Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 64

Đêm đã khuya, nhưng các con phố vẫn còn tấp nập người qua lại, tiếng xe cộ và người nói chuyện ồn ào vọng qua cửa sổ truyền vào tai họ.

Khi bị Phó Thư Trạc ấn eo dồn vào tường, Bùi Dương vẫn còn ngơ ngác: "Làm gì vậy?"

"Làm em đó." Phó Thư Trạc cười, bắt chước giọng cậu, "Mèo con đồng ý không?"

Bùi Dương dần đỏ mặt dưới ánh mắt hắn: "Đồng ý..."

So với đêm qua, hôm nay Phó Thư Trạc dịu dàng hơn nhiều, không vội vàng như trước, chỉ bắt đầu nhẹ nhàng chăm sóc chú mèo khó tính của mình.

"Chiều nay em đã hứa với anh điều gì?"

Bùi Dương vẫn còn tỉnh táo: "Hứa gọi... nhưng vừa gọi rồi mà, lúc đi đường."

"Anh muốn nghe thêm." Cảm thấy chân cậu run run, Phó Thư Trạc dịu dàng vỗ về, "Gọi thêm hai tiếng nữa được không?"

Bùi Dương chẳng còn ranh giới: "Vậy... chỉ hai tiếng thôi."

Phó Thư Trạc cười khẽ rồi hôn cậu: "Được."

Từ "chồng ơi" trong miệng người khác chỉ là cách gọi bình thường nhất, sau khi cưới ai cũng gọi, chẳng có gì lạ. Nhưng khi Bùi Dương nói ra lại vô cùng ngượng ngùng, như thể đang gọi một từ cấm kỵ.

Đêm hè hơi oi bức, người họ đẫm mồ hôi, Bùi Dương ôm cổ Phó Thư Trạc khó chịu nói: "Cửa sổ chưa đóng..."

"Không bật điều hòa nên phải mở cửa sổ cho thoáng."

Lý do này hoàn hảo, không bật điều hòa là sợ Bùi Dương bị ốm, việc mở cửa sổ cho thoáng khí là điều tất yếu, nếu không trong phòng sẽ quá nóng bức. Phó Thư Trạc chỉ muốn nhìn vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ của Bùi Dương, cực kỳ quyến rũ, khiến người ta muốn ôm vào lòng mà bắt nạt thật mạnh.

Tuy nhiên, để bảo vệ sự riêng tư, Phó Thư Trạc vẫn kéo rèm cửa lại, dù đối diện không có cao ốc, nhưng không chừng có người đang chơi drone. Gió thổi rèm cửa bay phấp phới, những ngón chân tròn trịa sạch sẽ giữa không trung dần dần căng cứng.

Phó Thư Trạc dỗ dành: "Gọi thêm lần nữa đi."

"Chồng ơi..."

"Rồi sao nữa?"

Mèo con không chịu nói nữa, ngậm chặt miệng. Bị ép quá, cậu phản kháng: "Của hiếm mới quý! Nói nhiều quá anh sẽ không trân trọng nữa..."

Phó Thư Trạc: "Vậy phải định thời gian chứ, ít nhất mỗi ngày một lần nhé?"

"Nhiều quá—" Chú mèo kiêu kỳ mím chặt môi, miễn cưỡng nhượng bộ: "Ít nhất... một tháng..."

Phó Thư Trạc dịu dàng từ chối: "Không được, lâu quá."

Mèo con Bùi Dương bị bắt nạt đến suýt khóc: "Vậy... một tuần..."

"Được rồi." Phó Thư Trạc cười khẽ, ghé vào tai cậu nói khàn khàn: "Anh đã ghi âm rồi, cục cưng, thiếu một phạt mười."

Bùi Dương vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, lại bị kéo chân lôi về, Phó Thư Trạc giữ chặt cổ tay cậu không cho phép phản đối. Bùi Dương chịu không nổi bèn chửi hắn là đồ khốn nạn, bạo chúa, độc tài... nhưng vô dụng.

Cậu yếu ớt nói: "Tối nay em đã nói rồi, anh đừng ép em nữa..."

