Bước ra khỏi cổng ga, mọi người không nhịn được hít thở sâu, đều cảm thấy không khí nơi đây vô cùng quen thuộc.
Biết Lý Thụ luôn lo lắng cho mẹ, Phó Mặc Bạch liền về đơn vị cất hành lý, tiện thể lái xe jeep ra, rồi chở mọi người về thôn của Lý Thụ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, lũ trẻ tràn đầy cảm giác thân thiết, Lý Thụ đột nhiên cảm thấy ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ đất nhà mình.
Tại ngã rẽ dẫn vào thôn Bạch Vân, họ tình cờ gặp Khương Tùng đang đánh xe ngựa đi ngang qua.
Khương Nguyên phấn khích vẫy tay với anh ấy, Khương Tùng cũng nhìn thấy họ, liền dừng xe ngựa lại.
Phó Mặc Bạch cũng từ từ dừng xe, chào hỏi anh ấy.
Khương Tùng gật đầu đáp lại: "Mọi người vừa từ Bắc Kinh về à? Giờ định đi đâu?"
Phó Mặc Bạch chỉ vào Lý Thụ ngồi phía sau xe, trả lời đúng sự thật.
Thấy họ định đến thôn bên cạnh, Khương Tùng nhìn qua cửa sổ nói với Khương Nguyên: "Em đừng có đi gây rắc rối nữa, mau theo anh về nhà, mẹ nhớ em lắm rồi."
Kế hoạch ban đầu hoàn toàn bị xáo trộn, Khương Nguyên có chút do dự, Khương Tùng thấy vậy liền thúc giục, cô nhóc đành phải xách hành lý xuống xe.
Trước khi đi, Tô Diên còn không quên nhắc nhở: "Nhớ viết bài văn sáu trăm chữ, nếu không nộp bài đúng hạn, hậu quả tự chịu."
Nghe vậy, Khương Nguyên cười miễn cưỡng, nhanh chóng ngồi lên xe ngựa rời đi.
Rất nhanh, mấy người Tô Diên đến thôn bên cạnh. Vừa vào thôn, họ thấy có người chạy về phía họ, trán đầy mồ hôi, thở hổn hển nói: "Có phải Lý Thụ ở trên xe không? Nhà cậu ấy có chuyện rồi!"
Lý Thụ nghe vậy, vội vàng hạ cửa sổ hỏi: "Bác Vương, nhà cháu xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Nói rồi, cậu nhóc còn muốn mở cửa xe bước xuống, nhưng bị bác Vương ngăn lại: "Cháu mau đến bệnh viện thị trấn xem đi! Sáng nay mẹ cháu bị ngã, giờ tình hình thế nào bác cũng không rõ nữa!"
Lý Thụ lo lắng không thôi, Phó Mặc Bạch lập tức khởi động xe, hướng về phía bệnh viện thị trấn.
Trên đường đi, Tô Diên nhẹ nhàng an ủi cậu nhóc: "Đừng lo, sẽ không sao đâu."
Lý Thụ nghe vậy gật đầu nhưng trong lòng vẫn không yên, tâm trí đã bay đến bệnh viện thị trấn.
Thời đại này, trên thị trấn không có đèn giao thông, xe ô tô lại không nhiều, nên cả quãng đường hầu như thông suốt.
Đến bệnh viện, ba người chạy nhanh đến khoa sản.
Có mấy thôn dân đứng ở hành lang, lo lắng chờ đợi. Khi họ thấy Lý Thụ thì túm cậu nhóc lại, nói lia lịa.
"Cuối cùng cậu cũng về rồi! Mẹ cậu đang phẫu thuật trong đó!"
Bà ngoại của Lý Thụ, Chu Bình cũng có mặt, bà ta chen lên bên cạnh cậu hỏi: "Nhà cháu để tiền ở đâu? Phẫu thuật này tốn không ít tiền đâu, bà về lấy ngay."
Lúc này, đầu óc Lý Thụ rối như tơ vò, cậu nhóc vừa định nói ra chỗ giấu tiền, nhưng lại bị Tô Diên ngăn lại.
"Nếu thiếu tiền, tôi có đây. Thím ở lại đây đi, đừng chạy lung tung."
Thấy đột nhiên xuất hiện một người cản trở, Chu Bình cau mày, lại giục: "Mau nói cho bà biết tiền để đâu? Mẹ cháu sắp ra rồi."
Lý Thụ gãi gãi đầu tóc rối bù, cuối cùng cũng có phản ứng: "Bà ơi, thật ra nhà cháu không có bao nhiêu tiền, bình thường phải mượn tiền của cô giáo để tiêu, bây giờ trong tay bà có tiền không? Bà có thể cho cháu mượn một ít được không?"
Chu Bình là người keo kiệt, bảo bà ta bỏ tiền ra, rõ ràng là không thể.
"Bà đi vội, không mang theo tiền. Cháu vẫn nên mượn của cô giáo cháu đi."
Đúng lúc này, bác sĩ bước ra từ phòng phẫu thuật, hỏi lớn: "Ai là người nhà của Lưu Bảo Quyên?! Đứa bé đã sinh rồi, con gái, hai ký tám, mau cho người đến bế đi."
Chu Bình nghe thấy là con gái, mặt bà ta sa sầm lại: "Hừ, nếu là con trai thì tốt biết mấy!"
Tô Diên nghe vậy quay sang nhìn bà ta, không hiểu sao lại thấy câu này có chút kỳ lạ.
