quẩy thế này khiến Tô Diễm Ninh tức tối vô cùng, nhưng không thể nổi đoá, chỉ đành nghẹn trong bụng.
Ra khỏi hẻm nhỏ Đại Tỉnh Tử, Diệp Khiết thấy xung quanh vắng lặng, đến gần Tô Diên nói khẽ: "Mẹ đoán ngày mai cô ta sẽ gọi điện cho Tô Kiến Quốc, tương lai con có thu xếp gì không?"