Ý nói lúc ăn xong tôm, đi trên đường đã gọi rồi.

"Sao lại tội nghiệp thế này?" Phó Thư Trạc cười ngầm: "Thiếu một phạt mười, nói nhiều coi như tặng free, trò chơi bắt đầu từ sáng mai."

"Đồ... đồ gian thương!"

Phó Thư Trạc hoàn toàn không để tâm bị mắng: "Nên anh hy vọng sáng mai— sẽ được tiếng 'em yêu anh' của sếp Bùi đánh thức."

...

Sáng sớm, Phó Thư Trạc thật sự được lời tỏ tình của Bùi Dương đánh thức, nhưng mèo con nói rất khẽ, nếu không phải hắn vừa tỉnh giấc thì chắc chẳng nghe thấy.

Phó Thư Trạc đợi một lúc mới mở mắt, hỏi tội: "Em không giữ lời hứa, thiếu một phạt mười."

Bùi Dương cuốn chặt chăn: "Em thấy lông mi anh động đậy mới nói mà, chắc chắn anh nghe thấy rồi!"

Phó Thư Trạc kéo cả người lẫn chăn đè lên: "Giọng nhỏ quá, không tính, ít nhất phải sáu mươi decibel."

Bùi Dương không phục quay đầu: "Người ta nói chuyện bình thường chỉ bốn mươi decibel thôi, hay em cầm mic hét cho anh luôn nhé!"

"Cũng không phải không được." Phó Thư Trạc mặt dày, suýt bị đánh mới chịu nhượng bộ, "Vậy ít nhất cũng phải bằng âm lượng bình thường chứ?"

Bùi Dương mím môi, đột nhiên ngẩng đầu hôn hắn một cái: "Em yêu anh..."

Phó Thư Trạc bị hôn đến ngẩn người, Bùi Dương thừa cơ vùng thoát chạy đi, đồng thời bổ sung: "—Thân thể của anh!"

"..." Phó Thư Trạc sờ mặt, cười khẽ, "Mèo nghịch ngợm."

Bùi Dương đợi rửa mặt xong mặc quần áo đàng hoàng mới dám mở cửa ra ngoài, trong lúc đó Phó Thư Trạc luôn bị khóa ở ngoài.

Vừa mở cửa đã thấy Phó Thư Trạc tựa vào cửa, cơ bụng cứ thế phơi ra ngoài không khí.

Phó Thư Trạc cười hỏi: "Xong rồi?"

"...Ừm."

Giọng điệu như thể cậu đã làm gì mờ ám trong đó vậy.

"Xem ra thuốc mỡ của ông thầy thuốc không tệ." Phó Thư Trạc vừa bóp kem đánh răng vừa nói như chuyện phiếm, "Hôm nay sếp Bùi có vẻ không khó chịu lắm."

"...Cút." Bùi Dương lạnh lùng đóng cửa.

Cơ thể thật sự không khó chịu lắm, chỉ là giọng hơi khàn. Bùi Dương thấy mình quá chiều Phó Thư Trạc rồi, tối nay tuyệt đối không được.

Ừm! Nói gì cũng không được.

Phó Thư Trạc để ý động tĩnh của Bùi Dương qua tường kính pha lê, miệng không tự chủ nhếch lên. Nhưng nghĩ đến lịch sử cuộc gọi vừa thấy trên điện thoại, nụ cười lại dần phai nhạt.

Có lẽ vì gần đến sinh nhật Bùi Tri Lương nên đã k.ích thích đến một điểm nào đó chưa biết của Bùi Dương, đêm qua cậu đã gọi ba cuộc không kết nối cho mẹ Bùi, đều là lúc tỉnh giấc nửa đêm.

Bùi Dương vừa thấy hắn ra làm như không có gì đặt điện thoại xuống: "Hôm nay đi đâu?"

"Theo kế hoạch ban đầu là xem xong concert chúng ta sẽ đi biển, nhưng chuyện của bà Trình..." Phó Thư Trạc tắt điều hòa, ngừng một chút, "Nên không kịp nữa, hôm nay chúng ta đi chọn quà cho ba."

