Bài Thơ Mùa Xuân - Gấu Nhỏ Của L

Chương 19

Tôi cho rằng mình ghét một người là có lý do, trước nay vẫn vậy. Tôi cũng đã gặp rất nhiều lần mình khó đưa ra lựa chọn, những lúc đó tôi sẽ đi hỏi dì Phan.

Hôm đó đúng lúc dì Phan đi lấy hàng về, tôi giúp bà ấy dọn dẹp hàng hóa, ngồi một bên đợi bà ấy đến. Bà ấy hỏi: “Cháu có gì muốn hỏi dì sao?”

Tôi nói: “Rất nhiều.”

Dì Phan giả vờ thở dài, nói: “Dì biết ngay mà, mấy đứa tụi bây không có chuyện gì sẽ không đến tìm dì đâu.”

“Mấy đứa?” Tôi hỏi.

“Bội Minh cũng vậy.” Dì Phan thở dài, “Nhưng mà mấy đứa ở tuổi này có nhiều vấn đề cũng là bình thường.”

Tôi nói: “Cháu rất ghét một người.”

Lý do ghét một người thực ra có thể có rất nhiều. Ví dụ như, Nhiếp Nhung Thịnh dường như sa đọa đúng như lời đồn, hút thuốc, đánh nhau, uống rượu, cãi lại giáo viên, Nhiếp Nhung Thịnh gần như không thiếu một thứ gì. Nếu không phải vì bố cô có quan hệ, có lẽ đã sớm bị đuổi học rồi.

Nhưng thực ra lý do tôi thực sự ghét Nhiếp Nhung Thịnh không phải là điều này, mà là Nhiếp Nhung Thịnh luôn thích đột nhiên xông vào thế giới của tôi.

Sau khi xông vào thế giới của tôi, cô sẽ nói chuyện với tôi với vẻ mặt thành khẩn, lúc tôi không để ý đến thì cô tự nói chuyện một mình.

Cô vẫn luôn biểu đạt với tôi những mong muốn chỉ thuộc về Nhiếp Nhung Thịnh, hoặc có thể nói là d*c v*ng của cô- Tớ muốn cậu thuộc về tớ. Đến giờ tôi vẫn không hiểu rõ đây rốt cuộc là tại sao, nhưng đã là một sự thật tồn tại.

Chính vì cô đã thay đổi nhận thức của tôi về cô, cho nên khi cuối cùng Nhiếp Nhung Thịnh lại chọn từ bỏ bản thân, tôi không thể chấp nhận.

Dì Phan nói: “Ghét một người là chuyện rất bình thường mà, dì cũng có rất nhiều người ghét. Cháu đang phiền não điều gì vậy?”

Tôi nói: “Cô ấy khác, cháu không thể chấp nhận được.”

Dì Phan liếc nhìn tôi một cái, nói: “Là khác ở phương diện nào, không thể chấp nhận ở phương diện nào?”

Tôi kể hết tất cả những chuyện này cho dì Phan nghe. Thật ra ban đầu tôi cũng muốn nói với mẹ, nhưng vì chuyện này liên quan đến một bạn nữ khác nói thích tôi, nên tôi không dám.

Dì Phan nói: “Rất có thể cháu đã động lòng thật rồi.”

Có lẽ tôi đã nhìn bà ấy với vẻ mặt rất kinh ngạc, cho nên dì Phan nhìn vào khuôn mặt tôi cười cười, còn xoa xoa mặt tôi.

Dì Phan nói: “Chuyện này có gì đâu? Dì cũng không phải là người cổ hủ gì. Lần trước Bội Minh và người yêu hôn nhau trên đường, dì còn nhìn thấy nữa là.”

“Nhưng dì phải nhắc nhở cháu, người thuộc gia đình như con bé rất khó cứu vớt.” Dì Phan thu lại nụ cười, nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm trọng.

Tôi hỏi: “Tại sao ạ?”

Dì Phan nói: “Đầu tiên dì chỉ có thể nói quan điểm của dì chỉ đại diện cho cá nhân dì. Dì không thể đảm bảo con bé đối với cháu là thật lòng, cũng không thể đại diện cho con bé.”

Sự cải thiện trước đây là thật, tất cả những điều này đều phải do chính cháu phán đoán.”

“Sau đó cháu phải cân nhắc cái giá phải trả để cứu vớt cô bé. Cháu và Tư Mỹ đã dành rất nhiều thời gian rồi, khoảng thời gian này vốn dĩ cháu nên dành cho việc gì? Cháu đừng nói với dì, cháu không có thời gian này cũng có thể làm tốt như thường.”

“Cho dù cháu đã cân nhắc kỹ cái giá phải trả cho cô bé, vậy cháu có thể hoàn toàn thay đổi cô bé không, sau khi cháu không thể thay đổi cô bé, bản thân cháu có thể chịu đựng được sự hụt hẫng này không?”

“Đúng như cô bé đã nói, nó có đường lui, cháu không có đường lui. Điều đáng sợ nhất là nội tâm cô bé có thể vì sa đọa mà biến chất thành một người khác, cháu không còn nhận ra cô bé nữa.”

“Nếu sau này cô bé thấy cháu sống rất tốt, cũng có thể sẽ ghen tị với cháu. Sau đó cháu bị cô bé hãm hại, cháu phải mất bao nhiêu thời gian để đứng dậy?”

Tôi bị dì Phan nói đến mức không nói nên lời, thật ra tôi không muốn nghe những lời giáo huấn như thế này, tôi muốn biết phương án hơn.

Dì Phan nhìn ra được sự không vui của tôi, bà ấy vỗ vỗ vai tôi nói: “Nếu cháu nhất định muốn làm, vậy thì cứ làm đi. Cứ cố gắng hết sức mình là được rồi, cháu sẽ luôn tìm thấy được điểm có thể thay đổi cô bé từ những trải nghiệm của chính mình.”

Bình Luận (0)
Comment