Tô Diên thấy vậy không khỏi cười khẽ: “Trưởng thôn, chuyện là thế này, ngày mai bọn cháu định đăng ký kết hôn, muốn nhờ ông viết một tờ chứng nhận.”
Nói rồi cô móc một nắm kẹo mừng từ trong túi, dúi vào tay ông ấy.
Thấy đây không phải chuyện khó khăn gì, Trần Mãn Phúc cười ha hả, lòng thấp thỏm cũng dịu đi.
“Hoá ra là chuyện mừng! Vậy tôi đi viết liền, hai cháu ngồi đợi một lát nhé.”
Tô Diên và Phó Mặc Bạch thật lòng cảm ơn, dõi theo bóng dáng bước vào buồng của ông ấy.
Vợ của trưởng thôn vừa rót nước cho họ vừa hỏi han: “Phải chăng sau khi kết hôn, thanh niên trí thức Tô sẽ vào đại viện quân khu ở? Thế công việc trên thị trấn phải giải quyết thế nào? Không làm nữa à?”
Tô Diên bưng cốc nước ấm, cười đáp: “Tạm thời cháu không nghĩ quá nhiều, hết thảy đợi hai cháu kết hôn xong rồi tính.”
“Còn tính toán gì nữa, lấy chồng thì ăn mặc ở theo chồng, sau khi kết hôn có chồng nuôi, cháu còn làm việc chi nữa? Mệt mỏi lắm! Còn không bằng sớm sinh một đứa con.”
Vợ trưởng thôn càng nói càng hăng, còn hỏi Diệp Khiết: “Em gái à, em thấy chị nói chí lý không?”
“Chí lý, vô cùng chí lý! Vẫn là chị sáng suốt, chọn được một người chồng tốt cho mình.”
Diệp Khiết giơ ngón tay cái lên khen, khiến bà ấy vui tươi hớn hở.
Đúng lúc này, Trần Mãn Phúc cầm một tờ giấy chứng nhận bước ra khỏi buộc, thấy bọn họ nói chuyện rôm rả như vậy, tâm trạng cũng vui vẻ theo.
Ông ấy đưa giấy chứng nhận cho Tô Diên, cũng ân cần dặn dò: “Từ nay về sau cháu cứ việc coi chỗ này là nhà mẹ đẻ của mình, nếu cậu ta dám bắt nạt cháu, nhất định chúng tôi sẽ đứng ra thay cháu.”
“Cháu cảm ơn trưởng thôn.”
Không nói lời này có thực hiện được không, nghe vào tai cực kỳ ấm áp, Tô Diên hơi động lòng, sống mũi cay cay.
Phó Mặc Bạch cất giấy chứng nhận cho cô, hàn huyên thêm vài câu, bọn họ rời khỏi nhà trưởng thôn.
Trên đường đến nhà họ Khương, Diệp Khiết kéo cánh tay Tô Diên, hạ giọng nhắc nhở: “Mấy lời vợ trưởng thôn nói lúc nãy, con nghe chơi là được, tuyệt đối đừng học theo bà ấy. Cuộc đời người phụ nữ dựa vào ai cũng không bằng dựa vào bản thân. Chỉ cần con có tiền có công việc, đi đến đâu cũng kiên cường được hết!”
Tô Diên gật đầu tán thành, thật ra cô cũng không coi lời khi nãy là đúng: “Con không muốn bỏ công việc giáo viên này, mẹ yên tâm đi ạ, lòng con hiểu rõ.”
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Diệp Khiết vui mừng.
Không biết tự lúc nào, họ đã đi đến trước cửa nhà họ Khương.
Thẩm Tình và Khương Nguyên đang ngồi xổm trong sân chơi đánh quay. Lúc nhìn thấy Tô Diên, hai người không hẹn mà cùng bỏ bê con quay mà chạy đến trước cổng.
“Diên Diên, sao em về sớm thế?”
Người hỏi chuyện là Thẩm Tình, mấy hôm trước cô ấy bị viêm ruột thừa phải phẫu thuật nên năm nay không về Cáp Nhĩ Tân ăn Tết.
