Tôi vẫn luôn cho rằng, tình hình của Nhiếp Nhung Thịnh đã có chuyển biến tốt, nhưng thực tế đã cho tôi một cú đấm đau điếng.
Hôm nay, tôi và Nhiếp Nhung Thịnh cùng nhau ra ngoài mua đồ dùng học tập. Mặc dù đây chỉ là một cái cớ, để tôi có thể có nhiều thời gian hơn ở bên cạnh khai thông cho cô, nhưng…
Lúc đó tôi đang cúi đầu chọn bút. Tôi chọn một cây bút tương đối nặng, như vậy cầm lên cảm giác sẽ tốt. Sau đó, tôi đi thử bút, xem mực ra có đều hay không.
Ngay khi tôi đang cúi đầu, Nhiếp Nhung Thịnh nói với tôi: “Hạ Hạ, tớ muốn bỏ học.”
Tay tôi khựng lại tại chỗ, tôi hỏi: “Tại sao?”
Thật ra, lúc đó tôi còn có rất nhiều điều muốn hỏi, cuối cùng chỉ có thể hỏi ra câu này.
Nhiếp Nhung Thịnh nói: “Cuộc sống như vậy rất mệt mỏi, dù sao đi nữa tớ cũng có đường lui.” Cô cười khổ một tiếng, thoạt nhìn giống như đã chấp nhận số phận.
“Đi thanh toán trước đã.” Tôi nắm lấy cổ tay cô, không tiếp lời cô.
“Hả?” Nhiếp Nhung Thịnh vừa bị tôi kéo đi, vừa phát ra âm thanh như vậy.
Tôi nhanh chóng thanh toán tiền, kéo Nhiếp Nhung Thịnh rời khỏi cửa hàng, tìm một nơi tương đối kín đáo. Trong suốt quá trình đó, cả hai chúng tôi đều không ai nói gì, yên lặng dị thường.
Lúc chúng tôi ngồi xuống, Nhiếp Nhung Thịnh bắt đầu nói. Cô nói: “Sao cậu lại kéo tớ ra? Tớ còn chưa mua mà.”
“Tớ mua cho cậu rồi.” Vừa nói, tôi vừa lấy ra một cây bút loại Nhiếp Nhung Thịnh thường dùng mà tôi đã mua từ trong túi.
“Tại sao cậu lại phản ứng lớn như vậy? Nếu tớ nói với người khác, bọn họ chắc chắn sẽ rất vui.” Nhiếp Nhung Thịnh nói.
“Họ vui là chuyện của họ, không phải chuyện của tớ.” Tôi nói.
Thành thật mà nói, tôi không hiểu tại sao cô lại nghĩ như vậy. Luôn tự đặt ra trước phản ứng của người khác, cho dù tiếng tăm của cô thật sự không tốt lắm.
“Chỉ có cậu, và Tư Mỹ có lẽ sẽ nghĩ về tớ như vậy.” Nhiếp Nhung Thịnh cảm thán nói.
“Thật ra tình hình của cậu đã tốt hơn rồi, không có…” Tôi còn muốn nói rất nhiều, nhưng lại bị cô vội vàng ngắt lời.
“Tớ hoàn toàn không hề tốt hơn, chưa bao giờ, vẫn luôn không. Tớ rất ghen tị với các cậu, nhiều lúc muốn nói là nói.” Nhiếp Nhung Thịnh nói.
“Ngược lại, một số người hoàn toàn không cảm thấy tớ có thể ra mắt được.” Sắc mặt của Nhiếp Nhung Thịnh vẫn như thường, hoàn toàn không nhìn ra được cô đang tự giễu cợt mình.
“Tại sao cậu lại phải để tâm đến một số người đó chứ? Cậu không phải nói loại người cặn bã này hoàn toàn không đáng để tâm sao? Không phải cậu vẫn luôn phản kháng sao?” Tôi hỏi cô.
“Làm sao có thể không để tâm? Làm sao có thể không bị ảnh hưởng? Chúng ta sống cùng nhau mà.” Nhiếp Nhung Thịnh nói trong tuyệt vọng.
“Vậy cậu có thể dọn ra ngoài, cậu luôn có cách mà.” Tôi nói.
“Nếu tớ có, tớ đã sớm dọn đi rồi, cậu đừng hỏi nữa.” Nước mắt của Nhiếp Nhung Thịnh đột nhiên rơi lã chã, tôi muốn ôm cô, nhưng lại bị cô từ chối.
“Để tớ yên một mình, để tớ yên, được không?” Vừa nói, Nhiếp Nhung Thịnh vừa đứng dậy rời đi.
Tôi đã không nhớ đây là lần thứ mấy tôi đi khuyên can Nhiếp Nhung Thịnh, nhưng có lẽ số lần không hề ít.
Thật ra, tôi không giỏi ăn nói cho lắm, rất nhiều chuyện cũng làm không tốt, không hợp với công việc khuyên giải người khác, nhưng tôi chỉ muốn nói cho Nhiếp Nhung Thịnh biết đạo lý mà cô đã nói với tôi.
Tôi đã không thể khuyên thành công Nhiếp Nhung Thịnh, tôi rất thất vọng về bản thân.
Cuối cùng, tôi vẫn không hỏi ra câu đó, tại sao cuối cùng chính cậu lại không làm được những gì mình đã nói? Đó là bởi vì cảm xúc của Nhiếp Nhung Thịnh đã đến giới hạn, không thể tiếp nhận thêm sự phản bác của người khác.
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cô, tôi không biết phải làm sao.