Bạch Tử Tái Sinh

Chương 134

“Bạch Vân Thâm là con trai duy nhất của Chủ tịch Tập đoàn Bạch, nhưng anh lại chọn kế thừa ngành dầu mỏ của ông nội sau khi tốt nghiệp đại học, không đi làm ở Tập đoàn Bạch. Liệu có phải là công ty gia đình sẽ giao cho người ngoài không?”

Lương Văn Thư lắc đầu: “Anh nghĩ không phải đâu, hiện tại anh ấy kế thừa ngành dầu mỏ chắc chỉ để rèn luyện bản thân thôi, vì Tập đoàn Bạch là một đế chế thương mại khổng lồ được xây dựng qua nhiều thế hệ, làm sao có thể giao cho người ngoài được. Tương lai, chắc chắn Tập đoàn Bạch sẽ là của Bạch Vân Thâm .”

Bạch Vân Thâm hiện tại chưa có thông tin về hôn nhân, vẫn còn độc thân.

Lương Văn Thư ấn tượng sâu sắc với anh là vì cô ta  nhìn thấy được tiềm năng và xu hướng trong tương lai của Bạch Vân Thâm .

Nếu có cơ hội, cô ta hy vọng có thể kết giao với Bạch Vân Thâm !

Khi rời khỏi Cảng Thành đến thành phố Q để học, Tống Hàn Yên, mẹ của Lương Văn Thư , đã từng nói rằng nếu có cơ hội, nhất định phải mở rộng mối quan hệ, chỉ có vậy mới có thể vững vàng trụ ở thành phố Q!

Tốt nhất là có thể làm quen với một vài ông lớn trong ngành kinh doanh, để sau này khi vào ngành giải trí, thì có thể nhận được sự hỗ trợ đắc lực.

Bởi vì ai cũng biết, nếu muốn thành công trong ngành giải trí, không có quan hệ và nền tảng thì chỉ dựa vào nỗ lực màm thôi. Không phải là nỗ lực không thể thành công, nhưng con đường chỉ có nỗ lực thôi chắc chắn sẽ rất khó khăn!

Có con đường tắt sao không đi chứ.

Tống Hàn Yên khi quyết định sinh Lương Văn Thư và Lương Thế Bách chính là muốn dựa vào Lương gia, “mẹ dựa vào con”, lợi dụng được quyền lực của con cái!

Lương Văn Thư , giống như Tống Hàn Yên, có tham vọng rất lớn.

“Nhánh thứ hai của Bạch gia , Bạch Chú cũng đang học ở trường T, quan hệ với Lương Trạch Tích  rất tốt. Anh, Lương Trạch Tích  ổn định hơn em ở thành phố Q, chúng ta chắc chắn phải tìm một con đường tắt mới có thể chiến thắng.”

Lương Thế Bách ngồi trên ghế: “Anh dự định học xong học kỳ sau rồi ra nước ngoài.”

Lương Văn Thư hơi ngạc nhiên: “Anh ra nước ngoài? Anh đã bàn với mẹ chưa?”

Lương Thế Bách nhìn ra biển xa, giọng nói bình tĩnh: “Lương Trạch Tích  tốt nghiệp trước anh, vào công ty cũng trước anh. Nếu không tìm cách vượt mặt, cứ đi theo con đường bình thường, anh sẽ mãi không thể cạnh tranh dành với Lương Trạch Tích . Em không phải muốn vào ngành giải trí làm sao, mục tiêu của em không giống anh.”

Khi hai anh em cùng đến trường T học, Lương Thế Bách thực sự rất thích ngành tài chính.

Nhưng anh vừa về Lương gia , lại có quá nhiều ánh mắt đang theo dõi anh, nếu chọn ngành tài chính ngay lập tức sẽ rất dễ dàng bị nghi ngờ là có mục đích rõ ràng.

Vì vậy, Lương Thế Bách chọn ngành diễn xuất cùng Lương Văn Thư .

Nhưng học ngành diễn xuất thực sự là một việc lãng phí thời gian.

Đây chỉ là cách để Lương Thế Bách làm mờ đi sự chú ý của Lương gia mà thôi. Kỳ sau anh sẽ ra nước ngoài học tiếp ngành tài chính và sau đó sẽ quay lại mạnh mẽ hơn hiện tại.

“Văn Thư, anh đã bàn với mẹ từ lâu rồi, mẹ cũng đã giúp anh sắp xếp trường ở nước ngoài.”

Lương Văn Thư cụp mí mắt: “Được rồi, anh, vậy chúng ta cũng sẽ ít thời gian ở bên nhau hơn rồi.”

“Không sao đâu” Lương Văn Thư cười khẽ: “Em tin rằng, khi anh trở về sau vài năm, em đã là một ngôi sao lớn đứng dưới ánh đèn, ảnh hưởng của em chắc chắn sẽ giúp được anh rất nhiều.”

“Ừ.”

Hai anh em nhìn nhau một lúc, trong mắt đều tràn đầy tham vọng về tương lai.

Sau đó, Lương Thế Bách đứng dậy và rời đi.

Lương Văn Thư tiếp tục nằm trên ghế tắm nắng, trong đầu đang lên kế hoạch làm thế nào để quen biết Bạch Vân Thâm ...

……

Trên boong tàu.

Họ bắt đầu nướng thịt ăn.

Chu Hòe nói: “Trạch Tích, nếu Lương Văn Thư đang ở đảo bên cạnh, chắc Lương Thế Bách cũng ở đó, ậu không đi chào hỏi sao?”