Tô Diên phân chia đồ ăn mình mua từ Cáp Nhĩ Tân về cho họ, ra vẻ thần bí nói: “Em có việc muốn thông báo với mọi người, đi thôi, chúng ta vào nhà rồi nói.”
Phó Mặc Bạch cầm túi lớn túi nhỏ đồ đạc đi theo sau họ, chưa đầy một tiếng đồng hồ, ai trong nhà họ Khương cũng biết tin tức hai người sắp kết hôn!
Vẻ mặt Thẩm Tình đầy hâm mộ, cũng muốn sớm kết hôn làm cô dâu xinh đẹp. Khương Nguyên lại vô cùng lo lắng, sợ rằng sau khi kết hôn, Tô Diên sẽ không làm giáo viên nữa.
Ngay trước mặt mọi người, cô bé không tiện hỏi gì, mãi đến đêm khuya, lúc Tô Diên chuẩn bị đi ngủ thì cô bé mới đến hỏi: “Cô ơi, sao đột nhiên cô muốn kết hôn vậy ạ? Trước đó em cũng chưa nghe cô nói gì mà.”
Tô Diên cũng không ngờ mình lại kết hôn nhanh như vậy, nhưng đời này cô đã chọn Phó Mặc Bạch rồi nên cảm thấy sớm hay muộn đều như nhau.
“Em đang định hỏi cô là sau này cô còn làm giáo viên nữa không chứ gì?”
“Ôi, cô lợi hại quá! Đoán chuẩn luôn!” Khương Nguyên trông mong nhìn cô, rất sợ nghe được câu trả lời làm mình khổ sở.
Tô Diên bị nhìn chằm chằm đến mức hơi mất tự nhiên, cô hắng giọng, đảm bảo nói: “Trước khi các em tốt nghiệp cô sẽ không rời khỏi đây, trừ khi có nguyên nhân không thể chống cự. Được rồi, em có thể yên tâm ngủ rồi đó.”
Nghe lời hứa hẹn của cô, Khương Nguyên cười xán lạn, nắm lấy tay cô lắc lư qua lại, không muốn buông ra.
“Cô giáo, cô tốt quá đi. Nếu cô có thể ở mãi bên em thì hay biết mấy.”
Nghĩ đến năm 77 kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, Tô Diên dịu dàng an ủi cô bé: “Chỉ cần em cố gắng học hành, mọi thứ đều có thể.”
Cả đêm này, hai người ngủ cùng một chiếc giường đất, trò chuyện đủ điều, mãi đến hai giờ sáng mới đi ngủ.
Tám giờ sáng, thấy Tô Diên vẫn chưa dậy, Phó Mặc Bạch ngồi chờ ở nhà chính, vô cùng kiên nhẫn.
Diệp Khiết lại rất sốt ruột, không nhịn được đi qua đi lại: “Hay là để mẹ đi gọi con bé, một ngày hai đứa còn chưa kết hôn thì lòng mẹ vẫn chưa yên ngày đó.”
Phó Mặc Bạch ngăn cản: “Cứ để cô ấy ngủ thêm chút đi ạ, tay Tô Kiến Quốc chưa dài đến vậy đâu, ít nhất ông ấy không nhúng tay vào chỗ đăng ký kết hôn được.”
Nhưng Diệp Khiết vẫn rất lo: “Không được! Mẹ đi gọi nó, đợi đăng ký xong thì nó muốn ngủ thế nào cũng được.”
Nói xong liền xoay người rời đi, bước chân đầy vẻ hấp tấp.
Lúc này Tô Diên đang ngủ ngon lành, trong lúc mơ màng còn mơ thấy Phó Mặc Bạch, anh mặc một thân quân phục, đang nói gì đó với cô. Cô muốn chạy đến để nghe rõ hơn, nhưng ngay lúc này bị đánh thức.
“Diên Diên, đừng ngủ nữa, mặt trời chiếu thẳng đến m.ô.n.g rồi kìa.”
