Bạch Tử Tái Sinh

Chương 135

“Không có kính viễn vọng nào rõ hơn sao? Tôi nhìn không rõ.”

Lương Văn Thư tức giận nói với người giúp việc , rồi vứt kính viễn vọng lên bàn.

Người giúp việc khó xử nói: “Tiểu thư, trên đảo hiện tại chỉ có loại kính viễn vọng này thôi.”

Lý do lớn nhất là, nếu kính viễn vọng có độ phóng đại quá cao, thì không phải là quan sát mà là xâm phạm quyền riêng tư.

Vì các hòn đảo xung quanh đều là nơi ở của những người giàu có, nếu họ phát hiện ra ánh sáng phản chiếu từ kính viễn vọng, có thể sẽ bị coi là rình mò, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Lương Văn Thư cau mày: “Vậy phải làm sao? Tôi chẳng nhìn thấy gì cả!”

Người giúp việc nói: “Tiểu thư, nếu thật sự muốn nhìn rõ hơn, có thể ngồi ca-nô di chuyển đến gần du thuyền hơn một chút, có thể sẽ nhìn rõ hơn.”

“Đúng là một ý hay!”

Lương Văn Thư mắt lập tức sáng lên, đứng dậy, vội vàng ra lệnh cho người giúp việc : “Đi, đi mang ca-nô đến đây, tôi muốn đi ngay bây giờ!”

Người giúp việc vẫn còn ngần ngại: “Tiểu thư, thật sự muốn đi biển vào lúc này sao? Dự báo thời tiết chiều nay nói là có thể sẽ có bão đêm nay, thêm nữa gió giờ đã bắt đầu thổi...”

Lương Văn Thư trừng mắt nhìn: “Nói nhảm gì vậy, mau đi!”

“Vâng.”

Ca-nô chóng rời bến, Lương Văn Thư ngồi trên ca-nô, cầm kính viễn vọng.

Người điều khiển ca-nô ngồi trên ca-nô, còn người giúp việc đứng trên bờ nói: “Tiểu thư, tốt nhất là nên nhanh chóng quay lại, thời tiết có thể bất ngờ thay đổi, nếu bị mắc kẹt trên biển thì sẽ rất nguy hiểm!”

Lương Văn Thư không trả lời, rõ ràng là cô ta hoàn toàn không nghe thấy.

Chiếc thuyền nhỏ nhanh lao về phía du thuyền.

Lương Văn Thư không thể chờ đợi, vội vã cầm kính viễn vọng lên để quan sát, nhưng vẫn không thể nhìn rõ.

“Đi tiếp chút nữa, tôi vẫn không nhìn rõ.”

Người điều khiển thuyền nói: “Tiểu thư, nếu đi tiếp nữa, chúng ta sẽ vượt qua khoảng cách an toàn với đảo.”

Lương Văn Thư hối thúc: “Nhanh lên!”

Không còn cách nào khác, người điều khiển ca-nô đành phải cho thuyền tiếp tục tiến về phía du thuyền.

Khi khoảng cách gần hơn, hình ảnh trong kính viễn vọng cuối cùng cũng rõ ràng hơn rất nhiều.

Lương Văn Thư đứng dậy trên thuyền nhỏ, cầm kính viễn vọng lên xem, cô ta dừng lại nhìn kỹ, mắt trợn tròn.

Cùng với Bạch Vân Thâm trên du thuyền không chỉ có đám người của Tề Hàn mà còn… Bạch Tử!?

Lương Văn Thư bỏ kính viễn vọng xuống, nhanh chóng dụi mắt, cô ta nghĩ mình nhìn nhầm rồi, rồi lại lấy kính viễn vọng lên, nhìn kỹ lại một lần nữa. Quả thật, người đang cùng họ vui vẻ trò chuyện trên du thuyền là Bạch Tử!!

Là Bạch Tử!?

Chắc chắn là Bạch Tử!?

Lương Văn Thư không thể tin vào mắt mình, Bạch Tử sao lại có thể chơi chung với Bạch Vân Thâm và đám người đó?

Không thể nào... tuyệt đối không thể nào.

Cô lập tức lấy điện thoại gọi cho Trầm Thanh Thanh , nhưng do Trầm Thanh Thanh đang trên máy bay nên không nghe máy. May mà trên máy bay có Wi-Fi, cô có thể dùng WeChat để nhắn tin.

“Thanh Thanh , cậu có biết Bạch Tử đi đâu vào kỳ nghỉ hè không?”

Trầm Thanh Thanh đang selfie trên máy bay, chiếc vòng tay dưới ánh đèn mờ còn thêm phần đẹp mắt, cô ta không nhịn được mà chụp thêm vài tấm rồi định đăng lên vòng bạn bè.

Khi vừa chuẩn bị đăng, thì nhận được tin nhắn từ Lương Văn Thư .

Cô ta mở ra đọc, ngạc nhiên khi Lương Văn Thư lại hỏi về Bạch Tử.

Trầm Thanh Thanh : “Không biết, chắc là đi làm thêm ở quán cà phê thôi.”

Lương Văn Thư : “Không! Bạch Tử không làm thêm ở quán cà phê, cậu ta đi du lịch với bọn Chu Hòe và mấy người đó! Họ còn đến đảo nữa!”

 

Cái gì?

Trầm Thanh Thanh đọc xong tin nhắn, hoàn toàn choáng váng.

 

Không thể nào, Bạch Tử lấy đâu ra tiền mà đi du lịch? Ba mẹ của Trầm Thanh Thanh không hề cho cô tiền.

