Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 65

"Anh đừng giả vờ nữa, em sẽ không tha cho anh đâu."

Anh khẽ cười, cuối cùng thừa nhận, quả thực anh đã bỏ rất nhiều muối vào món rau xào đó.

Biết anh đang trút giận cho mình, Tô Diên rất cảm động, "Đi thôi, chúng ta vào nhà. Anh mệt cả ngày rồi, để em xoa bóp cho anh."

Phó Mặc Bạch nhướng mày, "Em còn biết xoa bóp à?"

Anh không mấy tin tưởng.

"Có gì đâu, em học từ bác sĩ Vương trong đại viện đấy, chắc chắn không làm anh bị đau."

Nói rồi, cô kéo anh vào nhà, không để cho anh có cơ hội từ chối.

Dưới ánh đèn mờ ảo, anh nằm úp trên giường, quay lưng về phía cô, lo lắng nói: "Thôi đừng xoa bóp nữa, anh sợ em mệt."

Tô Diên rửa sạch tay, đi đến bên cạnh anh, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, nếu đau, chịu đựng một chút là qua thôi."

"..."

Phó Mặc Bạch vùi mặt vào gối cảm thấy buồn cười, không khỏi nhớ đến đêm trước, mình cũng đã nói những lời tương tự.

Tô Diên sững người, cũng nhớ đến khoảnh khắc đó, mặt bỗng đỏ bừng, may mà anh đang quay lưng về phía cô nên không nhìn thấy.

"Đừng cười nữa, lát nữa anh sẽ phải khóc đấy."

Cô bắt đầu xoa bóp từ đốt sống cổ, rồi đến xương bả vai, xoa được năm sáu phút, không quên hỏi cảm giác của anh.

Anh bỗng nhiên lật người, nắm lấy cổ tay cô kéo đến trước n.g.ự.c mình, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cô, khàn giọng hỏi: "Hôm nay em có mặc bộ đồ nhỏ của Hồng Kông kia không? Anh muốn xem."

Chưa kịp để Tô Diên hiểu ra chuyện gì, anh đã nghiêng người tiến gần, tự lẩm bẩm: "Thôi, để anh tự kiểm tra vậy."

"..."

Ngày hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính chiếu vào phòng.

Tô Diên lại ngủ đến trưa mới tỉnh dậy.

Hôm nay người nhà họ Tô trở về Bắc Kinh, nghĩ đến việc phải tiễn họ, cô xoa xoa cái eo mỏi nhừ, nhanh chóng mặc đồ trong vào, quấn chăn hỏi với ra ngoài phòng ngủ: "Phó Mặc Bạch, áo len của em đâu rồi?"

Nghe thấy tiếng, anh bước vào, lấy từ chiếc rương ở hộc giường ra một cái áo len đỏ mới tinh, đưa cho cô.

"Cái kia anh giặt rồi, em mặc cái này nhé."

Tô Diên nhận lấy áo, nhìn những nút thắt kiểu b.í.m trên đó, liền biết ngay đây chắc chắn là hàng thành phẩm bán trong tòa nhà o bách hóa.

"Anh mua khi nào vậy? Đẹp quá."

Thấy cô thích, Phó Mặc Bạch nở nụ cười, "Mấy hôm trước anh mới mua. Anh thấy em không mua quần áo cho mình, nên anh phải mua thôi."

Tô Diên nghịch ngợm những nút thắt kiểu b.í.m hồi lâu, càng nhìn càng thích, cuối cùng bảo anh ra ngoài, nói mình cần thay đồ.

Dù họ là vợ chồng, nhưng thay đồ trước mặt anh, cô vẫn không làm được.

Biết cô ngại, Phó Mặc Bạch thức thời rời khỏi phòng, cho đến khi cô mặc xong áo len bước ra, ánh mắt anh lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Đẹp lắm, rất hợp với em."

Tô Diên soi gương, cũng rất hài lòng.

Sau khi chuẩn bị xong, hai người lái chiếc xe jeep, hướng về nhà khách. Cô còn dùng phiếu lương thực đổi lấy một số đặc sản địa phương, khi gặp mặt, trao tận tay Văn Yến.

Sắp chia tay, hai người nhìn nhau, có bao nhiêu chuyện muốn nói, luyến tiếc không rời.

Tô Kiến Quốc gọi Phó Mặc Bạch ra một góc, nói với ý vị sâu xa: "Tôi nghe nói cậu ở đây biểu hiện rất tốt, vài năm nữa có thể điều cậu về Bắc Kinh. Nhưng vài năm sau sẽ ra sao, ai cũng không dám nói chắc, chi bằng tôi nghĩ cách, bây giờ điều cậu về, thế nào?"

Dựa vào quan hệ để thăng tiến là điều Phó Mặc Bạch khinh thường nhất. Anh nghiêm túc từ chối: "Tuy con không có bản lĩnh gì lớn nhưng cũng biết làm người phải chân thật, chỉ có như vậy mới không phụ lòng mong đợi của ông nội con. Cảm ơn ý tốt của cha, hiện giờ con chỉ muốn ở lại đây."

Mặt Tô Kiến Quốc sa sầm xuống, không ngờ anh đối diện với cám dỗ lớn như vậy mà vẫn chọn từ chối, nên không từ bỏ hỏi lại: "Cậu không bàn với Diên Diên một chút rồi mới quyết định à?"

"Không cần, bọn con rất hiểu nhau, cô ấy sẽ hiểu cho con thôi."

Thấy anh kiên quyết, Tô Kiến Quốc thầm mắng bọn họ không biết điều, uổng công ông ta có lòng tốt như vậy.