Cô nhíu mày không muốn thức dậy, cuối cùng bị Diệp Khiết lay tỉnh.
“Con còn phải đăng ký kết hôn với Mặc Bạch nữa đây, nhanh dậy đi!”
Nghe vậy, Tô Diên hoàn toàn tỉnh táo. Cô bật dậy, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ.
“Mẹ nuôi, bây giờ là mấy giờ rồi ạ?”
“Hơn tám giờ rồi, mau mặc quần áo đi, đợi con lên thị trấn thì chỗ đăng ký kết hôn của người ta đã tan làm luôn rồi.”
Sau khi rửa mặt chải đầu trang điểm xong, hai người lái xe jeep đi ra ngoài.
Ở thời đại này, Tết Âm lịch không có kỳ nghỉ, mùng Ba đã phải đi làm bình thường. Lúc cả hai đến văn phòng đăng ký kết hôn, đằng trước đã có ba cặp đôi đứng xếp hàng.
Tô Diên nhìn quanh bốn phía, không tự giác đến gần Phó Mặc Bạch hơn, tất cả dũng khí tối qua dần dần biến thành thấp thỏm.
Lúc này, Phó Mặc Bạch nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen: “Không sao, thủ tục đăng ký rất đơn giản, có anh đây rồi, đừng sợ.”
Thấy anh hiểu lầm, Tô Diên nhón chân thì thào bên tai anh: “Em không sợ lưu trình đăng ký, là sợ kết hôn với anh, giờ em thấy hơi hối hận rồi.”
Phó Mặc Bạch khẽ sửng sốt, sau đó nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, trả lời khí phách: “Giờ hối hận cũng vô dụng, bước vào cánh cửa này rồi, em đã là vợ của anh.”
Tô Diên cười nhìn anh, không trêu anh nữa, nói lời khen ngợi từ tận đáy lòng: “Anh đẹp thế này, con người cũng không tệ, em đâu có chỗ nào hối hận đâu, đương nhiên là gạt anh rồi. Chúng ta đi thôi, tranh thủ đăng ký sớm.”
Cô kéo anh đi xếp hàng, đằng trước vẫn còn hai cặp đôi, hai người họ có giá trị nhan sắc cao nhất.
Trong lúc xếp hàng, có một người phụ nữ đi đến hỏi: “Đồng chí, muốn chụp ảnh không? Ở tiệm chụp hình ngay đối diện ấy, năm hào một tấm.”
Tô Diên khoát tay, không định chụp ảnh ở đây.
Người phụ nữ thấy cô không d.a.o động, tiếp tục giăng mồi: “Nếu chụp hai tấm tôi có thể giảm giá cho cô. Hay là cô coi thử tay nghề chụp ảnh của tiệm chúng tôi trước cũng được, đảm bảo khiến cô hài lòng.”
Nói rồi cô ấy mở album trong tay ra, bên trong là từng bức ảnh trắng đen, kỹ thuật chụp ảnh cũng khá tốt.
Bỗng có một tấm ảnh khiến Tô Diên chú ý, cô chỉ vào đôi nam nữ trên đó, hỏi: “Bọn họ cũng chụp ảnh kết hôn à? Trông cũng đâu trẻ tuổi lắm đâu?”
Người phụ nữ nhìn theo tay cô chỉ, sắc mặt trở nên không quá tự nhiên: “Đó là chị gái với anh rể của tôi, người ta là vợ chồng đứng đắn, cô đừng nghĩ vớ vẩn.”
“Ngại quá, tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, cô đừng để trong lòng.”
Ngoài mặt Tô Diên vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã ngơ ngác lắm rồi.
Ai mà ngờ được, vô tình nhìn vào ảnh chụp cũng có thể gặp người quen…
Chồng của Tô Diễm Ninh đúng là người không tầm thường, dám xây dựng gia đình mới sau lưng bà ta.
Sau khi cảm thán xong, Tô Diên cũng không rảnh nghĩ đến điều đó nữa, cô giao tất cả tài liệu cho nhân viên công tác, lẳng lặng chờ đợi thời khắc đóng dấu đỏ kia.