Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 51

"Được thôi, cứ mỗi lần em kêu meo, anh sẽ cho vỗ một cái," Phó Thư Trạc nói.

Bùi Dương nhìn xung quanh, Tô Chi Hành đang thì thầm gì đó với vợ, ông bác thì đang mải mê bắt tôm. Ngoài họ ra, cánh đồng mênh mông chẳng còn ai khác.

Cậu dày mặt kêu: "Meo."

Phó Thư Trạc bị nhột tai còn chưa kịp phản ứng lại thì bàn tay "tội lỗi" của Bùi Dương đã giáng thêm một cái nữa vào bên kia!

Tuy vỗ nhẹ nhưng lại bấu mạnh, Bùi Dương tận hưởng cảm giác tuyệt vời ấy, thầm nghĩ chết cũng không tiếc.

"Cảm ơn ân đức của sếp Phó-"

Bùi Dương co giò chạy, chẳng định "meo" nữa. Hai bên mông in dấu tay, đẹp quá còn gì!

"Bùi Dương!" Phó Thư Trạc gọi.

"Chẳng qua để tuột mất một con tôm thôi mà!" Bùi Dương vừa chạy vừa kêu oan, "Có đáng để anh hung dữ với tôi vậy không?"

Mọi người nghe tiếng ngẩng đầu lên. Tô Chi Hành và vợ ngớ người, còn ông bác tin thật, cứ "ơ" mãi: "Có gì đâu mà cãi nhau! Ở đây nhiều hang tôm lắm, bỏ qua một con thì còn cả đống đang chờ các cậu kia kìa."

Phó Thư Trạc: "..."

Hiếm khi thắng thế, Bùi Dương cười đắc ý, lững thững đi về, cố ý nói: "Không được hung dữ với tôi nữa nhé."

"... Bây giờ thì không," Phó Thư Trạc hạ giọng, "Nhưng tối nay thì không chắc."

Bùi Dương: "..."

Chuyện tối nay để tối nay tính.

Bắt tôm thật vui, chỉ là dễ làm bẩn quần áo, đến khi bắt đầy nửa thùng, đôi ủng cao su của Bùi Dương đã lấm lem hết, người cũng bị văng đầy bùn, may mà ai cũng như vậy.

Chỉ có Phó Thư Trạc là khác, phía sau mông in hai dấu tay.

Bùi Dương không nhịn được lẩm bẩm: "Anh không lau đi à? Nhìn kỳ lắm."

Phó Thư Trạc liếc cậu: "Cùng nhau mất mặt."

Tô Chi Hành và mọi người đều biết mối quan hệ của họ, nên ai đánh hai dấu tay sau mông Phó Thư Trạc không cần đoán cũng biết. Ông bác liếc nhìn mấy lần, cười mãi không thôi, thỉnh thoảng còn cảm thán: "Đúng là thanh niên."

"..."

Không biết có phải do tâm lý không, Bùi Dương cứ cảm thấy mọi người đang nhìn mình, hai dấu tay kia làm cậu như thèm khát lắm vậy.

Buổi chiều nắng ló ra một chút, mọi người thu hoạch khá nhiều, ông bác chuẩn bị về nhà: "Các cậu không về à?"

"Tụi cháu cũng sắp về rồi."

Mọi người ra bên suối rửa chân, Bùi Dương và Phó Thư Trạc thay ủng, mang dép lại.

Nước suối trong vắt, Tô Chi Hành nhấc một tảng đá lên xem: "Đôi khi còn có thể bắt được cua dưới đá."

Bùi Dương ngâm chân vào dòng nước mát lạnh, tò mò lật một hòn đá lên, không thấy cua đâu nhưng lại phát hiện một con tôm!

Cậu vội nắm lấy tay Phó Thư Trạc: "Nhanh nhanh chặn nó lại--"

Nào ngờ con tôm chạy quá nhanh, Phó Thư Trạc chắn mấy lần, nước văng tung tóe mà vẫn không chạm được. Hắn cạn lời: "Phải biết dịch chuyển tức thời mới bắt được."

