Thấy Bùi Dương cứ nhìn chằm chằm vào ván trượt của người khác, Phó Thư Trạc khẽ cười: "Sao thế, em muốn thử à?"
Mắt Bùi Dương lóe lên, chơi cũng được, biết đâu có thể chứng minh sự thật rằng mình không phải là nguyên chủ.
"Không cần thử, tôi biết chơi."
Bùi Dương giằng tay khỏi Phó Thư Trạc, tiến lên nói gì đó với nam sinh đang nghỉ ngơi không xa, sau đó mượn được ván trượt.
Để thuận tiện cho việc trượt ván, cấu trúc của khu vực này rất đặc biệt, có chỗ lồi, có chỗ lõm thành một cái hố tròn lớn, đủ để người ta thể hiện kỹ thuật.
Bùi Dương cúi người đặt ván trượt bên chân, lúc đầu còn hơi vụng về, dần dần trở nên trơn tru.
Cậu lao thẳng xuống con dốc, ngay khi sắp đâm vào chướng ngại vật, cậu nhanh chóng nhảy lên cùng ván trượt, trượt qua cột dài.
Nhưng dù sao cũng không bằng những chàng trai hai mươi tuổi, cộng thêm Bùi Dương ít tập luyện, xương cốt không đủ dẻo dai, chỉ có khi ở trên giường mới mềm như bún.
Nam sinh bên cạnh xoay quanh cậu vài vòng, cố tình chọn lúc cậu dừng lại nghỉ ngơi để thực hiện động tác nhào lộn có độ khó cao.
"..."
Bùi Dương chắc chắn rằng cậu ta đang khiêu khích mình.
Phó Thư Trạc chưa kịp tiến lên, Bùi Dương đã lao vào cái hố lớn, khi tốc độ đạt đến cực điểm thì muốn thử nhào lộn, nhưng vì lâu không chơi nên thất bại, suýt nữa té ngã.
Phó Thư Trạc bất lực gọi: "Cẩn thận chút-"
Bùi Dương không quay đầu lại: "Biết rồi!"
Phó Thư Trạc buồn cười đứng canh xung quanh, mèo ngốc càng ngày càng trẻ con.
Xung quanh toàn là những người trẻ tuổi, thỉnh thoảng có bố mẹ dẫn con đến xem, Phó Thư Trạc nhìn Bùi Dương đang chơi hăng say trong hố, không tự chủ được khẽ mỉm cười.
Sau đó nụ cười tắt dần- Không biết sau khi Bùi Dương lấy lại ký ức có còn vui vẻ thuần khiết như vậy không?
Đối mặt với cuộc sống không mấy hạnh phúc, cú sốc khi mẹ qua đời, nỗi lo lắng về bệnh tình... Còn có người mang đến cho 'đau khổ' cho cậu là hắn.
Phó Thư Trạc vẫn còn nhớ chẩn đoán về bệnh tình của Bùi Dương của nhóm chuyên gia, tình trạng cực đoan khi đột nhiên 'nhớ lại', thậm chí tưởng mình xuyên sách của Bùi Dương, rất có thể là trạng thái ứng phó sau khi trải qua chấn thương và đè nén cảm xúc trong thời gian dài, não bộ đang né tránh thực tại, muốn trốn thoát khỏi những người và việc khiến cậu đau khổ.
Vì vậy những ngày này hắn thường nghĩ, liệu mình có phải là một phần mà Bùi Dương muốn trốn tránh không.
Ở góc nhìn của Bùi Dương, hắn không yêu cậu bao nhiêu, còn khiến cậu xảy ra mâu thuẫn với gia đình, tạo ra một bi kịch và tiếc nuối vô cùng lớn.
Bùi Dương có hối hận không? Hối hận vì đã bất chấp tất cả để ở bên hắn, hối hận vì những năm qua vì hắn mà ngay cả mặt mẹ lần cuối cũng không được gặp.
Phó Thư Trạc không có nhiều tự tin, nhưng hắn không thể do dự.
Con người không thể mãi sống mơ hồ trong ảo tưởng, đặc biệt là bệnh nhân như Bùi Dương, sớm đối mặt với thực tế bằng tâm thái nhẹ nhàng và bình thản mới có thể cải thiện bệnh tình.
