Tô Kiến Quốc là người rất khó nhằn, cần phải chuẩn bị tâm ký thật tốt. Tô Diên rất bình tĩnh: "Con đoán ông ấy sẽ không hành động ngay được. Dù không kiềm được thì có lẽ cũng chỉ gọi con về Bắc Kinh, lấy cớ người nhà bị bệnh gì đó."
Mười chín năm qua, cô biết tỏng kịch bản của người nhà họ Tô. Có điều cô muốn tiếp tục điều tra nên sẽ không về.
Diệp Khiết vỗ vai cô, nói lời an ủi: "Hồi chiều mẹ thử thêm vài lần, Tô Diễm Ninh cực kín miệng, đây không như tính cách trước kia của cô ta, mẹ đoán chắc chắn có chuyện gì đó trong này. Yên tâm đi, có mẹ ở đây, Tô Kiến Quốc không dám làm gì con đâu. Nếu ông ta dám bắt nạt con, mẹ sẽ liều mạng với ông ta."
"Mẹ nuôi, mẹ tốt với con quá. Mẹ cứ tin con, con không để bọn họ bắt nạt mình đâu."
Phó Mặc Bạch đi sau bai người, yên lặng lắng nghe hết thảy, nhíu mày trầm ngâm…
Bọn họ qua đêm ở nhà khách quân đội, ba ngày trước đó Phó Mặc Bạch đã chuẩn bị sẵn chỗ ở.
Anh ở phòng đơn, còn Tô Diên và Diệp Khiết ở phòng hai người. Mệt mỏi một ngày, Diệp Khiết đã ngủ sớm rồi.
Tô Diên rửa mặt xong, vừa định về phòng ngủ lại bị Phó Mặc Bạch gọi dừng bước.
Sợ anh nảy sinh ý nghĩ không nên có, cô bất giác lùi về sau một bước, khẽ hỏi: "Anh làm gì đó? Mẹ nuôi vừa ngủ, anh đừng đánh thức bà ấy."
"Anh tìm em có việc, đi với anh một lát."
Phòng Phó Mặc Bạch ở ngay bên cạnh, anh đẩy cửa phòng ra, đợi cô tiến vào, nhưng mãi không thấy cô vào.
"Có chuyện gì cần nói, anh cứ nói ở đây đi, em không vào với anh đâu." Tô Diên ôm chặt chậu rửa mặt, bày ra tư thế phòng ngự.
Như thế cực giống chú thỏ nhỏ bị dọa giật mình, thú vị và đáng yêu.
Người đàn ông hơi nhướng mày, nỉ non trêu ghẹo: "Em sợ gì chứ? Anh cũng đâu thể ăn thịt em. Hay là… Em hiểu sai gì rồi? Trong đầu đang chứa thứ gì không đứng đắn?"
Tô Diên đỏ mặt, vội phủ nhận: "Em mới không hiểu sai! Là đầu óc anh không đứng đắn."
Sợ anh lại nói lời gì lung tung, cô bước nhanh vào phòng anh. Trong ánh đèn m.ô.n.g lung, thứ đầu tiên ánh vào mi mắt là hoa trải khắp phòng, đủ mọi màu sắc. Trên bàn còn bày một bó hoa nhựa, hai ngọn nến đỏ, trông vô cùng nồng thắm.
"..."
Cô khựng bước, quay lại nhìn anh, vẻ mặt hơi ngơ ngác: "Sao lại thế này? Trước đó ở đây từng mở tiệc à?"
Phó Mặc Bạch bị cô chọc cười, lý do vừa ấp ủ khi nãy cũng suýt quên mất. Anh vội thu lại cảm xúc, móc một chiếc nhẫn vàng ra khỏi túi quần, từ từ đến gần.
Cuối cùng anh dừng lại trước mặt cô, trong ánh mắt thâm thuý chứa từng đợt sóng gợn: "Diên Diên, chiếc nhẫn này được mẹ anh để lại, giờ anh giao nó cho em, em gả cho anh nhé?"