Khi đưa họ lên tàu, Tô Diên đến gần Phó Mặc Bạch hỏi: "Vừa rồi hai người nói gì vậy? Ông ấy không làm khó anh chứ?"

Người đàn ông nghiêng đầu mỉm cười với cô: "Không, ông ấy vừa nói muốn điều anh về Bắc Kinh."

Tô Diên nghe vậy, trong lòng giật mình: "Anh không đồng ý đó chứ?"

"Không, anh vẫn thích làm việc một cách chân chính hơn, ít nhất tối về không phải nằm mơ thấy ác mộng."

Tô Diên nghe vậy thì cười nhìn anh, cả hai đều hiểu ý nhau.

Về đến nhà khách, cô lại đi tìm Dương Hiểu Hồng, lo lắng hết sức cho chuyện tình cảm của cô ấy.

Ngày mai Dương Hiểu Hồng phải đi rồi, cũng đang chờ tin tức của cô. Cô ấy và Thẩm Tình ngồi trong phòng, có chút lo lắng: "Liệu chuyện đó có thành công không? Hôm nay Diên Diên vẫn chưa đến."

Thẩm Tình hiểu ý cô ấy, cũng đang hoài nghi, nhưng ngoài miệng vẫn an ủi: "Có lẽ cô ấy bận chuyện gì đó, ắt hẳn sẽ đến ngay thôi."

Đúng lúc này, Tô Diên vội vã chạy đến, gõ cửa phòng họ, cười hỏi: "Các cô chờ lâu không? Hôm nay tôi có việc phải xử lý nên đến muộn."

Sợ Dương Hiểu Hồng ngại không dám hỏi, Thẩm Tình hỏi thay cô ấy: "Sao rồi? Phó doanh trưởng Khâu nghĩ thế nào?"

Tô Diên đến nước cũng không uống, vội vàng đáp: "Anh ấy rất có cảm tình với Hiểu Hồng, muốn nhờ tôi mai mối. Tôi đã nói với anh ấy rồi, tối nay cả ba chúng ta sẽ về nhà tôi ăn cơm, coi như là xem mắt."

Đối với câu trả lời này, Dương Hiểu Hồng e thẹn cúi đầu, Thẩm Tình cũng vui mừng thay bạn mình: "Nhanh lên, cô phải thay một bộ quần áo đẹp, lần xem mắt này nhất định phải tươm tất, rạng rỡ mới được."

Tô Diên gật đầu phụ họa: "Đúng thế, cũng nên thêm chút son môi để thêm phần xinh đẹp."

Ba người nói xong liền hành động, Dương Hiểu Hồng lấy chiếc khăn lụa và giày vải mới mua, Thẩm Tình tìm bút kẻ mắt và son môi, rồi giúp cô ấy thay bộ quần áo màu sắc tươi sáng.

Sau khi trang điểm xong, cô ấy như thay đổi thành một người khác vậy, xinh đẹp hơn bình thường rất nhiều.

Sau đó, Tô Diên dẫn hai người về nhà, Khâu Dã đã sớm chờ sẵn ở đó, đang tán gẫu với Phó Mặc Bạch.

"Khi nào em dâu mới về thế? Cậu thấy kiểu tóc của tôi hôm nay thế nào?"

Phó Mặc Bạch lạnh lùng nhìn cậu ta, ăn ngay nói thật: "Cậu đội mũ thế này thì nhìn ra được kiểu tóc gì chứ?"

Khâu Dã vội vàng tháo mũ, lại hỏi: "Bây giờ thì sao?"

"Đen như cục than vậy, cũng không phân biệt được đâu là đâu."

"..." Khâu Dã bị nghẹn họng, vội vàng biện minh: "Tôi là do tập luyện mà bị cháy nắng! Trước khi nhập ngũ thì tôi cũng trắng như cậu mà!"

Phó Mặc Bạch tỏ vẻ không tin: "Tôi cũng thường xuyên tập luyện, sao không bị đen như vậy?"

Khâu Dã hơi ngơ ngác, lúng túng một lúc lâu mới nói: "Thì cậu bẩm sinh đã trắng rồi, chỉ có em dâu mới thích kiểu người như cậu thôi, không có chút nam tính gì cả."

"Cậu thì có nam tính, vớ của mình cứ vứt lung tung, tôi cần phải nhắc nhở cậu nên sửa cái tật xấu này lại đi, không thì cô gái nào có thể chịu được cậu chứ?"

Nghe vậy, Khâu Dã gãi gãi mái đầu đinh, có chút ngượng ngùng: "Cậu chỉ thấy tôi không giặt vớ một lần thôi mà, chứ bình thường tôi cẩn thận với chăm chỉ lắm, sau này tuyệt đối không để vợ mình giặt vớ cho mình đâu."

Nghe lời đảm bảo của cậu ta, Phó Mặc Bạch tương đối hài lòng, nhưng vẫn nhắc nhở: "Đây là đối tượng mà Diên Diên giới thiệu cho cậu, nếu mà thành đôi thật thì cậu nhất định phải đối xử tốt với con gái nhà người ta, nếu không thì vợ nhà tôi sẽ rất khó xử, chẳng ra gì cả."

Nghe xong, Khâu Dã thu lại vẻ nghịch ngợm của mình, nghiêm túc cam đoan: "Cậu yên tâm đi, mặc dù tôi là một tên quê mùa, nhưng cũng biết rằng vợ là để yêu thương, tuyệt đối sẽ không làm cô ấy khổ."

"Hy vọng cậu có thể nói được làm được."

"Tôi dùng chính bộ quân phục này để đảm bảo, chắc chắn sẽ nói được làm được!"

Bình Luận (0)
Comment