Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 89

Trước cổng rạp có bán nước ngọt, kem và khoai lang nướng, Tô Diên rất muốn uống nước ngọt nên kéo kéo tay áo anh.

Nếu là trước đây, anh đã chạy ngay đi mua rồi. Nhưng hôm nay anh lại chần chừ: "Ngoan, chúng ta uống nước lọc nhé, không uống nước ngọt được không?"

Nhưng cơn thèm của mẹ bầu thì mười con bò cũng không kéo lại được.

"Em chỉ muốn uống nước ngọt thôi, nếu anh không mua, em sẽ tự mua."

Phó Mặc Bạch luôn mềm lòng với cô, chỉ có thể nhượng bộ: "Uống một phần ba được không? Đồ lạnh uống nhiều dễ đau bụng."

Tô Diên miễn cưỡng đồng ý, mắt nhìn anh đi mua, không khỏi nuốt nước bọt.

Đúng lúc này, từ xa có một người đàn ông bước lại, mặt mỉm cười: "Thật tình cờ, thế mà gặp được cô ở đây."

Tô Diên nghe tiếng quay lại, vì mang thai nên trí nhớ giảm sút, không nhận ra đối phương là ai.

"Cậu là…"

"Chúng ta gặp nhau trên tàu hỏa đấy, tôi còn xin thịt kho tàu của cô nữa, nhớ không?"

Nhắc đến thịt kho tàu, Tô Diên liền nhớ ra cậu ta là ai, không khỏi đề phòng.

Xem nhiều lần gặp gỡ ngẫu nhiên là sự trùng hợp thì chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy.

Có lẽ sợ cô không tin, đối phương bổ sung: "Tôi đi công tác đến đây, cô và chồng có rảnh không? Tôi mời hai người ăn cơm."

Không có chuyện gì mà lại tốt bụng, chắc chắn là gian trá. Không ai vô cớ bỏ tiền ra mời người lạ ăn cơm. Tô Diên không tin vào cái gọi là gặp gỡ định mệnh.

"Xin lỗi, tôi và chồng đã mua vé xem phim rồi, cậu đừng khách sáo quá."

Cô vừa nói xong thì Phó Mặc Bạch đã cầm một chai nước ngọt vị cam bước đến bên cô, nhỏ giọng hỏi có chuyện gì xảy ra.

Tô Diên thành thật trả lời, cuối cùng hai người lặng lẽ nhìn nhau, đều hiểu được ý nghĩ của đối phương.

Nhìn thấy Phó Mặc Bạch, nụ cười của chàng trai trẻ trở nên không tự nhiên lắm, cuối cùng cũng không ép buộc, chỉ để lại địa chỉ rồi rời đi.

Dõi theo bóng dáng xa dần của cậu ta, Phó Mặc Bạch lạnh giọng hỏi: "Cậu ta có hỏi gì em không?"

Tô Diên lắc đầu: "Không, cậu ta chỉ nói về chuyện mời ăn cơm thôi."

Khi phim sắp chiếu, Phó Mặc Bạch cũng không hỏi thêm nữa.

Thời này, rạp chiếu phim còn rất đơn sơ, ghế ngồi trong phòng chiếu đều làm bằng gỗ, số ghế cũng không dễ tìm.

Phó Mặc Bạch luôn cẩn thận bảo vệ cô, nhanh chóng tìm được chỗ ngồi, hơn nữa để cô ngồi xuống trước.

Tô Diên ngồi xuống ghế, không quên quan sát xung quanh một vòng. "Anh đoán tên đó có quay lại không?"

"Không đâu, chúng ta xem phim đi, xem xong sẽ đưa em đi ăn ngon."

Nghe thấy có đồ ăn ngon, Tô Diên lập tức tập trung vào bộ phim, nhưng chỉ xem được một nửa thì cô đã ngủ mất.

Nhìn cô ngủ say, Phó Mặc Bạch mỉm cười. Sau đó, anh cởi áo khoác, nhẹ nhàng đắp lên người cô.

Rồi, anh dời mắt nhìn lên màn hình mờ ảo, nhưng trong đầu lại nghĩ về chuyện vừa xảy ra.

"Trương Tiểu Thiên..."

Anh vẫn nhớ rõ tên người nọ, và cả bối cảnh gia đình cậu ta từng nhắc.

Điều tra một người rất dễ dàng. Chỉ sợ rằng thông tin của đối phương đã bị cố ý làm giả.

Hiện tại, tất cả hành động của đối phương đều nhằm vào thân phận của anh, có thể hắn xuất thân từ kẻ địch.

Cố ý tiếp cận họ, không biết là để trả thù anh hay muốn thông qua anh để tìm gì đó?

Dù là gì đi nữa, anh cũng phải ngăn chặn kế hoạch của đối phương từ trong trứng nước.

Bảo vệ vợ con là ưu tiên hàng đầu.

Khi phim chiếu đến đoạn cuối, Tô Diên mới từ từ tỉnh dậy, thấy mọi người xung quanh đã ra về, cô che mặt, có chút ngại ngùng: "Sao anh không gọi em dậy? Lãng phí vé xem phim rồi."

Phó Mặc Bạch nhìn cô từ trên xuống dưới, cười khẽ nói: "Không lãng phí, một vé ba người xem, thế nào cũng đáng."