"Wao!!" Xung quanh vang lên một tiếng huýt sáo.
Phó Thư Trạc nghe tiếng nhìn lại, chính là nam sinh vừa xoay quanh Bùi Dương lúc nãy.
Mèo ngốc có lẽ đã hiểu lầm ý người ta, không phải nam sinh này đang khiêu khích cậu mà đang muốn 'xòe đuôi' thu hút sự chú ý của cậu.
Sau nhiều lần cố gắng, cuối cùng Bùi Dương cũng hoàn thành một cú nhào lộn không quá hoàn hảo, từ lúc nhảy lên đến lúc rơi xuống chỉ mất hai ba giây, gió thổi bay vạt áo, để lộ đường cong eo thon gầy trắng trẻo.
Chỉ là khi hạ cánh cậu không đứng vững, bị chúi nhủi theo quán tính, nam sinh thấy vậy định lao tới, khóe mắt thoáng thấy một bóng người lao nhanh hơn, một tay ôm lấy Bùi Dương sắp ngã.
Bùi Dương ngã vào lòng hắn, ngẩng đầu lên: "Có khác không?"
Có phải cậu và nguyên chủ là hai người khác nhau không?
Phó Thư Trạc khẽ cong môi, không nói gì.
Bùi Dương hiểu ra: "Cậu ấy cũng biết trượt ván..."
Phó Thư Trạc ừm một tiếng: "Lúc đầu ai đó còn muốn dạy anh, tiếc là không có tài, cứ đứng không vững."
Bùi Dương mím môi: "Tuy rất giống, nhưng tôi thật sự không phải là cậu ấy."
Chẳng qua giọng điệu lần này không còn kiên định như trước.
"Đúng đúng đúng, em là em, là pháo hoa duy nhất." Phó Thư Trạc không tranh cãi với cậu, ôm eo cậu định đưa cậu lên khỏi hố thì bỗng nghe thấy một tiếng hừ lạnh bên cạnh.
Bùi Dương và Phó Thư Trạc cùng nhìn sang, là nam sinh vừa nãy.
Cậu ta khinh thường nói: "Đồ tồi, có người trong lòng rồi mà còn ở bên người khác, anh coi anh ta là thế thân à?"
Phó Thư Trạc: "..."
Bùi Dương ho khan một tiếng: "Hình như cậu đã hiểu lầm gì đó..."
Nam sinh nhíu mày: "Anh cũng vậy, tại sao còn ở bên loại người này, không sợ chó không bỏ được tật ăn cức sao, không thích thì làm sao chung thủy được? Bọn họ toàn là loài động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, biết đâu ngày nào đó sẽ bị người giống người trong lòng hơn dụ đi mất thì sao?"
"..." Bùi Dương hơi tức giận.
Tuy cậu cũng thấy Phó Thư Trạc rất chó, nhưng không hiểu sao lại không thích nghe người khác nói xấu Phó Thư Trạc.
Cậu vừa định nói gì đó, Phó Thư Trạc đã lên tiếng.
"Tại sao không thể ở bên nhau? Em ấy cũng coi tôi là thế thân." Phó Thư Trạc nhếch môi, "Nếu bây giờ cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ giống hệt tôi thì có thể còn cơ hội- À không, đã quá trễ, chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi."
"..." Nam sinh ngớ người.
Sau hôm nay, có lẽ trên mạng lại thêm một người đau lòng chửi "tôn trọng chúc phúc" với đôi nam nam chó má.
Bùi Dương trừng mắt nhìn Phó Thư Trạc, khẽ nói: "Nói bậy gì thế?"
Phó Thư Trạc hôn nhẹ lên môi Bùi Dương trước mặt nam sinh.
Hắn nắm tay Bùi Dương rời đi, vẫy tay với nam sinh mặt mày tái mét phía sau: "Đùa cậu thôi, chúng tôi ở bên nhau mười bảy năm rồi, làm gì có người trong lòng nào- Cậu cũng không có cơ hội đâu, kiếm người khác mà "lên" đi."
