Tô Diên mỉm cười đáp lại, hỏi Lý Thụ: "Em và bà ngoại có ở đây được không? Có cần cô ở lại giúp không?"
Lý Thụ xót xa vì cô đã vất vả cả ngày, không chút do dự lắc đầu: "Không cần đâu, cô về nghỉ ngơi đi, em tự lo liệu được."
"Đúng đúng, cô nhanh về đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho họ."
Dưới sự giục giã của Chu Bình, Tô Diên và Phó Mặc Bạch rời khỏi bệnh viện.
Trên đường về nhà, Tô Diên vẫn không yên tâm: "Anh có cảm thấy bà ngoại của Lý Thụ rất kỳ lạ không?"
Phó Mặc Bạch vừa lái xe vừa hỏi: "Bà ấy đã làm gì?"
Tô Diên suy nghĩ kỹ rồi đáp: "Em cảm thấy bà ấy không thích em gái của Lý Thụ, trái lại hy vọng em gái là con trai."
Phó Mặc Bạch thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ, từng trải qua nhiều chuyện trong cuộc sống, nghe đến đây liền hiểu ngay, anh lập tức nghiêm mặt, không nói gì.
Nhận thấy sự khác thường của anh, Tô Diên càng chắc chắn trực giác của mình là đúng.
"Rốt cuộc là có chuyện gì, anh nói cho em biết đi?"
Sau một lúc im lặng, anh mới mở miệng: "Có lẽ... bà ngoại của Lý Thụ cho rằng đứa bé này là gánh nặng, muốn đem nó cho người khác nuôi, so với bé gái, bé trai dễ cho người khác nhận nuôi hơn."
Anh không muốn đề cập đến từ "bán", không muốn để cô tiếp xúc với những điều quá mức đen tối kia.
Tô Diên nghe xong vô cùng kinh ngạc: "Mẹ của Lý Thụ sẽ đồng ý sao? Mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, đó là đứa con mình khổ sở sinh ra, ai mà nỡ làm như vậy?"
Phó Mặc Bạch cũng không muốn nghĩ chuyện này theo hướng tồi tệ, đồng tình nói: "Có lẽ đây chỉ là suy nghĩ của bà ngoại Lý Thụ, mẹ Lý Thụ không biết chuyện này. Hoặc là chúng ta nghĩ quá nhiều, người ta căn bản không có ý định như vậy."
Tô Diên chỉ mong, thật sự là họ nghĩ quá nhiều...
Ngày hôm sau, cô xách cháo kê đến bệnh viện.
Mẹ Lý đã tỉnh, đang cho con bú, bên cạnh không có ai chăm sóc.
Tô Diên bước đến bên giường, đặt bữa sáng lên bàn rồi chào hỏi bà ấy, sau đó nhìn quanh rồi hỏi: "Bác gái và Lý Thụ đâu rồi? Sao không thấy ai ở đây?"
Mẹ Lý rất niềm nở với cô, cười giải thích: "Tiểu Thụ đi lấy nước nóng rồi, mẹ tôi về nhà lấy vài thứ, tối sẽ quay lại."
Nhìn thấy tinh thần của bà ấy tốt, tràn ngập tình yêu thương của một người mẹ, Tô Diên mới yên tâm.
Không lâu sau, Lý Thụ cầm bình nước nóng bước vào phòng bệnh, khi nhìn thấy cô, mắt cậu nhóc lóe lên niềm vui.
"Cô giáo, cô đến rồi?" cháo kê còn có vài cái bánh bao, nhưng
Tô Diên chỉ vào bữa sáng trên bàn, bảo cậu nhóc mau ăn.
Ngoài Lý Thụ không định động đũa.
"Cô giáo, em đã tiết kiệm được khá nhiều tiền, bữa sáng này bao nhiêu tiền, em sẽ trả cho cô."
Cậu nhóc không muốn cô phải tiêu tốn thêm nữa.
"Đây đều là do chồng cô làm, không tốn tiền."
Sợ cậu nhóc không tin, Tô Diên lại bổ sung: "Bánh bao ngoài quán không thể nhiều nhân như bánh của chồng cô được, mau rửa tay rồi ăn thử đi."
Lý Thụ vẫn không động đũa, thái độ kiên quyết: "Gạo kê và bột mì cũng phải mua, tóm lại không thể ăn không được."
Thấy cậu nhóc cố chấp như vậy, cô gần như tức đến bật cười: "Được rồi, em cứ ghi nợ, sau này đi làm rồi trả lại cho cô."
Lý Thụ rất nghiêm túc gật đầu, lặng lẽ ghi nhớ khoản tiền hôm nay.
Sau đó, Tô Diên hỏi rõ ngày họ xuất viện, dự định sẽ nhờ Phó Mặc Bạch đưa họ về nhà.
Lần này, Lý Thụ không từ chối.
Trước khi Tô Diên rời đi, cậu nhóc do dự một hồi, cuối cùng lấy cớ tiễn người, cậu tìm được thời gian để nói chuyện riêng với cô.
Hai người bước ra khỏi cổng bệnh viện. Lý Thụ đứng lại dưới một cây liễu rủ, khuôn mặt đã không còn nụ cười.
Thấy biểu hiện của cậu nhóc, Tô Diên khó hiểu hỏi: "Em sao vậy?"
Cậu nhóc ấp úng một lúc lâu, cuối cùng mới nói ra nỗi lo lắng trong lòng.
