Trước mắt bao người, nghe cô nói ra những lời ngỗ nghịch như vậy, Tô Kiến Quốc tức thì đen mặt, "vù" một tiếng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Diệp Khiết bước vào, lớn tiếng phụ họa: "Diên Diên nói đúng, ông quản tốt đứa con ruột của mình là được rồi, còn ở đây có tôi, không cần ông lo lắng chuyện của con bé. Đừng quên lúc trước ông đã hứa với tôi như thế nào!"
Tô Kiến Quốc mất tự nhiên ho khan một tiếng, đứng đó không đáp lại.
Tô Ái Dân thấy vậy, vội an ủi ông ta: "Cha, em gái chỉ là nghĩ sao nói vậy thôi, cha thật sự nên quản lý con bé Tiểu Tuyết đó đi, nó làm loạn cả đại viện lên, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."
Tô Kiến Quốc nhíu mày, thực ra từ lâu ông ta đã không vừa lòng với Triệu Tiểu Tuyết, chỉ là nể mặt Trương Lan Quyên nên không có biện pháp gì thôi.
Mỗi khi Triệu Tiểu Tuyết gây họa, ông ta luôn nghĩ: Nếu như Tô Diên là con ruột của mình, thì tốt biết bao.
Ông ta cũng không đến mức mỗi ngày phải lo lắng đề phòng, sợ gia đình của cô tìm đến như bây giờ, đến lúc đó bản thân sẽ không gánh nổi hậu quả.
Vì kiêng dè bối cảnh thực sự của Tô Diên, Tô Kiến Quốc lại ngồi xuống ghế, sắc mặt có phần dịu lại, nhìn Tô Ái Dân trầm giọng nói: "Tiểu Tuyết tâm tính không ổn, nếu thật sự không được thì cũng gửi nó về nông thôn luôn đi, rèn luyện vài năm rồi hãy trở lại."
Hai anh em nhà họ đều đồng tình, thậm chí còn chọn sẵn địa điểm cho cô ta, "Con thấy Bằng Tường rất tốt, khí hậu ôn hòa, không có người quen, rất thích hợp để rèn luyện tâm tính."
Tô Kiến Quốc suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý, như thể đây chỉ là một việc nhỏ nhặt.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Diên có chút ngạc nhiên, vì trong tiểu thuyết không có đoạn tình tiết này.
Thấy không khí dịu lại, Văn Yến vội kéo cô vào phòng ngủ, không muốn cô tiếp tục chọc giận Tô Kiến Quốc nữa.
"Cậu gan thật đấy, đến cả ông ấy cũng dám chọc giận."
Trong nhà họ Tô, ông ta là người có tiếng nói nhất, Văn Yến cũng phải e ngại Tô Kiến Quốc.
Nhưng Tô Diên đã rời khỏi nhà họ Tô từ lâu, cô không hề sợ hãi, "Là ông ấy tự gây sự trước, cũng đừng trách mình không nể mặt ông ấy."
Sợ tường trong phòng không cách âm, Văn Yến kéo cô vào trong, nói khẽ: "Vừa rồi cậu có nghe thấy không? Triệu Tiểu Tuyết sắp gặp xui xẻo rồi, mình nghĩ là đến mẹ cũng không thể bảo vệ cô ta được đâu. So với tình thân, cha chúng ta càng coi trọng quyền lực hơn, nếu ông ấy thực sự ra tay, ai cũng không thể làm gì được."
Tô Diên rất đồng ý với điều này, ngay cả con ruột của mình, đôi khi cũng trở thành con cờ trong tay ông ta.
"À đúng rồi, anh ba không về nhà ăn Tết sao?"
Nhắc đến người con thứ ba của nhà họ Tô, Văn Yến bĩu môi lắc đầu, "Mình nghe nói anh ấy và con gái của một vị lãnh đạo rất thân thiết, cha chúng ta rất hài lòng nên năm nay không gọi anh ấy về ăn Tết."
Anh ba nhà họ Tô dù là về ngoại hình hay tính cách, đều giống Tô Kiến Quốc nhất, vì vậy anh ta là người con được cưng chiều nhất trong gia đình.
Tô Diên không có nhiều tình cảm với người anh ba này, bởi vì từ nhỏ đến lớn, anh ta và Phó Mặc Bạch là kẻ thù không đội trời chung, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả Tiêu Kỳ.
Văn Yến nói tiếp: "Dạo trước, cậu ta gọi điện về còn hỏi thăm cậu, nghe nói cậu đã xuống nông thôn thì nổi giận với mẹ luôn, làm mẹ sợ không dám nói thêm câu nào. Đây là lần đầu tiên mình thấy cậu ta nổi giận."
"…" Tô Diên có chút không dám tin, trong ấn tượng của cô, cô và anh ba thật sự rất xa lạ.
Lúc này, cửa phòng bị gõ, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Tô Diên đi mở cửa, thấy Khâu Dã cười tươi đứng ngoài, gãi đầu hỏi: "Em dâu, chuyện đó em đã hỏi giúp anh chưa?"
Thấy cậu ta gấp gáp như vậy, Tô Diên muốn cười, "Trước khi trả lời anh, tôi cần hỏi rõ một việc đã."
"Em nói đi, dù là chuyện gì, anh đảm bảo nói thật!"