Trong số những người có mặt chỉ có Chu Bình đã từng bế đứa trẻ nhỏ như vậy, bà ta theo bác sĩ vào phòng phẫu thuật, Lý Thụ cũng muốn đi theo nhưng bị ngăn lại.
"Chỉ cần một người nhà vào thôi, cậu ở ngoài đợi đi."
Lý Thụ nóng nảy, hỏi bác sĩ: "Mẹ cháu thế nào rồi? Bao giờ bà ấy ra ngoài?"
Bác sĩ nhìn cậu nhóc, không đưa ra câu trả lời chắc chắn: "Cậu đợi thêm chút nữa, sắp xong rồi."
Nói xong, bác sĩ nhanh chóng bước vào phòng phẫu thuật, Chu Bình cẩn thận theo sau.
Thấy Lý Thụ lo lắng, Tô Diên bước đến bên cạnh cậu nhóc, nhét một viên kẹo vào tay cậu.
"Đừng sợ, chúng ta phải tin tưởng bác sĩ."
Lý Thụ nắm chặt viên kẹo, gật đầu.
Vài phút sau, Chu Bình bế một đứa trẻ sơ sinh từ trong phòng ra, mặt bà ta cau có, không thấy một nụ cười nào.
Tô Diên thấy vậy, bước nhanh tới giúp: "Thím ơi, thím dạy tôi cách bế trẻ đi, để tôi bế giúp cho."
Chu Bình mong có người chăm sóc đứa bé này, liền nhanh chóng đưa qua, dạy cô cách bế.
Tô Diên cẩn thận đón lấy đứa trẻ, thấy nó nhăn nhúm, nhỏ bé như vậy, ánh mắt cô trở nên dịu dàng.
Phó Mặc Bạch lặng lẽ nhìn họ, trái tim cũng trở nên mềm mại hơn.
Lý Thụ cúi người gần hơn, tò mò về cô em gái này.
"Cô ơi, em bé đang ngủ phải không?"
"Đúng rồi, chúng ta nói nhỏ thôi." Tô Diên bế em bé, tay chân cứng ngắc, sợ có gì sơ suất.
Lý Thụ chỉ nhìn chằm chằm, hoàn toàn không dám bế.
Hành lang lạnh lẽo, người qua lại không ngừng, Tô Diên bế đứa trẻ vào phòng bệnh, ngoài Phó Mặc Bạch, những người khác vẫn ở trước cửa phòng phẫu thuật kiên nhẫn chờ đợi.
Bệnh viện thị trấn có rất ít phòng bệnh, một phòng có sáu giường, trong đó năm giường đã có người nằm. Giường của họ ở trong cùng gần cửa sổ, Tô Diên cúi người đặt đứa trẻ nhẹ nhàng lên giường, tiếp theo không biết phải làm gì.
Cô nhìn Phó Mặc Bạch, nhỏ giọng hỏi: "Đứa trẻ này cứ ngủ mãi, có phải bị bệnh gì không?"
Lời cô khiến bác gái giường bên bật cười: "Các cháu yên tâm, trẻ sơ sinh mới sinh đều như vậy, suốt ngày chỉ biết ngủ, chỉ khi đói hoặc tè mới tỉnh dậy thôi."
Nghe vậy, Tô Diên thở phào nhẹ nhõm, thấy trong phòng toàn là sản phụ và trẻ sơ sinh, Phó Mặc Bạch sắp xếp xong xuôi rồi rời đi.
Bác gái là người cởi mở, chủ động bắt chuyện với Tô Diên: "Cháu là người nhà của đứa trẻ này à? Trông không giống người mới làm mẹ."
"Cháu là người nhà của đứa bé, mẹ nó vẫn còn đang trong phòng mổ." Tô Diên không giải thích thêm, ánh mắt cô vẫn dõi theo đứa bé.
Trong cuộc trò chuyện sau đó, cô biết được rằng con gái của bác gái bị khó sinh nên phải nằm viện, sáng nay mới sinh con, cũng may là mẹ tròn con vuông.
Bác gái khuyên nhủ cô rằng, phụ nữ khi mang thai đến giai đoạn cuối nhất định phải vận động nhiều, nếu không khi sinh sẽ rất khó khăn, người chịu khổ chỉ có mình thôi.
Tô Diên nghe vậy, nhẹ nhàng chớp mắt, trong đầu bất giác hiện ra hình ảnh mình mang thai.
Cô không khỏi có chút lo lắng, nhưng vẫn khao khát có một đứa con của riêng mình. Vì vậy, cô ghi nhớ lời của bác gái.
Lúc đó, bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân sột soạt, Lý Thụ đột nhiên đẩy cửa bước vào, ngay sau đó, mẹ Lý được mọi người đưa vào phòng bệnh.
Tô Diên vội vàng bế đứa bé lên, đứng nép vào góc để tránh làm phiền họ.
Thuốc gây tê của mẹ Lý vẫn chưa hết, bà ấy vẫn còn đang mê man. Mắt thấy đã sắp đến giờ ăn, Chu Bình xoay chuyển suy nghĩ, nhẹ nhàng đuổi những thôn dân đến giúp ra về.
Lý Thụ luôn dõi theo mẹ mình, hoàn toàn không chú ý đến hành động của bà ta. Tô Diên cau mày, nhưng nghĩ đây là chuyện nhà của Lý Thụ nên không nói gì.
Đợi đến khi tiễn hết các thôn dân, Chu Bình cười tươi với Tô Diên: "Cô giáo, nếu không có việc gì thì hai người cũng về đi, ở đây có tôi lo liệu là được rồi."