Sau một ngày dạo trung tâm thương mại, Bùi Dương nằm vật ra giường không muốn nhúc nhích.
Phòng khách chất đầy túi lớn túi nhỏ, Phó Thư Trạc đành gọi điện cho tài xế, bảo ngày mai qua đón. Mặc dù nhà ở ngay thành phố bên cạnh, nhưng với ngần này đồ thì đi tàu cao tốc quả thật bất tiện.
Ngày kia là sinh nhật Bùi Tri Lương, ngày mai họ phải về sớm để chuẩn bị.
Cúp máy xong, Phó Thư Trạc ngồi bên mép giường, chọc chọc con mèo đang nằm trên đó: "Không ăn tối à?"
"Không muốn cử động..."
Phó Thư Trạc chống người, cúi xuống hôn cậu một cái: "Cử động đi, sếp Bùi? Anh đói rồi, ra ngoài ăn thôi."
Bùi Dương lẩm bẩm gì đó, mãi vẫn không dậy.
"Ăn gì?"
Phó Thư Trạc quỳ lên giường, kéo tay cậu vào lòng: "Ra bờ sông dạo nhé? Tìm gì đó ăn."
Mèo con làm giá: "Vậy anh phải năn nỉ em."
Phó Thư Trạc mặt dày nói: "Năn nỉ đó, anh Bùi."
Ngồi trong trung tâm thương mại hít máy lạnh cả ngày, cũng nên ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Cảnh bờ sông rất đẹp, gió chiều mát mẻ, người đi dạo rất đông.
Phó Thư Trạc và Bùi Dương nắm tay nhau đi trong đám đông mà chẳng có vẻ gì khác lạ, hồi đi học họ thường hay đến đây dạo bộ, bên trái là sông, bên phải là phố ẩm thực.
Bùi Dương suýt bị mê hoặc: "Em muốn ăn xiên nướng..."
Phó Thư Trạc bất đắc dĩ: "Giới hạn năm cái."
Bùi Dương lập tức chạy đi xếp hàng. Ai có thể ngờ được sếp Bùi nổi danh trong giới lại là một tên ham ăn chính hiệu.
Người khác vợ quản nghiêm, cậu thì chồng quản nghiêm, bảo năm cái là năm cái, không được thêm một cái nào.
Bùi Dương đau đầu không thôi, cuối cùng dằn lòng gọi hai xiên da gà, một xiên xúc xích, một xiên thịt gà, còn rất hào phóng chia cho Phó Thư Trạc một xiên đậu phụ thối.
"..." Phó Thư Trạc buồn cười nhận lấy.
Hắn ghét nhất là ăn đậu phụ thối, nhưng Bùi Dương thích ăn, hồi còn mập mờ, Bùi Dương rất thích chia sẻ đồ ăn mình thích với hắn.
Phó Thư Trạc chỉ có thể giả vờ thích, khó khăn ăn từng miếng đậu phụ thối. Mãi đến khi lên đại học, sau khi ở bên nhau rất lâu, Phó Thư Trạc mới thừa nhận mình không thích ăn.
Bùi Dương đột nhiên nói: "Thật ra em biết anh không thích đậu phụ thối từ lâu rồi."
Phó Thư Trạc: "Lâu là bao giờ?"
"Từ khi chưa ở bên nhau- Lúc đó vô tình nghe được anh nói chuyện với lớp phó." Bùi Dương ngoái đầu cười ranh mãnh, "Lúc đó em dẫn anh đi ăn đậu phụ thối, thực ra là muốn thử xem anh có thích em không."
Nếu không thích cậu thì sẽ nói thẳng không thích ăn, không cần phải giả vờ nói thích.
Phó Thư Trạc thở dài: "Sao em nhiều trò thế?"
"Thực ra lúc đó em rất đau lòng, em nghĩ với tính cách của anh, tình cảm sẽ không phải là chuyện quan trọng, dù anh có thích em, cũng sẽ không ở bên em."
Lúc đó hôn nhân đồng giới vẫn chưa hợp pháp, thế giới còn quá nhiều định kiến, hơn nữa với những trải nghiệm thuở thiếu niên của Phó Thư Trạc, hắn đủ lý trí để biết mình muốn gì, sự nghiệp mới nên là mục tiêu số một của hắn.
Lúc đó Bùi Dương chỉ nghĩ, cố thêm một năm nữa, đợi đến tháng sáu lớp mười hai sẽ tỏ tình, nếu Phó Thư Trạc đồng ý, dù không màng tất cả cậu cũng phải thi vào cùng thành phố với Phó Thư Trạc, tuyệt đối không yêu xa.
Nếu Phó Thư Trạc từ chối, vậy từ đó đường ai nấy đi. Cậu biết Phó Thư Trạc khác với người khác, Phó Thư Trạc không có đường lui, không có gia đình làm bến đỗ, cậu không thể ích kỷ kéo Phó Thư Trạc đi trên một con đường khó khăn không lối về.