Đêm qua, sau khi mẹ Lý tỉnh lại, Chu Bình đã lén lút giới thiệu cho mẹ Lý một mối hôn nhân.
Đối phương năm nay bốn mươi tuổi, là người độc thân ở thôn Bạch Vân, điều kiện gia đình khá tốt, nhưng ông ta bị lé, nói chuyện còn hơi ngọng.
Vì những khiếm khuyết này, nên bao năm qua ông ta không tìm được người phù hợp.
Nếu mẹ Lý lấy ông ta, không chỉ được nhận năm mươi tệ tiền cưới, đối phương còn hứa sẽ nuôi con trai giúp bà ấy.
"Vậy còn em gái của em? Phải làm sao?"
Tô Diên cảm thấy có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, Lý Thụ rầu rĩ nói: "Bà ngoại nói muốn đưa em gái em cho người ta, không thể để em ấy cản trở hạnh phúc của mẹ. Thực ra em biết những lời này đều là lừa gạt, nếu mẹ em thật sự lấy ông ta, chắc chắn người đàn ông đó sẽ không nuôi không em, thậm chí còn bắt em nghỉ học."
Ngay cả đứa bé mới sinh cũng không muốn nuôi, sao có thể sẵn lòng nuôi một thằng nhóc như cậu chứ?
Tô Diên ngạc nhiên trước suy nghĩ của cậu, hỏi: "Mẹ em nói sao?"
"Lúc đó bà rất tức giận, nói sẽ không rời bỏ chúng em, còn cãi nhau với bà ngoại. Nhưng... em thật sự muốn mẹ sống hạnh phúc hơn, sau này tìm được người tốt xây dựng gia đình mới. Em có thể nuôi em gái lớn lên, nhưng tuyệt đối không thể để em ấy bị đưa đi."
Đối diện với ánh mắt kiên định của cậu nhóc, Tô Diên mỉm cười vui mừng, nhẹ nhàng vỗ vai cậu nhóc, nói: "Em là một đứa trẻ tốt, hiểu cho mẹ là đúng, nhưng em vẫn còn là học sinh, việc nuôi em gái một mình là không thể."
Lý Thụ gãi đầu, lòng ngổn ngang rối bời...
Mấy ngày sau, mỗi ngày Tô Diên đều mang đồ ăn đến bệnh viện, tiện thể xem đứa bé lớn lên như thế nào.
Làn da vốn đen đỏ của đứa bé đã trở nên trắng nõn hơn, bụ bẫm, vô cùng đáng yêu! Tô Diên rất thích cô bé mũm mĩm này.
Để cảm ơn sự giúp đỡ của cô, mẹ Lý đã nhờ cô đặt tên cho bé gái.
Tô Diên suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cái tên "Lý Mãn" khá hay, cô mong đứa trẻ này có thể lớn lên hạnh phúc, mọi việc đều mỹ mãn.
Mẹ Lý rất hài lòng với cái tên này, mời cô tham dự tiệc đầy tháng của bé.
Trong thời đại này, mọi thứ đều không được phép tổ chức lớn.
Với điều kiện kinh tế của nhà họ Lý, chỉ đủ mời một bàn khách, coi như là làm lấy lệ.
Mặc dù vậy, Tô Diên vẫn rất coi trọng, ngày đầy tháng, cô kéo Phó Mặc Bạch dậy sớm xuất phát.
Để cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người vào ngày mình sinh, mẹ Lý còn phát kẹo cưới cho thôn dân.
Phiếu mua kẹo là do Chu Bình mượn cho bà ấy, điều này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Khi Tô Diên đến cổng nhà họ Lý, trong sân vang lên tiếng nói chuyện, cô chỉ nghe được giọng của Chu Bình.
"Bảo Quyên, mày bị khùng đúng không? Có người trả tiền để mua đứa con gái trong tay mày, mày cứ bán nó đi là xong, chẳng lẽ mày thật sự muốn nuôi nó lớn lên à?"
"Mẹ, nó là m.á.u thịt của con, con sẽ không bán nó đâu, sau này mẹ đừng nhắc đến chuyện này nữa, cũng đừng can thiệp vào chuyện nhà con."
Thấy con gái rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, Chu Bình bất giác cất cao giọng: "Tao không quản mày thì ai quản mày?! Hôm nay tao quyết định, đứa trẻ này không thể ở lại!"
Đúng lúc này, Tô Diên đẩy cửa bước vào, trên mặt Chu Bình thoáng hiện vẻ không tự nhiên.
Dù nói rằng người nghèo cho con đi làm con nuôi là chuyện thường, nhưng bị người ngoài bắt gặp đột ngột vẫn khiến người ta cảm thấy chột dạ.
Mẹ Lý cũng cảm thấy rất xấu hổ, bà ấy gật đầu mỉm cười với Tô Diên, không khỏi tự hỏi đối phương nghe được bao nhiêu rồi.
Tô Diên giả vờ như không biết gì, cười hỏi: "Có gì cần em giúp không?"
Mẹ Lý tưởng cô không nghe thấy, thầm thở phào nhẹ nhõm: "Cô giáo là khách, chẳng cần làm gì cả, lát nữa nhớ ăn nhiều một chút là được."
"Được."
Tô Diên và Phó Mặc Bạch đi vào nhà chính, vừa hay thấy Lý Thụ đang dỗ em bé, tư thế bế rất chuẩn, rất thành thạo, nhìn là biết thường xuyên bế.
Nghĩ đến những lời vừa nghe được, lòng cô bỗng chua chát, không quá dễ chịu.