Tô Diên khó tin mở to hai mắt, con người hơi rụt lại, trái tim đập thình thịch liên hồi, như thể thời gian ngừng lại ở giây phút này.
Phó Mặc Bạch nắm lấy tay trái của cô, kiên nhẫn chờ đợi, thật ra anh vô cùng căng thẳng, trong lòng hiện lên vô số kết quả.
"Sao đột nhiên anh lại muốn cưới em?"
Cô yên lặng nhìn anh, muốn tìm kiếm một đáp án.
Phó Mặc Bạch nghiêm túc nói ra ý nghĩ chân thật tự đáy lòng: "Anh thích em, muốn cùng em răng long đầu bạc, chỉ đơn giản thế thôi."
Lại lần nữa nghe được lời tỏ tình của anh, Tô Diên vẫn thẹn thùng, nhớ đến đủ mọi chuyện trong quá khứ, cô không chút do dự đồng ý ngay.
"Vậy sau này anh phải đối xử tốt với em, mãi mãi không thay đổi đấy."
Nghe cô nói vậy, Phó Mặc Bạch thoáng mừng như điên, nước da trắng nõn hiện lên vẻ ửng hồng. Anh cố gắng đè nén tâm trạng kích động, đeo chiếc nhẫn đó cho cô.
"Diên Diên, anh dùng thân phận một người lính đảm bảo với em rằng, anh mãi mãi sẽ trung thành với em, đối xử với em thật tốt."
Chiếc nhẫn vàng được đeo lên ngón áp út, kích cỡ vừa tay. Tô Diên và anh nắm tay nhau, bỗng cô nhón chân, hôn lên môi anh.
Như thể đóng dấu, lấy mối hôn này định chung thân.
Một đêm này, cả hai háo hức đến nỗi không ngủ yên, cách một bức tường như tâm tư vẫn đặt mãi trên người đối phương.
Thế là sáng hôm sau quầng thâm mắt xuất hiện rất rõ, Diệp Khiết thấy vậy cười trêu: “Hôm qua hai đứa có chuyện gì à? Cùng nhau làm chuyện xấu đúng không?”
Tô Diên e thẹn cúi đầu, huých tay Phó Mặc Bạch để anh đứng ra nói.
Người đàn ông nhận được mệnh lệnh, lập tức đứng thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Mẹ nuôi, con và Diên Diên chuẩn bị kết hôn.”
“Kết hôn?”
Diệp Khiết kinh ngạc thốt lên, một lúc lâu sau mới tiêu hoá được tin tức này.
“Kết hôn là chuyện tốt mà! Hai đứa tính khi nào đi đăng ký? Vẫn chưa viết giấy xin kết hôn đâu nhỉ?”
Phó Mặc Bạch hiếm có khi ngại ngùng, đỏ tai trả lời: “Thật ra ngay hôm xác lập quan hệ con cũng đã đệ trình giấy xin kết hôn lên cấp trên rồi. Con và Diên Diên đã bàn xong, mùng Ba sẽ đi đăng ký, ngày mai hai đứa con sẽ mời mẹ ăn cơm.”
Diệp Khiết nhìn anh với ánh mắt sâu xa, gật đầu đồng ý, sau đó cố tình đuổi Tô Diên đi, muốn nói chuyện riêng với anh.
Khi Tô Diên đi rồi, bà mới hỏi nhỏ: “Con nói thật cho mẹ biết đi, con viết thư xin kết hôn sớm như vậy, giờ lại vội vàng muốn cưới Diên Diên về nhà, có phải là vì Tô Kiến Quốc không?”