Ra khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài trời đã tối đen.

Phó Mặc Bạch nắm tay cô, luôn chú ý từng bước đi, rất sợ có sự cố gì xảy ra.

Tô Diên thấy anh cẩn thận như vậy, rất bất đắc dĩ: "Chân tay em rất linh hoạt, thị lực cũng tốt, anh quá lo lắng rồi."

Nhưng anh coi như không nghe thấy, vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. Không còn cách nào khác, cô đành để mặc anh.

Mười mấy phút sau, hai người về đến nhà. Vừa bước vào đầu hẻm đã thấy trong bóng tối, Lý Thụ cầm đèn pin chạy về phía họ: "Cô Tô về rồi phải không ạ?"

Ánh sáng mờ ảo từ đèn pin chiếu xuống mặt đất, tạo thành một vòng sáng mỏng manh.

Tô Diên không nhìn rõ sắc mặt của cậu nhóc, đang thắc mắc sao cậu chưa về nhà, Lý Thụ đã chạy đến trước mặt họ, mặt đầy kích động: "Cô ơi, em gái em mất tích rồi! Cô có cách nào tìm được không?"

"Mất tích khi nào? Đã báo công an chưa?" Tô Diên giật mình, vội vàng hỏi.

Mắt Lý Thụ đỏ hoe, sắp khóc tới nơi.

"Em vẫn chưa báo, em tìm trong thôn không thấy, đành đến tìm cô giúp đỡ!"

"Đã tìm ở nhà bà ngoại chưa? Chẳng phải bà ta luôn muốn đưa Tiểu Mãn cho người khác sao?"

"Đã tìm rồi, nhà bà ấy không có. Bà ấy nói không thấy Tiểu Mãn."

Lý Thụ rơi nước mắt, vội dùng tay áo lau đi, Tô Diên thấy vậy, nhìn Phó Mặc Bạch một cái, mày nhíu chặt.

"Đi, cô đưa em đi báo án. Đừng lo, chỉ cần Tiểu Mãn còn ở Thanh Sơn, chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy."

Lý Thụ tin tưởng tuyệt đối vào Tô Diên, cậu nhóc hít mũi, dùng sức gật đầu, đầu óc rối bời, không thể suy nghĩ được gì.

Phó Mặc Bạch đi cùng họ đến đồn công an, trong đồn chỉ có hai nhân viên trực ban, nghe nói có trẻ con mất tích, họ rất coi trọng, hỏi kỹ càng quá trình xảy ra sự việc.

Lý Thụ cố gắng giữ bình tĩnh, kể lại toàn bộ chuyện sau khi tan học về nhà.

"Hôm nay mẹ cháu bị đau bụng, phải vào nhà vệ sinh nhiều lần, lúc mẹ vào nhà vệ sinh, Tiểu Mãn đã biến mất. Mẹ đã hỏi mọi người trong thôn, ai cũng nói không thấy, cũng hỏi bà ngoại, nhưng vẫn không tìm được Tiểu Mãn. Chú công an ơi, cầu xin chú tìm em gái giúp cháu!"

Nói xong, Lý Thụ cúi đầu thật sâu, nước mắt rơi lã chã.

Tô Diên đứng bên cạnh nhìn cảnh đó, trong lòng rất xúc động, cô kéo tay Phó Mặc Bạch, nhỏ giọng hỏi: "Anh nghĩ đứa trẻ có thể tìm lại được không? Theo lý, trong thôn có người lạ đến, chắc hẳn sẽ có người chú ý chứ?"

Phó Mặc Bạch nghe xong suy nghĩ một lát, hỏi Lý Thụ: "Sao mẹ em lại bị đau bụng? Từ hôm qua đến giờ đã ăn những gì?"

Lý Thụ suy nghĩ kỹ, trả lời: "Hôm qua ăn bánh ngô và rau muối, sáng nay, bà ngoại mang vài cái bánh nhân hẹ tới, vì em vội đi học nên không ăn."

Nhân viên trực ban nghe vậy, có suy đoán: "Có thể mẹ cháu ăn bánh nhân hẹ bị đau bụng, hẹ rất dễ gây đau bụng."

Phó Mặc Bạch lại không thấy mọi chuyện đơn giản như vậy: "Nhà còn bánh không?"

"Còn hai cái, mẹ để dành cho em."

"Lát nữa chúng ta về nhà lấy, tốt nhất là kiểm tra."

Nhân viên trực ban hơi ngạc nhiên, nhanh chóng hiểu ý của anh, có chút kinh ngạc: "Anh nghi ngờ bà ngoại của đứa bé?"

Để vụ án được phá nhanh, Phó Mặc Bạch cung cấp manh mối: "Bà ta từng có ý định đưa đứa trẻ cho người khác, chỉ riêng động cơ này đã cần phải điều tra kỹ."

Hai công an không ngờ còn có chuyện này, nhất thời cảm thấy hơi đau đầu.

Họ sợ nhất là vụ án liên quan đến chuyện gia đình, rất ảnh hưởng đến việc phá án.

Sau đó, họ chia nhau hành động, một người chịu trách nhiệm kiểm tra ga tàu và bến xe, người kia sẽ đến thôn tìm nghi phạm và nhân chứng.

Bình Luận (0)
Comment