Ông bác cười ha hả: "Thực ra dưới suối cũng có hang tôm, chẳng qua không béo bằng dưới ruộng."

Bùi Dương ghé gần một cái hang lớn bên bờ, quan sát vài giây: "Cái này phải không ạ?"

Phó Thư Trạc thì thầm đầy ác ý: "Có khi là hang rắn đấy--"

Bùi Dương giật mình lùi lại, đụng thẳng vào lòng Phó Thư Trạc: "Hình như đúng là hang rắn thật!"

Cậu thấy bên trong có cái gì đó đang động đậy, tôm thường không ở vị trí nông như thế này.

Bùi Dương sợ đến nỗi nhảy lên bờ, vậy mà vẫn không quên kéo Phó Thư Trạc lên theo: "Đừng rửa nữa, lỡ bị cắn thì chết--"

Tô Chi Hành vẫn đang nghịch nước, cười không ngớt: "Đừng sợ, rắn nước rất phổ biến, không có độc đâu, thường không chủ động tấn công người."

Bùi Dương từ nhỏ đến lớn chỉ thấy rắn ở sở thú nên vẫn rất hoảng: "Mọi người cứ rửa đi... bọn tôi đợi."

Cậu nắm chặt cánh tay Phó Thư Trạc, không cho Phó Thư Trạc xuống rửa.

Phó Thư Trạc: "Mèo nhát."

Bùi Dương cứng miệng: "Mèo sợ rắn không phải rất bình thường sao?"

"Thừa nhận mình là mèo rồi à?"

"Cái rắm."

Hai người vừa cãi cọ vừa đợi người khác, tôm trong thùng chen chật cứng kêu lộp bộp, cảm giác thật là thành tựu.

Sau khi tay chân rửa sạch sẽ, họ chia hai ngả, nhà ông bác có người đợi ăn cơm, bốn người còn lại đến quán trà nhỏ bên cạnh ăn trưa.

Gọi là quán trà nhỏ, thực ra chỉ là ngôi nhà nhỏ bình thường, tầng dưới tiếp khách, tầng trên để ở.

Ngôi nhà hơi cũ kỹ, vì làm bằng gỗ nên có hương vị của quán trọ thời xưa.

Chủ quán bê một ấm trà lên, nước trà được pha chế bằng cách thức đơn giản.

Đồ ăn cũng không có gì đặc biệt, toàn là món ăn gia đình đơn giản, vì đã đặt trước nên họ lên món rất nhanh, chưa đầy mười phút ngồi xuống đã đủ hết các món.

"Thơm quá."

Mệt cả buổi trưa, ngồi xuống mới thấy lưng mỏi chân đau, ghế dưới mông cũng làm bằng gỗ, rất cứng.

Phó Thư Trạc thấy cậu cứ xoay qua xoay lại, không khỏi nhếch môi: "Đừng vặn nữa, không người ta lại tưởng tối qua anh làm gì em."

Bùi Dương: "..."

Rõ ràng bà chủ quen với hai vợ chồng Tô Chi Hành, bà quan sát thùng tôm, muốn mua một ít: "Chắc phải gần mười ký nhỉ?"

Vợ của Tô Chi Hành cười: "Nếu cô muốn thì cháu chia cho cô một ít."

"Được, cô lấy hai ký là đủ rồi, chỉ có vợ chồng cô ăn thôi."

Trong lúc họ đang chia tôm, Phó Thư Trạc vẫn đang trêu Bùi Dương: "Để anh lấy tay lót cho nhé?"

Bùi Dương: "Chỉ có chó mới cần."

"..."

Phó Thư Trạc chống khuỷu tay lên bàn, tay chống cằm, còn tay kia bất ngờ sờ vào eo thon của Bùi Dương.