Trước khi chưa điều tra rõ thân thế, Tô Diên vẫn là người nhà họ Tô, bức ép gia đình họ quá, họ muốn làm chuyện gì đó với Tô Diên cũng rất dễ dàng. Nhưng sau khi kết hôn thì khác, Phó Mặc Bạch là chồng hợp pháp của cô, dù Tô Kiến Quốc có ý định gì cũng có Phó Mặc Bạch che chắn đằng trước.
“Đó chỉ là một trong số các nguyên nhân, con thật lòng muốn cưới cô ấy.”
Phó Mặc Bạch bình tĩnh trả lời, cũng không thấy quẫn bách khi bị vạch trần.
Diệp Khiết lộ vẻ thưởng thức, nói ra lời từ tận đáy lòng: “Hai đứa đều là đứa trẻ ngoan, sau này phải yêu thương đùm bọc lẫn nhau, nếu có chuyện gì cầm mẹ giúp, hai đứa cứ việc nói ra, đừng khách sáo với mẹ.”
“Cảm ơn mẹ.”
Phó Mặc Bạch cúi người trước bà, dùng điều này thể hiện sự cảm kích trong lòng.
*
Hiện giờ, dù ở lại Cáp Nhĩ Tân đi nữa cũng không có ý nghĩa gì, cộng thêm ngày mai phải đăng ký kết hôn, thời gian gấp rút nhiệm vụ lại nặng nề nên buổi trưa hôm đó ba người đã ngồi lên tàu hoả trở về thôn Bạch Vân.
Đợi khi đến nơi, sắc trời đã muộn.
Một trong những thứ cần thiết cho thủ tục kết hôn là đến uỷ ban thôn viết một tờ chứng nhận. Tô Diên định sáng mai rồi viết, nhưng Phó Mặc Bạch lại nghĩ rằng bây giờ đến nhà trưởng thôn viết giấy chứng nhận luôn, tránh để đêm dài lắm mộng.
Thấy anh gấp gáp như vậy, Tô Diên không hiểu ra sao, đỏ mặt phàn nàn: “Đến cả sáng mai mà anh cũng không chờ được nữa hở? Hay là về nhà trước đi, để người khác biết thì ngại lắm.”
Phó Mặc Bạch giơ túi lưới trong tay lên, ra vẻ nhất định phải thực hiện: “Anh đã chuẩn bị xong đồ đưa cho trưởng thôn rồi, hôm nay là mùng Hai Tết, vừa hay chúng ta đi qua đó luôn. Đây là chuyện vui, không có gì phải ngại hết.”
Diệp Khiết đứng bên cạnh cũng phụ hoạ theo: “Mặc Bạch nói đúng đấy, lúc chúc Tết sẵn tiện nhờ viết giấy chứng nhận luôn, bớt việc ngày mai lại phải đi một chuyến.”
Tô Diên không khuyên được hai người, đành phải đồng ý.
Chẳng mấy chốc, họ đến nhà trưởng thôn.
Trần Mãn Phúc thấy họ thì rất bất ngờ: “Thanh niên trí thức Tô, không phải cháu đến thành phố Cáp Nhĩ Tân à? Sao mới đó đã về rồi?”
Tô Diên cầm lấy túi lướt trong tay Phó Mặc Bạch, đưa cho đối phương, cười hì hì chúc Tết, còn nói không ít lời chúc cát lợi khiến Trần Mãn Phúc vui vẻ ra mặt, vội mời họ vào nhà.
Mười phút sau, trong nhà chính, mọi người nói qua nói lại cực kỳ rôm rả, Phó Mặc Bạch thấy cô mãi chưa lên tiếng nên hắng giọng một cái, nói đơn giản: “Trưởng thôn, hôm nay chúng tôi đến đây là còn một việc mong ngài giúp đỡ.”
Nghe xong, nụ cười của Trần Mãn Phúc thoáng cứng đờ, cẩn thận hỏi: “Chuyện gì đó? Chỉ cần làm được thì tôi sẽ giúp.”
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng ông ấy lại đang thầm nghĩ khác đi.