Sáng nay, Phó Mặc Bạch đã hứa mua nho về cho cô, nhưng vì trong lòng đầy suy nghĩ nên anh quên mất.
Anh cúi đầu nhìn cô, thoáng chốc có phần bất đắc dĩ.
"Anh có chuyện muốn nói với em."
Tô Diên chớp mắt, vẫn giả ngơ, lắc lắc cánh tay anh làm nũng: "Anh có thể đi mua nho trước được không? Mua xong về rồi nói. Em thèm ăn lắm."
"…"
Phó Mặc Bạch bị lắc đến mềm lòng, cơn giận tan biến một nửa.
"Được rồi, anh đi ngay đây, em còn muốn ăn gì nữa không?"
Thấy mục đích đã đạt được, Tô Diên cười tươi như hoa, vội đẩy anh ra ngoài: "Ngoài nho, anh mua thêm trứng gà và đậu phộng rang, em đều muốn ăn."
Anh càng về muộn càng tốt.
Khi anh bị đẩy ra khỏi cổng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở phía bên kia, Phó Mặc Bạch ngoan ngoãn đi mua đồ, không khỏi hối hận vì thái độ vừa rồi chưa đủ cứng rắn, bị cô lừa vài câu đã nhượng bộ.
Anh mím môi tự nhủ, lát nữa về nhà, nhất định phải nói rõ ràng với cô vài câu!
Do thời tiết quá nóng, gà không thích đẻ trứng, dạo này trứng gà khan hiếm. Anh phải đi lòng vòng nhiều lần mới gặp một bác gái bán trứng bên lề đường.
Tổng cộng hai mươi lăm quả trứng, là do bác gái vất vả gom góp lại, anh mua hết.
Bác gái nhận tiền, lòng rất cảm kích: "Cảm ơn đồng chí! Cậu có muốn mua gà con không? Nhà tôi có mấy con, có thể bán cho cậu."
Nghĩ đến việc còn ở lại thị trấn lâu, anh đáp: "Được, tôi mua bốn con, bác dẫn tôi đi lấy nhé."
Nhà bác gái cách đó không xa, đi bộ khoảng bảy tám phút là đến. Chỉ thấy trong sân rộng có một cái chuồng gà, bên ngoài chuồng là hai con gà mái già đang đi lại thong thả.
Bác gái bảo anh chờ một lát rồi vào chuồng lấy bốn con gà con.
Phó Mặc Bạch đứng ở cổng sân, không tiến vào. Trong lúc chờ đợi, anh nhìn xung quanh, vô tình bắt gặp một bóng dáng quen thuộc khiến anh chú ý.
Ở bên kia bức tường, có mấy người phụ nữ đang cười đùa nói chuyện, trong đó có một người chính là bà ngoại của Lý Thụ - Chu Bình.
Không biết họ đang nói chuyện gì mà khiến Chu Bình cười rạng rỡ, mắt sáng lấp lánh.
Phó Mặc Bạch khẽ nhíu mày, nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Lúc này, bác gái ôm bốn con gà con lại, giao cho anh, cười ha hả nói: "Gà con nhà tôi đều khỏe mạnh cả, cậu cứ yên tâm nuôi nhé. Nếu có vấn đề gì thì cứ đến tìm tôi."
Anh nhận lấy gà con, gật đầu đồng ý, rồi im lặng một lúc mới hỏi: "Bác có quen nhà bên cạnh không? Tôi thấy giếng nước nhà họ rất tốt, không biết họ thuê thợ nào để đào nữa?"
Bác gái nhìn sang nhà bên cạnh một cái, rồi bĩu môi: "Không chỉ có một nhà có giếng nước đâu, tôi khuyên cậu đừng có hỏi, cẩn thận lại dây vào đám người không ra gì."
Phó Mặc Bạch nhướng mày: "Sao bác lại nói vậy?"
Đầu tiên bác gái nhìn quanh một lượt, rồi kéo anh sang một bên, nhỏ giọng nói: "Nhà đó chẳng có ai tốt cả, trộm gà trộm chó cái gì cũng làm, nếu không phải không còn cách nào khác, tôi đã chẳng thèm làm hàng xóm với họ."
Anh ghi nhớ lời bác gái nói, ôm mấy con gà con rồi chào tạm biệt bác ấy.
Khi về đến nhà, Tô Diên đang ngồi trên giường, ôm hộp bánh quy ăn.
Nghe thấy tiếng "chíp chíp", cô tò mò đứng dậy, ra sân hỏi: "Sao anh lại mua nhiều gà con thế này? Nho đâu, anh có mua không?"
Anh đặt gà con xuống đất, chỉ tay về phía cửa sổ: "Tất cả đều ở đó, lát nữa anh sẽ rửa."
Thấy thái độ anh không nóng không lạnh, Tô Diên liền biết: Anh vẫn chưa buông bỏ được chuyện đó, mình vẫn phải đấu trí đấu dũng với anh.
"Anh đi lâu vậy, em tưởng anh giận rồi bỏ đi luôn rồi chứ."
Nghe vậy, Phó Mặc Bạch nhìn thẳng vào cô, cuối cùng cũng có phản ứng: "Dù có giận đến đâu, anh cũng không bỏ em, ngoài em ra, anh còn có thể đi đâu nữa?"