Bùi Dương hơi căng thẳng: "Mua ở trung tâm thương mại chắc không có quà tốt đâu nhỉ?"

"Anh đã đặt hai hộp trà ngon, rồi nhờ ba của thầy Tề mài mấy cuốn sách hiếm có giá trị sưu tầm."

"Ồ..."

Phó Thư Trạc cân nhắc một lúc: "Mấy thứ khác em mua đi, ba cũng không thiếu gì, em muốn mua gì cho ba cũng được, ông ấy đều sẽ vui."

Đối với Bùi Dương hiện tại chỉ còn một phần ký ức, cậu và gia đình chưa từng xảy ra mâu thuẫn, nên chắc cậu thường xuyên về nhà, đây chỉ là mua quà sinh nhật thôi.

Thực tế cậu có lẽ đã nhiều năm không về, theo hiểu biết của Phó Thư Trạc về cậu, những thứ Bùi Dương muốn mua hẳn là rất nhiều.

Trong lòng cậu chứa đựng sự hối hận và ăn năn, sợ không thể bù đắp hết những thiếu sót trong những năm qua.

Bùi Dương cúi đầu đi theo hắn vào thang máy: "Em sợ mua rồi ông ấy lại không thích."

Phó Thư Trạc: "Không đâu."

"Hồi tiểu học, em không hiểu sao ông ấy không thích em, lúc nào cũng muốn lấy lòng ông ấy. Trước ngày của ba, em đã tiết kiệm tiền tiêu vặt hai tháng để mua cho ông ấy cái thắt lưng, ông ấy chưa bao giờ đeo..."

Bùi Dương ngừng một chút lẩm bẩm: "Tuy là rất rẻ, nhưng cái ví chị mua thì ông ấy lại dùng."

Còn nhiều chuyện tương tự như vậy, ngày xưa Bùi Tri Lương hút thuốc, Bùi Dương tuổi nhỏ thường nghe mẹ càm ràm hút thuốc không tốt cho sức khỏe, thế là cậu đi hỏi giáo viên làm sao để ba bỏ thuốc, giáo viên bảo có thể mua một túi kẹo cho ba, để khi nào muốn hút thuốc thì ăn một viên.

Lúc đó kẹo rất đắt, Bùi Dương đau lòng nhưng vẫn dùng tiền tiêu vặt mua một túi lớn, nào ngờ ba cậu chẳng có phản ứng gì, còn mắng một câu con nít biết gì.

Túi kẹo đó cậu cũng không thấy bao giờ nữa.

Giờ nghĩ lại, Bùi Tri Lương chỉ có phản ứng bình thường của người lớn, nhiều người khi bị trẻ con khuyên không nên hút thuốc đều phản ứng thờ ơ như vậy, nhưng lúc đó Bùi Dương đã vô cùng đau lòng, cậu không muốn thích ba nữa.

Từ đó về sau, Bùi Dương không bao giờ mua quà ngày lễ cho Bùi Tri Lương nữa.

Năm nhất đại học, khi xảy ra mâu thuẫn với gia đình, Bùi Tri Lương mắng cậu không nghe lời, vô tâm, toàn chống đối ông, Bùi Dương đã giận dữ hét lên một câu: "Lúc con nghe lời cũng đâu thấy ba thương con nhiều hơn!"

Nếu Bùi Dương còn nhớ chuyện này, chắc cậu sẽ hối hận vì đã nói vậy, nhưng đó thực sự là lời tận tâm can của cậu lúc bấy giờ.

Phó Thư Trạc muốn ôm lấy mèo con, có điều sảnh khách sạn đầy người, hắn chỉ có thể nắm tay Bùi Dương, chắc nịch đáp: "Lần này em mua gì ba cũng sẽ thích."

Bùi Dương lẩm bẩm: "Thật không? Anh đừng lừa em..."

"Thật mà."

Bùi Dương không nghi ngờ lời Phó Thư Trạc, cậu nửa lo lắng nửa mong đợi bước vào trung tâm thương mại, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm cậu mua đồ cho một người đàn ông khác ngoài Phó Thư Trạc.

