Sau ngày hôm đó, Nhiếp Nhung Thịnh không đến tìm tôi nữa, tôi cũng không để tâm. Không ngờ cuối tuần, lúc tôi đang đeo một chiếc túi vải chuẩn bị từ cửa hàng văn phòng phẩm ra ngoài thì gặp Nhiếp Nhung Thịnh.
Bước chân tôi khựng lại, muốn quay người đi về phía sau, vừa nhìn thấy cô là tôi lại nhớ đến trải nghiệm ngày hôm đó, còn cả trò Thật hay Thách chưa hoàn thành của cô.
Nhiếp Nhung Thịnh phản ứng nhanh hơn, cô lập tức chào tôi: “Bạn học Hạ, đi uống trà sữa đi. Phía trước có một quán trà sữa khá ngon.”
“Ừm.” Tôi vốn định từ chối, nhưng lúc này Nhiếp Nhung Thịnh đã đứng trước mặt tôi. Nếu tôi từ chối, có khả năng sẽ xảy ra xung đột trực diện với cô. Uống một ly trà sữa thì cứ uống thôi, cũng không phải là thứ gì không sạch sẽ.
Tôi gật đầu đồng ý. Nhiếp Nhung Thịnh rất tự nhiên kéo tay tôi, cô còn tựa đầu lại gần, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa rẻ tiền trên người cô.
“Cậu đứng xa ra một chút, cậu thơm quá.” Tôi nói.
Nhiếp Nhung Thịnh cười khúc khích, tôi cũng không biết cô đang cười cái gì, không thể là vì cuối cùng cũng có người cảm thấy nước hoa của cô thơm được.
Đi đến quán trà sữa cũng chỉ mất bốn năm phút. Quán trà sữa này không phải loại nổi tiếng gì, có lẽ là do chủ quán tự mở. Nhiếp Nhung Thịnh đi vào, gọi hai ly trà sữa như thể đã quen thuộc, không hỏi ý kiến của tôi. Nhưng đối với tôi, uống trà sữa gì cũng không quan trọng.
Tôi hỏi: “Chúng ta ngồi ở đâu?” Nhiếp Nhung Thịnh chỉ vào một vị trí bên cửa sổ. Tôi chọn một bàn đơn, Nhiếp Nhung Thịnh chỉ có thể ngồi đối diện với tôi.
Nhiếp Nhung Thịnh rõ ràng không thích sự sắp xếp này cho lắm, cô lấy ghế đến đặt bên tay phải của tôi, sau đó ngồi xuống.
“Bạn học Hạ, tớ rất thích cậu, tại sao lại không muốn kết bạn với tớ?”
Tôi không rõ Nhiếp Nhung Thịnh có biết bộ dạng điệu đà của cô rất đáng ghét không, đặc biệt là dưới lớp trang điểm không hề trưởng thành của cô.
Gương mặt trắng bệch, phấn mắt màu tím đậm, son môi màu xanh lá, cảm giác… Sức sát thương rất lớn. Rõ ràng là khuôn mặt cô rất đẹp, bây giờ lại trang điểm trông như ma vậy.
Tôi rất thành khẩn nói: “Tớ không muốn tham gia vào trò chơi của các cậu.” Mặc dù cho một phương thức liên lạc cũng không thể ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của tôi, nhưng ai biết được sau này sẽ có vấn đề gì.
Nhiếp Nhung Thịnh còn muốn nói gì đó, nhưng nhân viên đã gọi chúng tôi ra lấy trà sữa. Tôi đứng dậy đi lấy.
Lúc này Nhiếp Nhung Thịnh nói: “Không chỉ vì trò chơi, là vì tớ thích cậu.”
“Tại sao cậu lại thích tớ?” Tôi nhận lấy ly trà sữa từ tay nhân viên, quay đầu lại nhìn cô.
Nhiếp Nhung Thịnh không biết từ lúc nào đã đặt điện thoại xuống, nhìn vào mắt tôi giống như tràn đầy tình cảm. Mặc dù dưới sự tô điểm của lớp trang điểm mắt của cô, tôi không nỡ nhìn thẳng, nhưng cũng có thể cảm nhận được.
“Bởi vì…” Nhiếp Nhung Thịnh cố tình dừng lại một chút, sau đó mới nói: “Cô gái, em đã thu hút sự chú ý của tôi! Ấy, không buồn cười à? Tổng tài bá đạo không phải đều như vậy sao?”
“Nếu tớ giúp cậu hoàn thành, cậu có thể kìm nén bản thân được không?” Tôi không muốn dây dưa với Nhiếp Nhung Thịnh quá lâu, cho nên cuối cùng vẫn quyết định đưa cho cô tài khoản phụ của mình.
“Vậy thì thôi đi, dù sao hình phạt tớ cũng đã làm rồi.” Nhiếp Nhung Thịnh nói.
“Hình phạt là gì?” Tôi hỏi.
Nhiếp Nhung Thịnh nói: “100 đồng sống trong một tuần.”
Tôi ngây người, Nhiếp Nhung Thịnh ngược lại lại cười phá lên.
Thật ra cũng không phải không đủ dùng, chỉ là đặt vào người cô có chút kỳ lạ.
Có lẽ là tôi vẫn chưa hiểu rõ về cô lắm, cho nên, tôi luôn không biết Nhiếp Nhung Thịnh rốt cuộc đang nghĩ gì.
Cô rất kỳ lạ. Tôi nghĩ như vậy.