Không biết cô đã dùng cách gì mà sau khi khai giảng lại chuyển đến lớp chúng tôi. Chiếc khuyên tai đó của cô thật sự rất đặc trưng, mặc dù tôi cảm thấy không hợp với cô.
Bạn cùng bàn cũ của tôi là Tư Mỹ bị điều đi chỗ khác, cô ngồi bên cạnh tôi. Cô chủ nhiệm còn đặc biệt gọi tôi đếnvì chuyện này. Cô chủ nhiệm bảo tôi đừng quan tâm đến Nhiếp Nhung Thịnh quá nhiều, nếu cô có vấn đề gì thì nhanh chóng đến tìm cô ấy giải quyết.
Tư Mỹ đến phàn nàn với tôi, Nhiếp Nhung Thịnh quá bá đạo, kết quả là không kịp quan sát tình hình, bị chính chủ bắt gặp, nhưng cô lại không có hành động gì, ngược lại là Tư Mỹ ngượng ngùng rời đi.
Sau khi Tư Mỹ rời đi, Nhiếp Nhung Thịnh cười tủm tỉm nói với tôi: “Cậu xem những người xung quanh cậu sao ai cũng coi tớ như hồng thủy mãnh thú vậy?”
“Tớ không biết.” Tôi trả lời cô. Tôi không quan tâm đến những chuyện này lắm, cũng quả thực không biết, nhưng lúc này nói ra lại mang một mùi thuốc súng mơ hồ.
Nhiếp Nhung Thịnh chỉ nói: “Vậy cậu có thể tìm hiểu cho kỹ.”
Tôi gật đầu coi như trả lời.
Tôi hoàn toàn không thể hiểu được cái gọi là thích của cô, dường như ở tuổi này quá nông cạn. Tôi luôn không thể nói ra được những lời có thể biểu đạt chính xác những gì mình đang nghĩ.
Nhiếp Nhung Thịnh không học tự học buổi tối, cô được miễn. Cô vừa đi, Tư Mỹ lập tức quay lại tìm tôi. Cô ấy hỏi: “Cậu có biết hoàn cảnh gia đình của Nhiếp Nhung Thịnh không?” Tôi lắc đầu.
“Cậu đúng là hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ.” Tư Mỹ thở dài, sau đó bắt đầu phổ cập kiến thức cho tôi.
Bố của Nhiếp Nhung Thịnh là CEO của một công ty dược phẩm nào đó ở Hải Thành, nhà có tiền, nhưng nhân phẩm không tốt lắm.
Mẹ của Nhiếp Nhung Thịnh đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi vì bảo vệ bố cô, mà lúc đó bố mẹ cô đã ly hôn rồi. Lý do ly hôn là bố cô ngoại tình trong hôn nhân, bị mẹ cô bắt gặp. Mẹ cô không chịu nổi hiện thực này, đã chọn ly hôn.
Tôi ngắt lời Tư Mỹ, hỏi: “Tại sao họ đã ly hôn rồi còn ngồi chung một xe?”
Tư Mỹ nói: “Nghe nói là vì muốn đi thăm Nhiếp Nhung Thịnh. Cậu đừng ngắt lời tớ, để tớ nói xong đã.”
Lúc bố của Nhiếp Nhung Thịnh nằm viện vì tai nạn xe hơi, cô bồ nhí đã đến chăm sóc tận tình, cuối cùng thành công lên chức, nghe nói lúc đó Nhiếp Nhung Thịnh còn không đến dự lễ cưới của họ.
Tôi nói: “Đây không phải là tình tiết thường có trong tiểu thuyết sao?”
Tư Mỹ nói: “Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống. Gia đình này có lẽ luôn khiến Nhiếp Nhung Thịnh cảm thấy rất phiền não, cho nên bây giờ mới nổi loạn như vậy.”
Tôi tự hình dung ra- Về đến nhà, bố và mẹ kế vẫn luôn không có biểu cảm gì, chỉ coi như mình không tồn tại, thỉnh thoảng cũng sẽ lên kế hoạch cho tương lai, nhưng đều không có mình.
Trong gia đình này, con của vợ cả ở đâu cũng chướng mắt, cho dù đây không phải là lỗi của cô, mà là lỗi của bọn họ.
Nghĩ đến thôi đã cảm thấy ghê tởm.
Tôi định mở miệng, Tư Mỹ liền làm một động tác dừng lại. Cô ấy nói: “Lúc đầu cậu ấy được giao cho mẹ, nhưng mẹ chết rồi nên chỉ có thể giao cho tên tra nam đó.”
Tôi nói: “Bà ấy có vẻ hơi lụy tình.”
Tư Mỹ lườm tôi một cái, nói: “Nếu không phải lụy tình thì ai lại làm chuyện như vậy? Việc duy nhất bà ấy làm đúng, tớ nghĩ là ly hôn, mặc dù cũng chẳng có tác dụng gì, cuối cùng con bé vẫn bị giao cho tên tra nam đó.”
Tôi không biết nên bình luận thế nào, lại bắt đầu chuyển chủ đề một cách cứng nhắc.
Tôi nói: “Chuẩn bị tự học rồi.”
Tư Mỹ nói: “Nếu tớ có thành tích của cậu thì tốt rồi, tớ rất ghen tị với cậu.”
Tôi nói: “Tớ cho cậu ghi chép của tớ.”