Sợ người khác nhìn thấy, Bùi Dương không dám vùng vẫy, chỉ có thể tức giận hỏi nhỏ: "Anh làm gì vậy?"

"Làm em." Phó Thư Trạc trả lời ngắn gọn.

Bùi Dương ngớ ra một giây mới hiểu ra, mặt ửng hồng.

Bà chủ quán đột nhiên reo lên: "Ế! Con này to quá!!"

Bùi Dương giật mình, bàn tay không yên phậ phía sau đột nhiên chui vào thắt lưng quần cậu, bóp mạnh một cái trả thù.

"!" Bùi Dương bật dậy, phát ra bàn ghế va chạm- Thoáng chốc mọi người đều nhìn về phía cậu.

Cậu hít một hơi sâu, cố gắng cười tự nhiên: "Con nào to ạ? Cháu xem thử."

"Con này." Bà chủ quán nhấc râu con tôm lên, "Gần bằng bàn tay tôi rồi."

Bùi Dương ngồi xuống: "Tại tay cô nhỏ thôi ạ."

Bà chủ quán cười tươi: "Cậu biết nịnh người quá."

Phó Thư Trạc vẫn chống cằm, thản nhiên nhìn Bùi Dương, khiến cậu như bị gai đâm vào lưng.

Quán trà còn nuôi một con mèo tam thể, giống như Chước Chước mà Bùi Dương nhặt về, đều là mèo lông dài, trông rất đẹp.

Mèo tam thể rất tò mò, khi bà chủ đổ tôm, có một con thoát ra, nó lập tức mon men lại ngửi rồi quào một cái.

"Meo~" Nó thử vươn chân.

Vừa kêu xong, con tôm giơ càng lên kẹp mạnh một cái, Bùi Dương nhìn mà thấy đau, vậy mà con mèo tam thể không kêu một tiếng, nhảy lò cò ba chân bỏ đi.

"Nó bị kẹp vào chân rồi!"

Bà chủ vội đuổi theo, Phó Thư Trạc kéo Bùi Dương lại, một con tôm đã bò đến gần chân cậu.

Tô Chi Hành tặc lưỡi: "Nó gan thật, thế mà không kêu."

"Bình thường đánh đau nó sẽ kêu, nhưng khi bị sinh vật lạ tấn công thì sẽ tự chịu đựng, sợ kẻ thù phát hiện."

Phó Thư Trạc liếc nhìn Bùi Dương, điểm này thật giống nhau. Ngày thường cãi vã, đau nhẹ thì kêu la inh ỏi, nhưng khi gặp chuyện lớn, Bùi Dương lại chịu đựng giỏi hơn ai hết.

Nếu không thì cũng chẳng đến nỗi giấu kín tâm sự bấy nhiêu năm, không để Phó Thư Trạc nhìn ra chút manh mối nào.

Bùi Dương ngạc nhiên nhìn hắn: "Có gì dính trên mặt tôi à?"

"Không có." Phó Thư Trạc kéo cậu ngồi xuống, "Ăn nhanh đi, đồ ăn sắp nguội rồi."

Hiếm khi Bùi Dương ăn cơm mà lại không tập trung, bởi vì Phó Thư Trạc cứ nghịch ngợm.

Ban đầu khi Phó Thư Trạc gỡ xương cá cho cậu, cậu còn hơi xúc động, nhưng sau đó Phó Thư Trạc bắt đầu tác quái, lấy cớ đòi "phí gỡ xương cá".

Vợ Tô Chi Hành ngồi đối diện còn đùa: "Nhìn người ta cưới nhau bảy tám năm vẫn chu đáo kìa, nhìn lại anh xem."

Tô Chi Hành không để ý việc Phó Thư Trạc gỡ xương, tưởng "chu đáo" là gắp đồ ăn: "Đây đây, ăn hết đi em."

"..." Vợ hắn mệt mỏi ôm trán, "Thôi đi, em tự gắp."