Tô Diên đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng bào chữa: "Anh biết rõ khả năng bơi của em mà, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, em sẽ không gặp nguy hiểm."
Nghe xong, anh hừ lạnh một tiếng: "Em giỏi thế sao lại ngất đi? Nếu lúc đó em ngất trong nước thì làm sao? Trong tình huống đó, ai có thể cứu em?"
Lời anh nói sắc bén, khiến cô không biết đáp lại thế nào, mãi sau mới nói: "Nếu có lần sau, em vẫn sẽ chọn như vậy. Nếu là anh, chẳng lẽ anh có thể làm ngơ không cứu sao?"
Lần này đến lượt Phó Mặc Bạch không nói được gì, anh là một quân nhân, chắc chắn không thể làm ngơ trước người gặp nạn.
Thoáng chốc, cả hai trừng mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Cho đến khi bụng Tô Diên kêu lên "ục ục", phá vỡ sự im lặng.
Cô mím môi, chủ động giảng hòa: "Thôi mà, em đói sắp c.h.ế.t rồi, anh mau đi nấu cơm đi. Để đói thêm chút nữa, con gái con trai anh đều sẽ nổi loạn đấy."
Phó Mặc Bạch bị chọc cười, sau đó nghiêm mặt lại, nói nghiêm túc: "Chuyện lần này coi như xong, không có lần sau. Nhớ kỹ, nếu em thật sự có chuyện gì, anh cũng không sống nổi đâu."
Câu cuối cùng khiến cô sững sờ một lúc, cảm giác trong lòng chua xót khó chịu.
*
Thời gian thấm thoát trôi qua, đảo mắt đã đến ngày khai giảng.
Tô Diên đến trường đúng giờ, không xem mình là một người mang thai.
Nhưng học sinh đều biết cô mang thai, nên em nào cũng ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn.
Khương Nguyên lại một lần nữa rơi vào trạng thái lo lắng, tranh thủ giờ giải lao, lén hỏi Tô Diên: "Cô ơi, cô có nghỉ việc khi gần sinh không ạ?"
Trước đây, cô giáo chủ nhiệm lớp, sau khi sinh con cũng không quay lại nữa.
Tô Diên mỉm cười nhìn cô nhóc, khẳng định: "Tất nhiên cô sẽ tiếp tục dạy các em, cô đã hứa sẽ dạy các em đến khi tốt nghiệp cấp hai mà."
Nghe được câu trả lời mình mong muốn, Khương Nguyên cười rạng rỡ, rất muốn ôm Tô Diên một cái nhưng sợ chạm vào bụng cô, nên rất rối rắm.
Tô Diên thấy vậy, giơ tay phải ra: "Đưa bài văn mùa hè của em đây, cô phải tiến hành kiểm tra."
Nói rồi, cô quay sang phía Lý Thụ: "Cả em nữa, không ngoại lệ đâu."
Hai đứa trẻ nhìn nhau, đều thấy rõ sự tuyệt vọng trong mắt nhau.
"Cô ơi, có thể để mai nộp được không? Em muốn sửa lại một chút."
"Không được, phải nộp ngay bây giờ. Hai đứa đừng lề mề nữa, chẳng lẽ không viết bài văn sao?"
Sợ cô hiểu lầm, Khương Nguyên vội lấy ra một xấp giấy, hai tay dâng lên: "Bài tập cô giao, sao em có thể không làm được. Đây ạ, mời cô xem!"
Lý Thụ cũng nộp bài tập của mình, trong mắt đầy vẻ chột dạ.
Sau khi từ Bắc Kinh về, cậu nhóc luôn bận rộn chăm em bé, bài văn sáu trăm chữ không hề đặt tâm viết.
Tô Diên nhận lấy bài tập, không vội xem ngay mà quan tâm hỏi tình hình của em bé: "Em gái em thế nào rồi? Còn quấy em không?"
Nhắc đến em gái, trên khuôn mặt non nớt của Lý Thụ lộ ra vẻ dịu dàng: "Chắc biết em sắp khai giảng nên dạo này nhóc rất ngoan, mẹ em còn khen con bé dễ chăm nữa."
Tô Diên lấy đôi giày nhỏ mới làm ra khỏi túi, đưa cho cậu nhóc: "Này, đây là cô đan lúc rảnh rỗi, nếu không vừa, cô sẽ sửa lại."
Lý Thụ nhận lấy đôi giày, cúi người cảm ơn, cũng ghi nhớ điều này vào sổ tay nhỏ trong lòng.
Sau khi khai giảng, nhà trường lại tổ chức hoạt động vừa học vừa làm. Biết bản thân không thể đảm đương được, Tô Diên giao lại vị trí quản lý hoạt động này cho thầy lao động Tiêu Chấn Sơn.
Bình thường cô có quan sát, thấy người này tuy là một người thô kệch nhưng rất nghiêm túc, công bằng và chính trực, chắc chắn có thể làm tốt công việc này.
Chiều tối, Phó Mặc Bạch đến đón cô tan trường.
Hai người không về nhà ngay mà rẽ vào rạp chiếu phim, định xem bộ phim mới ra mắt, coi như là giáo dục sớm cho con.