Bùi Dương tỏ vẻ ngạc nhiên: "Anh biết từ "lên" à?"
"Anh còn biết từ "xìu" nữa."
Bùi Dương hừ lạnh: "Bây giờ tôi đang rất xìu đấy."
Phó Thư Trạc cũng không giận: "Có bản lĩnh thì đừng nắm tay chặt thế."
"..." Bùi Dương cúi đầu nhìn, như một phản xạ của cơ thể, chỉ cần nắm tay Phó Thư Trạc là sẽ vô thức đan ngón tay vào nhau.
Cậu muốn giật ra, nhưng không thành công.
Kể từ khi thú nhận chuyện xuyên sách, Phó Thư Trạc không còn xin phép cậu để hôn hay nắm tay nữa.
Theo lời Phó Thư Trạc, vì cậu không phải là bạn đời của mình, nên Phó Thư Trạc cũng không cần phải để ý đến cảm xúc của cậu nữa. Thân thể này là bạn đời hợp pháp của hắn, muốn chạm vào thế nào thì chạm-
Điều này khiến mèo con tức điên lên.
Bùi Dương đảo mắt: "Vừa nãy anh đang ghen à?"
Phó Thư Trạc theo thói quen định nói không, lời nói xoay một vòng trong cổ họng, rồi cố sửa lại: "Em nghĩ sao?"
"Vừa nãy anh trông như..." Bùi Dương ho khan một tiếng, "Như động vật đang tuyên bố chủ quyền."
Phó Thư Trạc nheo mắt: "Định nói gì? Chó?"
Bùi Dương né sang một bên: "Nếu anh sinh sớm hoặc muộn năm năm thì đã tuổi chó rồi-"
Phó Thư Trạc: "Vậy chúng ta có thể đã không gặp được nhau, có khi giờ đang ở bên cạnh người khác."
Bùi Dương mím môi, lúng túng chuyển chủ đề: "Đừng nói linh tinh, vừa nãy có phải đang ghen không?"
Phó Thư Trạc bất lực: "Phải, bây giờ vẫn đang ghen đây. Sếp Bùi hơn ba tuổi rồi mà vẫn có thể thu hút mấy đứa nhóc hai mươi tuổi."
Bùi Dương vô thức nhếch mép cười, vậy mà miệng lại nói: "Anh ghen cái gì chứ, tôi có phải là bạn đời anh đâu?"
Phó Thư Trạc: "Ít nhất thân thể là vậy."
Bùi Dương: "..."
Không thể phản bác.
Họ trả ván trượt lại cho chủ nhân, đồng thời mua một ly trà sữa để cảm ơn- Lúc đó là Bùi Dương đề nghị, chủ yếu vì cậu muốn uống.
Phó Thư Trạc phát hiện sau khi nói rõ chuyện xuyên không và thể hiện lập trường của mình, tâm trạng của Bùi Dương không tệ như hắn tưởng tượng.
Hắn vốn nghĩ ít nhất Bùi Dương sẽ trở nên nhạy cảm hơn, dễ xúc động hơn, thậm chí là từ chối tiếp xúc với hắn... nhưng có vẻ những điều đó không xảy ra.
Bùi Dương: "Tôi không muốn đi viện bảo tàng khoa học."
Phó Thư Trạc: "Đùa em thôi, không đi."
Họ đi càng lúc càng xa, phía trước không có nhiều công trình, hoang vu hơn cả ngoại ô.
Bùi Dương hơi cảnh giác: "Đến đây làm gì?"
Phó Thư Trạc: "Nơi hoang vắng, đến đây ăn em."
Bùi Dương: "...Có thể nói chuyện đàng hoàng không?"
"Đàng hoàng-" Phó Thư Trạc rà đường đi, "Đến nơi em sẽ biết."
Họ rẽ vào một con đường nhỏ rất rộng, bên phải là những ngôi nhà cũ kỹ nguy hiểm, trên tường có đánh dấu chữ "PHÁ BỎ" to đùng. Bên trái là một cánh đồng, xa hơn là rừng núi.
Vì không có nắng, khi đi dưới bóng cây cảm thấy hơi lạnh.