Bùi Dương khịt mũi, muốn nói rằng được chăm sóc chu đáo thế này phải trả giá đắt lắm.

Phó Thư Trạc đã bóp đùi cậu cả phút rồi, cậu ngứa ngáy khó chịu, nhưng vì có người nên không dám lên tiếng ngăn cản.

"Đủ rồi." Bùi Dương hạ giọng.

"Tối nay tiếp tục." Phó Thư Trạc thỏa mãn rút tay về.

"..."

-

Làm sạch tôm đúng là phiền phức, sau khi chia tay mọi người, hai người ghé siêu thị mua bàn chải và gia vị đơn giản như hành gừng tỏi.

Dĩ nhiên, theo yêu cầu mạnh mẽ của Bùi Dương, Phó Thư Trạc phải về nhà thay cái quần đùi có in hai dấu tay.

Mặc dù không bị cười thẳng mặt, nhưng dọc đường nhận được không ít ánh mắt chú ý, Bùi Dương chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống- Cậu không hiểu sao cái gì cũng là cậu chịu thiệt hết vậy?

Về đến sân, Phó Thư Trạc thả tôm vào chậu nước sạch: "Em giết hay chà?"

Thực ra giết thì tiện hơn, chà rất mệt, nhưng Bùi Dương nghĩ đến con mèo bị tôm kẹp, thấy chân ngứa ngáy.

"Chà." Bùi Dương báo trước, "Nhưng tôi chà chậm lắm nhé, anh giết xong phải giúp tôi chà."

Phó Thư Trạc: "Chỉ có một bàn chải thôi."

Bùi Dương: "Đúng vậy, anh giết xong thì chà."

"Thế em làm gì?" Khóe miệng Phó Thư Trạc giật giật.

"Ăn..." Bùi Dương vội sửa lời, "Không, tôi có thể nấu."

"Mèo lười."

Ở chuyện này, Phó Thư Trạc luôn chiều Bùi Dương, sống với nhau bao nhiêu năm, tuy Bùi Dương luôn là người nấu ăn, nhưng rửa rau sơ chế là hắn, rửa chén cũng là hắn.

Phó Thư Trạc mặc định chấp nhận kế hoạch lười biếng của Bùi Dương, cầm một con tôm lên bắt đầu lấy chỉ tôm, tôm rất khỏe, điên cuồng vẫy đuôi muốn thoát, song lại bị giữ chặt.

Giết tôm có vẻ hơi tàn nhẫn, Bùi Dương vừa không nỡ nhìn vừa lẩm bẩm: "Nhiều tôm thế này làm ít nhất hai vị nhí?"

"Ba vị." Phó Thư Trạc bình tĩnh cắt đầu tôm, "Một vị tỏi, một vị cay, một vị chanh."

Bùi Dương hơi thèm: "Cho nhiều ớt vào nhé."

Phó Thư Trạc "ồ" một tiếng đầy ẩn ý: "Chợt nhớ ra một chuyện, hôm nay có người không thể ăn cay, vậy làm hai vị thôi."

Bùi Dương quay người bỏ đi: "Không ăn nữa, tôi đi khách sạn ngủ."

Đùa à, tự cậu đi khách sạn gọi ba bốn ký tôm còn hơn, muốn ăn vị gì thì ăn.

Cay ơi là cay, mười ba vị, om dầu...

Phó Thư Trạc thong thả nói: "Căn cước công dân của em trong túi anh."

Bùi Dương đảo mắt, quay người lao về phía Phó Thư Trạc sờ túi, Phó Thư Trạc tựa vào bể nước, ngửa người né: "Đừng mơ."

Hiếm khi Bùi Dương chủ động tấn công, giữ chặt hai tay Phó Thư Trạc không cho động đậy: "Túi nào?"

Phó Thư Trạc: "Túi giữa."

Bùi Dương sờ một lúc mới phản ứng là bị lừa: "Lưu manh!"

Bình Luận (0)
Comment