Tô Diên nhắc lại câu hỏi của Thẩm Tình, cũng bảo Khâu Dã nghĩ kỹ rồi trả lời.
Khâu Dã nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nói: "Anh còn tưởng là chuyện gì chứ, thật làm anh sợ quá! Em yên tâm, anh lấy vợ đương nhiên là để cô ấy đi theo anh rồi, sao có thể để cô ấy ở nhà chịu cảnh góa bụa chứ? Hơn nữa nhà anh còn có một anh trai và một em trai chăm sóc, nào đến lượt vợ anh được."
Nghe cậu ta nói vậy, Tô Diên rất hài lòng, bèn đưa ra câu trả lời chắc chắn, "Ngày mai tôi sẽ sắp xếp để hai người gặp lại, xem như là buổi xem mắt, thành hay không là do anh."
Khâu Dã sáng mắt lên, vội vàng cảm ơn: "Em dâu, nếu hai bọn anh thành đôi, em sẽ là ân nhân lớn nhất của đời anh, Phó Mặc Bạch cũng phải xếp sau!"
Tô Diên cười nói: "Tôi sẽ ghi nhớ lời này của anh, nếu có ngày nào đó anh phải chọn phe, anh nhất định không được nuốt lời đâu đấy."
"Khâu Dã anh đây đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt đối không nuốt lời!"
Tiễn cậu ta đi xong, Văn Yến tiến lại gần, ngạc nhiên nói: "Cậu giỏi thật đấy, mới đến đây vài ngày đã làm mai mối rồi, hơn hẳn hồi ở Bắc Kinh luôn, lúc đó cậu kiệm lời lắm, giờ lại hoạt bát hơn nhiều."
Nhìn lại quá khứ, Tô Diên cũng cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều, "Có lẽ ở đây núi non hữu tình, thích hợp với mình hơn."
Buổi chiều.
Mọi người quây quần bên bàn ăn, Phó Mặc Bạch rót rượu cho Tô Kiến Quốc, rồi chỉ vào hai đĩa rau xào trên bàn, giới thiệu: "Đây là món con đặc biệt chuẩn bị cho cha, cha thử trước xem."
Tô Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn anh, không biểu lộ cảm xúc.
Tô Ái Dân thấy vậy, gắp một miếng rau xào nếm thử, khen ngợi tài nấu ăn của anh không ngớt.
Phó Mặc Bạch rót rượu xong, ngồi lại chỗ cũ, không để ý đến việc đối phương có ăn hay không, chỉ cười nói: "Chỉ cần Diên Diên thích ăn, tôi có thể nấu hàng ngày."
Tô Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng, dùng đũa gắp một đĩa rau khác ở gần mình nhất, vừa cho vào miệng đã nhả ra ngay.
"Món này mặn quá, cậu cho bao nhiêu muối vào vậy?"
Phó Mặc Bạch giả vờ vô tội nói: "Mặn sao? Con nấu như mọi khi mà. Hay cha uống chút rượu trắng, sẽ hết mặn ngay."
"Tôi không uống, sợ cậu hạ độc tôi." Tô Kiến Quốc vứt đũa, sắc mặt đen lại.
Thấy ông ta lại nổi giận, hai anh em nhà họ Tô rất mệt mỏi.
"Cha, Mặc Bạch cho nhầm gia vị, cậu ấy cũng không biết, hay cha thử món khác xem, còn đĩa rau kia nữa mà?"
Tô Ái Dân đặt đĩa rau vừa ăn trước mặt ông ta, sợ ông ta lại gây chuyện nữa.
Diệp Khiết ngồi đối diện ông ta, cười khẩy một tiếng nói: "Nhiều món mặn như vậy ông không ăn, nhất quyết ăn chay, lại còn lắm chuyện thế, lần sau đừng ra ngoài ăn nữa, làm mọi người khó chịu."
"......" Tô Kiến Quốc mím chặt môi, không lên tiếng.
Trong lòng nghĩ: Đến một độ tuổi nhất định thì phải biết giữ gìn sức khỏe, một người phụ nữ nông thôn như bà thì biết gì chứ?
May mà món rau xào trước mặt không quá mặn, vẫn có thể ăn được. Chỉ có điều, vị quá ngọt, không hợp khẩu vị của ông ta.
Những người khác thấy ông ta động đũa, cũng lần lượt nâng ly. Tô Ái Quân gắp một miếng thịt ba chỉ, không kìm được khen ngợi: "Món thịt ba chỉ này ngon quá, béo mà không ngấy, còn rất thơm, thật sự là món ăn kèm cơm tuyệt vời."
Những lời khen ngợi đó lọt vào tai Tô Kiến Quốc, trở nên vô cùng chói tai, ông ta nhìn đĩa rau xào trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy không thể nuốt nổi.
Mà những người khác như cố ý chọc tức ông ta vậy, ăn uống vô cùng thỏa mãn. Làm ông ta cũng muốn thử những món mặn kia, nhưng cuối cùng vẫn không thể hạ mình được...
Sau bữa tối, tiễn mọi người ra về.
Tô Diên chủ động khoác tay Phó Mặc Bạch, cười hỏi: "Hôm nay anh cố ý phải không? Xấu xa quá rồi đó nha!"
Phó Mặc Bạch nhìn cô, tỏ vẻ vô tội nói: "Ý em là gì? Anh không hiểu."