Lương Trạch Tích  cầm một xiên cánh gà, ánh mắt lạnh lùng, trả lời: “Không đi.”

 

Bạch Chú một tay mở lon nước ngọt nói chen vào: “Lương Thế Bách sau khi vào trường bị đối xử khá tệ, có thể kiên trì đến giờ cũng không phải là người thường.”

“Bạch Tử, hai anh em đó ở lớp của em, em thấy họ thế nào?”

Bạch Tử đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ, nghe xong câu hỏi của Bạch Chú, bình tĩnh nói: “Cùng hội cùng thuyền, người như cô ta chắc chắn không thể không có quan hệ tốt với Trầm Thanh Thanh , họ còn cùng tham gia câu lạc bộ múa, còn Lương Thế Bách , em không có ấn tượng gì đặc biệt về cậu ta, cậu ta khá khiêm tốn trong lớp.”

Tề Hàn nói: “Khiêm tốn chỉ có thể chứng tỏ cậu ta đủ kiên nhẫn, có thể bị bạn bè tẩy chay mà vẫn kiên trì học, điều đó cũng chứng minh cậu ta có sự nhẫn nại và lòng dạ mà người khác không có được.”

Lương Trạch Tích  hoàn toàn đồng ý với lời nói của Tề Hàn .

Bạch Vân Thâm mang một ít cá đông lạnh đến, xiên lên que và đặt lên vỉ nướng.

“Các em đang nói gì thế?”

“Anh, chúng em đang nói về hai đứa con ngoài giá thú của Lương gia  đấy.”

Bạch Vân Thâm ngồi xuống: “Ồ? Chúng nó làm sao?”

Bạch Chú lại bắt đầu nói đùa, hỏi: “ Anh Vân Thâm , nếu bác trai mang về hai đứa con ngoài giá thú tranh giành gia sản với anh, anh sẽ làm gì?”

Bạch Vân Thâm biểu cảm bình thản: “Trước khi chúng nó về, bác trai của cậu sẽ lên trang nhất báo thành phố trước, tiêu đề sẽ là 'Chủ tịch Tập đoàn Bạch ngoại tình, không chịu nổi tội lỗi nên quyết định tự sát, để lại di thư'.”

“…………”

“Trời ạ.”

Bạch Vân Thâm : “Cậu nghĩ mẹ anh có thể leo lên vị trí chủ tịch trong đoàn kịch nhờ vào cái gì? Những lời này cậu chỉ có thể nói trước mặt anh thôi nhé, nếu bị ba anh nghe thấy, ông ấy sẽ không vui đâu, còn cậu thì cũng đừng mong được yên ổn.”

Bạch Tử cười lớn: “Bố em nổi tiếng là người bị vợ quản lý chặt.”

Chỉ cần có thể kiểm soát được bản thân, thì sẽ không có chuyện con ngoài giá thú gì cả.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ️

Dù có con ngoài giá thú đi nữa, trước khi xử lý chuyện con ngoài giá thú, người đầu tiên bị xử lý chính là Bạch Xuyên Hùng.

“Nhưng mà nói đi nói lại, trước khi Bạch Tử chưa về, anh thật sự không có ý định kế thừa tập đoàn gia đình. Lúc đó, ba mẹ anh nghĩ là, cổ phần sẽ được thừa kế, người có năng lực sẽ lên làm lãnh đạo.”

“Bây giờ Bạch Tử đã về, không chừng suy nghĩ của họ sẽ thay đổi.”

Bạch Chú hỏi: “Vậy trong tương lai công ty có giao cho Bạch Tử không?”

Bạch Vân Thâm đáp: “Không biết, có thể lắm, Bạch Tử còn nhỏ, để con bé học thêm vài năm nữa sau khi tốt nghiệp cũng không muộn.”

Trên boong tàu, khói từ vỉ nướng ngày càng lớn.

Ở phía xa xa, Lương Văn Thư cầm kính viễn vọng, luôn quan sát họ.

Khi trời bắt đầu tối, đèn trên chiếc du thuyền sáng lên, Bạch Chú không biết từ đâu kéo đến một chiếc loa, mở nhạc lên họ bắt đầu tiệc tùng.

Họ nhảy nhót trên boong tàu.

Ban đầu, khi họ ngồi xuống, Lương Văn Thư còn không thể nhìn rõ bóng người, nhưng giờ khi họ nhảy nhót trên boong, cô có thể mơ hồ thấy họ qua kính viễn vọng.

“1, 2, 3... Sáu người.”

“Người mặc áo khoác đen chắc chắn là Bạch Vân Thâm , còn mấy người đàn ông kia là ai, sao lại có cả một người phụ nữ...”

Lương Văn Thư càng nhìn càng thấy họ rất quen, nhưng tiếc là kính viễn vọng chỉ có độ phóng đại hạn chế, cô ta không thể nhìn rõ mặt họ.

Mặc dù không biết người phụ nữ đó là ai, nhưng Lương Văn Thư cảm thấy chắc chắn cô rất may mắn!

Ai có thể lên du thuyền của Bạch Vân Thâm chắc chắn là những người có điều kiện tương tự.

Người phụ nữ này có thể hòa nhập vào vòng tròn của họ, đủ chứng minh cô ấy không phải dạng bình thường.

“Quả thật là vận may tốt.”

 
Bình Luận (0)
Comment