Chưa đi được mấy bước, Bùi Dương đã thấy một bóng dáng quen thuộc, là bạn học của Phó Thư Trạc- Tô Chi Hành, bên cạnh còn có một người phụ nữ.
Họ cũng vừa đến: "Các cậu đến nhanh nhỉ?"
Phó Thư Trạc gật đầu: "Mười giờ đã ra khỏi nhà, đi lang thang đến đây."
Tô Chi Hành cười ha hả: "Giới thiệu với các cậu, đây là vợ tớ Dương Diên- Đây là Phó Thư Trạc, bạn học cấp hai của anh, còn đây là người yêu cậu ấy, Bùi Dương."
Đột nhiên xuất hiện hai người cần tiếp xúc nhiều mà lại không quen, bệnh sợ xã hội của Bùi Dương lại bắt đầu phát tác, trong nhóm cậu là nói ít nhất.
Mãi đến lúc này Bùi Dương mới phản ứng lại, khẽ hỏi: "Bắt tôm hùm?"
Phó Thư Trạc gật đầu: "Trước đây em đã nói với anh vài lần, bảo thấy bắt tôm hùm ở quê rất thú vị-"
Hắn đột nhiên dừng lại, kịp phản ứng lại trước kia Bùi Dương đâu phải muốn bắt tôm, rõ ràng là đang ám chỉ muốn đến quê hắn xem. Bùi Dương vốn luôn thích sạch sẽ, làm sao chịu lội vào bùn lầy.
Phó Thư Trạc chưa bao giờ thấy mình chậm hiểu đến thế, hắn đau lòng quay đầu lại, định nói với Bùi Dương là không bắt cũng được, chỉ cần nhìn hắn là được rồi. Kết quả mèo ngốc đã hớn hở kéo ủng cao su đến đầu gối: "Nhanh lên!"
Phó Thư Trạc: "..."
Mèo ngốc này không phải cố tình thể hiện khác với 'nguyên chủ' nên mới tích cực như vậy chứ?
Bùi Dương hăm hở xách xô lên: "Hóa ra vì thế mà anh bảo tôi mặc quần đùi rộng và dép ra ngoài."
Phó Thư Trạc: "Tiện mà."
Ngoài bọn họ ra, còn có một ông bác cũng đến bắt tôm.
Ông bác không mang ủng cao su như họ, cùng Tô Chi Hành đi chân trần vào ruộng lúa, đối với họ, không mang giày sẽ thuận tiện hơn.
Bùn trong ruộng hơi cứng, khe bên ngoài mương có vài vũng nước, theo lời bác thì như vậy là dễ bắt nhất, vì đất hơi cứng nên tôm không dễ đào hang chạy trốn, họ đào đất cũng không tốn sức.
Bác chỉ vào những cái lỗ nhỏ hơi lồi lên trong ruộng: "Đây đều là hang tôm hùm."
Bùi Dương hơi bối rối: "Trực tiếp dùng tay móc ra sao ạ?"
Tô Chi Hành: "Đúng vậy, đào xuống một chút là có thể sờ thấy tôm hùm rồi."
Bùi Dương: "Có cần đeo găng tay không ạ, nó có kẹp người không ạ?"
"Thường thì trong hang không dễ bị kẹp đâu, cậu sờ thấy nó thì ấn vào lưng mà nhấc lên, kéo chân và râu cũng được." Tô Chi Hành đưa cho hai đôi găng tay vải bông làm việc, "Bị kẹp thật thì đeo găng tay cũng vô dụng."
Bác cười ha hả: "Đúng vậy, ăn nó bao nhiêu năm rồi, bị kẹp một lần cũng không thiệt."
May mà hôm nay không nóng, không có nắng, Bùi Dương dè dặt đi theo bên cạnh Phó Thư Trạc, rõ ràng ba người kia có kinh nghiệm hơn.
Bùi Dương: "Trưa nay ăn tôm hùm à?"
Phó Thư Trạc nắm lấy tay cậu: "Trưa nay không kịp, loại tôm hùm hoang này rất bẩn, phải chà rửa rất lâu, còn phải xử lý nữa."
Bùi Dương cúi đầu quan sát hang tôm hùm: "Anh biết làm à?"