“Văn Thư , chắc cậu nhìn nhầm rồi, làm sao Bạch Tử lại đi du lịch ngoài đảo được.”

Lương Văn Thư thấy cô ta không tin, lập tức lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh về chiếc du thuyền trước mặt. Cô ta cố gắng dùng độ phân giải của điện thoại để chụp được vài người trên du thuyền, nhưng tiếc là độ phân giải của điện thoại không thể bằng kính viễn vọng.

“Lái thêm chút nữa, tôi không thể chụp được họ.”

Nhân viên lái ca-nô: “... Tiểu thư, thực sự không thể đi thêm nữa đâu, giờ chúng ta đã ở giữa biển rồi...”

Lương Văn Thư liếc mắt nhìn: “Anh sợ cái gì? Biển lặng như thế này, có giống sắp có bão không? Tôi bảo anh lái đi! Nhanh lên!”

“...”

Không còn cách nào khác, nhân viên lái ca-nô đành phải nghe theo và lái tiếp về phía du thuyền.

Khi có thể chụp rõ ràng bóng dáng trên boong tàu, Lương Văn Thư nhanh chóng chụp một bức ảnh và gửi cho Trầm Thanh Thanh .

Trên máy bay, tốc độ tải ảnh rất chậm, Trầm Thanh Thanh vừa đợi vừa lo lắng.

Làm sao Bạch Tử lại đi du lịch ngoài đảo được?

Không thể tin nổi...

Chắc chắn Lương Văn Thư nhìn nhầm rồi.

Khi ảnh tải xong, Trầm Thanh Thanh nhanh chóng mở ra xem.

Mặc dù Lương Văn Thư đã cố gắng chụp, nhưng do độ phân giải của điện thoại không đủ, chỉ có thể thấy những gương mặt mờ ảo.

Tuy nhiên, vì lòng căm thù Bạch Tử quá sâu sắc, Trầm Thanh Thanh vẫn nhận ra ngay người phụ nữ trong ảnh chính là Bạch Tử!

“Chắc mình không nói sai đâu, đây chính là Bạch Tử. Mình không thể chụp rõ, nhưng dùng kính viễn vọng ở đây có thể nhìn rõ lắm! Chính là Bạch Tử cùng với Chu Hòe , Tề Hàn , Bạch Chú, Lương Trạch Tích , và nhóm đó! Hơn nữa, chiếc du thuyền này chính là của Bạch Vân Thâm ! Bạch Tử sao có thể chơi chung với họ được chứ?”

Lương Văn Thư rất sốc.

Trầm Thanh Thanh càng sốc hơn!

Không thể nào, Trầm Thanh Thanh không thể nghĩ ra nổi, điều này sao có thể xảy ra?

Bạch Tử dù có quán cà phê, nhưng quán đó mới mở, kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Làm sao đủ tiền để đi du lịch ngoài đảo được?

Lương Văn Thư bắt đầu nghi ngờ liệu Bạch Tử có phải đang đi chơi cùng Chu Hòe không.

Trầm Thanh Thanh cảm thấy mặt lạnh đi, cô lập tức gõ trên điện thoại:

"Chắc chắn là lại đi chơi cùng Chu Hòe rồi!"

Nhưng Lương Văn Thư cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Bạch Vân Thâm mang họ Bạch, Bạch Chú cũng mang họ Bạch.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ️

Họ mang cùng một họ với Bạch Tử!

Liệu Bạch Tử có phải là người trong Bạch gia không?

Lương Văn Thư cảm thấy khả năng này là khá cao.

"Chẳng lẽ cậu không nghĩ Bạch Tử có thể là người trong Bạch gia sao?"

Trầm Thanh Thanh trong lòng bỗng chốc chùng xuống, nhưng nhanh chóng xua tan suy nghĩ này:

"Văn Thư , cậu nghĩ nhiều rồi, trước đây mình và Chúc Tiểu Xuân cũng từng nghi ngờ Bạch Tử có thể là người trong gia tộc Bạch, nhưng tài liệu về Bạch gia đều công khai trên mạng, cậu thử tìm xem, Bạch gia đâu có cô con gái nào? Chỉ có con trai thôi!"

Câu này cũng có lý.

Bạch Vân Thâm là người duy nhất có thể kế thừa tập đoàn Bạch thị, Lương Văn Thư trước đây cũng đã tra cứu về Bạch Vân Thâm , cũng không thấy có thông tin nào nói anh có một người chị hay em gái.

Trầm Thanh Thanh lại tiếp tục gửi thêm tin nhắn:

"Hơn nữa, trước khi mình về Trầm gia , mình đã điều tra về ba mẹ ruột của chị ấy rồi, họ chỉ là những người dân trong một ngôi làng nhỏ, hoàn toàn không phải gia đình giàu có!"

"Văn Thư , cậu chắc chắn đang lo xa rồi, Bạch Tử chắc chắn là đi cùng với Chu Hòe và đám người đó, rồi mới quen biết Bạch Vân Thâm . Bạch Vân Thâm là anh họ của Bạch Chú, nếu có sự giới thiệu của Bạch Chú, thì không có gì lạ khi họ quen biết nhau."

Lương Văn Thư nhìn vào những lời Trầm Thanh Thanh viết, trầm tư suy nghĩ.

Cùng lúc đó, nhân viên lái thuyền đã nhận ra có điều gì đó không ổn với hướng gió, có vẻ như...

Cơn bão thực sự đã đến!

 
Bình Luận (0)
Comment