Phó Thư Trạc đoán không sai, những thứ Bùi Dương muốn mua đều là đồ dùng hàng ngày, quần áo, giày dép, cà vạt...

Bùi Dương so sánh: "Cái này thế nào? Có trẻ quá không?"

Phó Thư Trạc bật cười: "Ba đâu có già, mặc được, nhưng cái này hơi bó sát quá, phải chọn đúng size."

Bùi Dương gật đầu: "Vậy xem mấy kiểu khác."

Quần áo ở trung tâm thương mại giá cao, họ không cố tình chọn nhãn hiệu, thấy chất vải phù hợp kiểu dáng đẹp là mua. Nhân viên bán hàng thấy họ mua quần áo cho người lớn tuổi, biết có khách hàng tốt nên rất nhiệt tình giới thiệu.

Bùi Dương thấy cái nào cũng hợp, cậu quay sang nói với Phó Thư Trạc đang xem mẫu khác: "Cái này trông không tệ, Phó Thư Trạc— anh thấy sao?"

"Có hơi dài không?" Phó Thư Trạc không hề qua loa mà rất nghiêm túc giúp cậu chọn.

"Vậy cái này? Kiểu dáng tương tự nhưng ngắn hơn."

"Cái này đẹp."

Bùi Dương hài lòng cầm chiến lợi phẩm đi thanh toán: "Quẹt thẻ."

Phó Thư Trạc không tranh trả tiền với cậu, hắn biết Bùi Dương hiện giờ cần làm gì đó để bù đắp nỗi áy náy trong lòng, dù chỉ là tiêu vài đồng không đáng kể.

"Giày..." Bùi Dương khựng lại trước cửa tiệm giày, đột nhiên không nhớ ba mang size bao nhiêu.

Đáng lẽ cậu phải biết chứ, ấy vậy mà cậu lại không nhớ ra được.

Phó Thư Trạc bình thản nói: "Lần trước mua giày cho ba hình như hơi chật, lần này chúng ta mua size 43."

Bùi Dương: "Ừ..."

Giày thì Bùi Dương chọn liền năm sáu đôi, đôi nào cũng thấy đẹp. Cậu lần lượt đưa cho Phó Thư Trạc xem, hỏi hắn thấy đôi nào đẹp.

Phó Thư Trạc kiên nhẫn phân tích ưu nhược điểm cho cậu, cuối cùng thấy khóe miệng Bùi Dương hơi chùng xuống, không khỏi cười nhẹ: "Đều là vấn đề nhỏ thôi, cũng không trông đợi một đôi đi được bao lâu, mua hết đi."

Bùi Dương trả lời ngay: "Được."

Nhân viên bán hàng bên cạnh lập tức tươi cười: "Mời bên này, tôi giúp anh gói lại."

Tiêu tiền thật sự khiến người ta vui vẻ, Bùi Dương mua cho Bùi Tri Lương mấy bộ, nếu không phải trái mùa, có khi cậu còn mua luôn đồ mùa đông.

Áo trong, quần, giày vớ, vest...

Bùi Dương hơi băn khoăn: "Tiệm vest này may không tốt lắm, giờ đặt may lại không kịp."

"Lần này chúng ta về rồi đặt, lần sau mang cho ba." Phó Thư Trạc xoa xoa đầu cậu, "Ba cũng chẳng có nhiều dịp mặc vest đâu."

Bùi Dương: "Ừm! Mua thêm bộ đồ thể thao nữa, ba thích chơi bóng chày."

Không hiểu sao, cậu thấy vui vì hai từ "lần sau".

Khi ra khỏi trung tâm thương mại đã tám giờ tối, hai người đều chưa ăn cơm, Bùi Dương lại cảm thấy trong lòng căng tràn, hoàn toàn không đói, thậm chí còn muốn đi dạo thêm.

Phó Thư Trạc liếc nhìn những túi đồ lớn nhỏ trong tay, Bùi Dương mua đủ thứ, chỉ riêng thắt lưng là bỏ sót. Trong mắt người lớn chỉ là chuyện không đáng kể, nhưng lại thành một nút thắt từ thuở nhỏ đến giờ vẫn chưa gỡ được.

Bình Luận (0)
Comment