Phó Thư Trạc: "Có gì khó đâu."
Bùi Dương bĩu môi: "Vậy trưa nay ăn gì?"
Phó Thư Trạc: "Lát nữa đến quán trà bên cạnh ăn."
Tô Chi Hành đã bắt đầu đào, ngẩng đầu lên gọi: "Hai cậu không bắt nhanh lên thì tối cũng không ăn được đâu!"
"Đến đây."
Tư thế của Phó Thư Trạc trong ruộng lúa cũng rất thanh nhã, hắn quỳ một gối xuống đất, cũng không đeo găng tay mà thò tay vào hang tôm hùm.
Ông bác cười không ngớt: "Văn vẻ như vậy thì không được đâu- Cậu phải như tôi này, hai tay, phải bới đất ra trước!"
Phó Thư Trạc: "..."
Bùi Dương đứng bên cạnh xem kịch vui, còn làm mẫu tư thế chó đào đất: "Giống bác ấy này."
Phó Thư Trạc: "..."
Mèo ngốc đáng ghét.
Phó Thư Trạc cũng chẳng ngại, dứt khoát đưa hai bàn tay thon dài ra bắt đầu bới hang, đợi khi đất ở miệng hang đều bới tung ra, Phó Thư Trạc ngẩng mắt nhìn bác một cái, rồi giống như ông bác, đưa một tay vào hang dò.
Hang tôm hùm sâu hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, cánh tay Phó Thư Trạc gần như chìm hẳn vào đất, nước lẫn bùn đục ngầu, chỉ có thể dùng tay mò vị trí của tôm hùm.
"Tìm thấy rồi-" Phó Thư Trạc nhíu mày, dưới ánh mắt mong đợi của Bùi Dương, kẹp một thứ ra.
"...Cái gì đây?"
"Tinh hoa của tôm hùm." Phó Thư Trạc nghiêm túc nói, "Chân tôm."
"Anh không được rồi." Bùi Dương lạnh nhạt nói, "Để tôi."
Phó Thư Trạc: "Ai không được?"
Bùi Dương không nhìn anh: "Anh bắt tôm không được."
Cậu thực tế hơn, quỳ hai gối xuống ruộng, một tay thò vào hang mà Phó Thư Trạc vừa đào để mò.
Phó Thư Trạc bật cười: "Em nghĩ là lạy hang một cái thì tôm sẽ tự chui ra à?"
Mặt Bùi Dương gần như dán sát đất, cậu nhíu mũi: "Đừng nói nữa, tôm đều bị anh dọa chạy hết rồi."
Được rồi, hắn im miệng.
Phó Thư Trạc nhìn qua vợ chồng Tô Chi Hành lúc này đã bắt được ba bốn con rồi. Ông bác cũng một mình bắt được ba con, tôm hùm ở đây rất béo, con nào cũng càng to vỏ dày.
Không ngờ, con tôm đứt một chân này vẫn chưa chạy, bị Bùi Dương vớ được: "Nhanh nhanh nhanh- Xô!"
Con tôm này rất to, Bùi Dương sợ hãi ném xuống đất, may mà Phó Thư Trạc kịp đè lại ném vào xô: "Vui không?"
Bùi Dương vẫn còn sợ hãi: "Vui... vui lắm..."
Phó Thư Trạc bật cười: "Còn bắt nữa không?"
Bùi Dương: "Bắt."
Bùi Dương chỉ thích bắt tôm hùm, nhưng không thích đào hang, bẩn móng tay, rất khó chịu.
Vì vậy Phó Thư Trạc bắt đầu phụ trách đào đất ở miệng hang, Bùi Dương phụ trách thò tay vào bắt. Nhưng cách này hiệu quả rất kém, nhiều lúc đợi Bùi Dương thò tay vào thì tôm hùm đã chạy mất.
"Mười một con-" Bùi Dương vẫn đếm, "Bao nhiêu con mới đủ một đĩa?"
Phó Thư Trạc: "Ít nhất cũng phải năm sáu mươi con."
Không thì ăn hai miếng là hết, chán chết.
Bùi Dương: "Ở đây có được nửa ký không?"
