Chính vì cậu đã nhìn thấy tớ vào lúc mặt trời lặn, tớ sẽ soi sáng cả thế giới. Hôm nay lúc lên lớp Nhiếp Nhung Thịnh đã viết cho tôi một tờ giấy như vậy, tôi không biết là cô tự sáng tác, hay thế nào.
Tóm lại, Nhiếp Nhung Thịnh vẫn đang theo đuổi tôi. Tôi đã dần dần chấp nhận, thậm chí còn chấp nhận khá tốt. Tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì, nhưng tôi luôn cảm thấy cô có khả năng đang lừa dối tôi.
Nhiếp Nhung Thịnh giống như một tia sáng soi rọi thế giới hoang tàn của tôi, cho dù cô là người mạnh mẽ, đã phá vỡ quỹ đạo vận hành vốn có của thế giới tôi.
Tôi rất muốn đến gần, nhưng lại sợ hãi rơi xuống. Dù sao, cô là một người có tiền án chồng chất, khiến người khác phải nghi ngờ.
“Chúng ta đi xem pháo hoa đi?” Nhiếp Nhung Thịnh hỏi tôi.
Tôi nói: “Tớ phải học bài.”
“Bạn Hạ yêu quý của tớ, rất nhiều thứ không phải chỉ học mới có thể nhìn thấy được, hãy dùng mắt của cậu để nhìn đi.” Nhiếp Nhung Thịnh bám riết không tha, cứ lắc lắc cánh tay của tôi.
Tôi nói: “Chạy qua đó chắc không kịp.”
Tôi biết có lễ hội pháo hoa, nhưng lễ hội pháo hoa bắt đầu lúc 8 giờ, mà chúng tôi khoảng hơn 6 giờ mới tan học, chạy qua đó xác suất lớn sẽ không chiếm được vị trí tốt.
“Bạn học Hạ, học nữa là thành mọt sách đấy.” Nhiếp Nhung Thịnh mang bữa trưa đến cho tôi, vừa nói vừa giật lấy quyển sách của tôi. Cây bút của tôi để lại một vệt đen dài trên trang sách đó.
“Cậu đừng lấy sách của tớ.” Tôi nhìn Nhiếp Nhung Thịnh bất đắc dĩ nói, “Không học tốt, sao có thể thi tốt được?”
Tôi không hoàn hảo như mọi người nghĩ, cái gì mà học thần, xem một lần là hiểu. Tôi là kiểu tuyển thủ cần cù bù thông minh, người đứng thứ hai trong lớp chúng tôi là tuyển thủ thiên tài cực kỳ hiếm thấy, mỗi lần thi tôi đều rất áp lực.
“Tớ vì muốn tốt cho cậu. Nếu không cậu lại không ăn cơm, mấy hôm trước lại đến bệnh viện, đừng có học đến ngốc thật đấy.” Nhiếp Nhung Thịnh lắc đầu, nghiêm túc nói.
“Tớ vì bị bệnh cột sống cổ nên phải điều trị định kỳ, được không?” Tôi hiếm khi bực bội nói.
Thật ra nhiều lúc tôi có thể cảm nhận được cô thật lòng tốt với tôi, nhưng vì chữ “thích” của cô đặt ở phía trước, dù thế nào tôi cũng rất khó bước ra bước đó.
Tôi còn nhớ, Nhiếp Nhung Thịnh đã từng động viên tôi: “Đừng lo lắng, bọn họ không có ác ý với cậu đâu, cậu phải nói to ra, đừng như người câm vậy. Tớ tin cậu có thể làm được, vì cậu là người đứng đầu khối của bọn họ mà!”
Người đứng đầu khối. Tôi cẩn thận nhấm nháp mấy chữ này, cảm giác mấy chữ này luôn quấn lấy tôi, có lúc giống như một cơn ác mộng.
Trước đây chính vì thân phận này nên tôi luôn phải lên sân khấu phát biểu, kết quả ở trên đó đầu óc tôi nóng lên, phần lớn bài phát biểu đã viết sẵn đều không nhớ.
Vì sợ nói ra không chính xác, sợ ảnh hưởng đến người khác, thực ra cũng tôi rất ít nói, dần dần lại càng không biết nói chuyện, giống như một vòng luẩn quẩn.
“Tin vào bản thân mình. Không phải người đứng đầu khối cũng không là chuyện gì to tát.” Nhiếp Nhung Thịnh dường như nhận ra vấn đề của mình, lại nói thêm một câu.
Mặc dù thực ra tôi không để tâm, nhưng lúc đó tôi không nói gì, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào cô một lúc.
Nhiếp Nhung Thịnh bị tôi nhìn đến có chút ngại ngùng, gãi gãi sau gáy nói: “Ừm, đúng rồi, không sao đâu. Có thể từ từ sửa. Tớ sẽ ở bên cậu.”
Tôi hỏi Nhiếp Nhung Thịnh: “Cậu sẽ luyện tập cùng tớ chứ?”
Nhiếp Nhung Thịnh nhướng mày, nói: “Đương nhiên rồi, sao tớ có thể để cậu một mình được?”
“Vậy cậu lên sân khấu phát biểu giúp tớ đi.” Tôi trêu cô.
“Không được, đó là vinh dự của cậu, tớ không thể cướp được.” Nhiếp Nhung Thịnh cười nói.