Ông bác bên cạnh nghe thấy bèn trả lời: "Có chứ! Tôm hùm ở đây to lắm, chín mươi con là được nửa ký rồi."
Bùi Dương tặc lưỡi: "Chúng ta ăn nổi ba ký?"
Phó Thư Trạc không thèm ngẩng đầu: "Tin tưởng vào bản thân đi."
"..." Đồ khốn.
Bùi Dương muốn chửi thề, nhưng không dám. Dù sao cũng đã lộ bài rồi, Phó Thư Trạc chẳng còn để ý đến cảm xúc của cậu nữa, chọc giận hắn thì không biết sẽ bị xử lý thế nào.
Những hang tôm hùm xung quanh nhanh chóng bị mò hết, ba nhóm người tỏa ra ba hướng khác nhau.
Tô Chi Hành và vợ bắt được nhiều nhất, chưa chi đã được nửa xô, cả nhà đang đợi tôm của họ để làm bữa tối. Tuy ông bác chậm hơn, nhưng cũng được gần nửa xô, chỉ có Phó Thư Trạc và Bùi Dương là chưa đầy đáy.
Song hai người họ cũng không chỉ đến để bắt tôm, Bùi Dương đi ủng cao su, giẫm bùn không chút e ngại, thỉnh thoảng giả vờ vô tình bắn chút bùn nước lên người Phó Thư Trạc.
Phó Thư Trạc nắm lấy tay cậu bằng một tay: "Em cứ bôi thẳng lên người anh đi."
Bùi Dương thật thà hỏi: "Được không?"
Phó Thư Trạc cong môi, kéo tay cậu ấn xuống dưới: "Nào, bôi chỗ này này."
Bùi Dương sợ hãi rụt tay lại: "Có người kìa! Đồ lưu manh."
Phó Thư Trạc cười không ngừng: "Anh vốn thế mà, sếp Bùi chịu đựng nhé, một đời không dài đâu, chỉ vài chục năm thôi."
Bùi Dương nương theo lời hắn suy nghĩ lan man, nếu không thể quay về, nguyên chủ thật sự biến mất hoàn toàn, liệu cậu có sống cả đời hoang đường thế này với Phó Thư Trạc không...
Cổ họng bỗng khô khốc, bốn chữ "sống cả đời" khiến cậu cảm thấy vui mừng kỳ lạ, chỉ là có lẽ Phó Thư Trạc sẽ mãi mãi chỉ yêu nguyên chủ, hoặc coi cậu thành nguyên chủ.
Chưa biết mèo ngốc lại ghen với chính mình, Phó Thư Trạc đào xong miệng hang: "Nhanh bắt đi, không thì chạy mất."
Bùi Dương đang chìm trong nỗi buồn, chẳng còn tâm trí đâu mà bắt tôm, vừa hay cậu đứng sau lưng Phó Thư Trạc, vì Phó Thư Trạc đang cúi người đào hang nên mông hơi nhô lên.
Bùi Dương nuốt nước bọt, bỗng dưng giơ bàn tay tội lỗi lên, tát một cái "bốp".
Thôi xong.
Cảm giác thật tuyệt.
Bùi Dương không nhịn được bóp bóp, không hiểu sao cảm thấy như vừa thực hiện được một ao ước nhiều năm của mình.
"..." Cả người Phó Thư Trạc cứng đờ, quay đầu lại mỉm cười: "Vui không?"
"Không vui." Bùi Dương lắc đầu như trống bỏi.
Phó Thư Trạc đứng dậy nhìn quần, hắn mặc quần đùi rộng màu sáng, chỗ vừa bị Bùi Dương đánh có một dấu tay rõ ràng.
"Lát nữa anh phải mang theo dấu tay này đi ăn cơm, rồi còn phải lững thững về nhà."
Bùi Dương lảng tránh ánh mắt: "Ừm..."
Phó Thư Trạc: "Em xem đây có giống chỗ anh có thể vô tình chạm vào không?"
"Hay là..." Bùi Dương cắn môi đỏ au, "Anh để tôi đánh thêm vài cái, đánh cho bùn dính vào là không thấy nữa."
"..."