Nhưng không ngờ một tuần sau, cậu đã bị gọi lên sân thượng, nghe Phó Thư Trạc nói bằng giọng rất bình thường rằng anh thích em.
"Sao lúc đó anh lại đột nhiên tỏ tình với em?" Đối với Bùi Dương, tới nay điều này vẫn là ẩn số chưa có lời giải.
Phó Thư Trạc bật cười: "Lúc đó em gần như viết hai chữ đau khổ lên mặt rồi, nhìn anh như nhìn kẻ phụ tình vậy."
Ban đầu hắn định thi vào cùng một nơi với Bùi Dương, đợi đến đại học, khi họ đã thấy hết thế giới bên ngoài mà vẫn còn thích nhau mới tỏ tình.
Phó Thư Trạc biết rằng, tình cảm thuở thiếu niên có thể bền vững đến già thật sự quá ít, hắn không muốn có Bùi Dương trong vài tháng ngắn ngủi, một năm, hay hai năm- Thứ hắn muốn là tất cả.
Song lúc đó Bùi Dương suy nghĩ quá nhiều, đến nỗi ảnh hưởng đến việc học, Phó Thư Trạc không đành lòng để cậu suy diễn lung tung, thế là tỏ tình luôn.
Họ nghiễm nhiên đến với nhau, đi qua từng mùa xuân bước qua từng mùa thu.
...
Bùi Dương và Phó Thư Trạc chen chúc trong nhóm tình nhân trẻ, men theo bờ sông đi hơn hai mươi phút. Người đến đây đủ loại, có người dẫn trẻ con, có người dắt chó, có người hẹn hò...
Ánh mắt Bùi Dương cứ liếc về phía con chó Samoyed bên cạnh.
Cậu quay sang xin phép Phó Thư Trạc: "Em muốn sờ."
Phó Thư Trạc nhịn cười: "Chó có gì hay mà sờ, sờ anh không phải tốt hơn sao?"
Bùi Dương đỏ mặt, mắng hắn không biết xấu hổ: "Anh đâu có lông."
Phó Thư Trạc: "Sao anh không có?"
Bùi Dương: "..."
Cuối cùng cậu cũng mãn nguyện được sờ chó, chủ của nó rất tin tưởng cho cậu dắt: "Nó rất hiền, chẳng qua rụng lông nhiều thôi."
Con Samoyed giống như thiên thần to xác, cười lên rất ấm áp và ngờ nghệch, toàn thân trắng muốt.
Bùi Dương cẩn thận v.uốt ve đầu nó, miệng nói cảm ơn qua loa: "Cảm ơn sếp Phó độ lượng."
Phó Thư Trạc đứng bên cạnh cong môi: "Anh đâu như ai kia, keo kiệt đến mức ghen cả với mèo."
Bùi Dương đột nhiên cứng đờ- Cậu phát hiện mình quên mất một chuyện rất quan trọng.
Hơn một tháng nay, nhà họ hình như có thêm một thành viên mới, tên là Chước Chước, còn là một con mèo Ba Tư lông dài do chính cậu đích thân đón về nhà.
Phó Thư Trạc khen nó đẹp.
Phó Thư Trạc hốt cứt cho nó.
Phó Thư Trạc ngủ với nó.
Phó Thư Trạc mua hoa cho nó chơi.
"..." Bùi Dương tức giận trừng mắt nhìn Phó Thư Trạc, "Sao anh không ngăn em?"
Phó Thư Trạc cười không nhịn được: "Lúc đó anh cũng đâu biết em sẽ ghen với mèo."
Con chó dưới tay đột nhiên không thơm nữa, sếp Bùi tức đến choáng váng bắt đầu lẩm bẩm: "Em mang nó về nhà làm gì chứ, còn con trai, người tình bé nhỏ nữa... Chi bằng cho ba nuôi đi."
Cậu đã từng thề, nhà này có cậu không có mèo, có mèo không có cậu!
Samoyed: "Gâu!"
Sao người này không xoa nữa?
Phó Thư Trạc nhịn cười: "Nếu không được thì chúng ta nuôi thêm một con chó nhé?"
Bùi Dương: "Không cần."
Phó Thư Trạc thong thả hỏi: "Nhưng anh đã đặt cọc rồi thì làm sao?"
"Vậy thì hủy..." Bùi Dương sững người: "Anh nói thật à?"
"Ừm." Phó Thư Trạc mỉm cười gật đầu xác nhận.
Từ khi biết được từ miệng Bùi Tri Lương rằng Bùi Dương luôn muốn nuôi chó, Phó Thư Trạc đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện này. Hắn tìm hiểu rất nhiều kiến thức nuôi chó, đảm bảo mình và Bùi Dương có thể chịu trách nhiệm mới tìm người đặt một con.
Bùi Dương khẽ hỏi: "Giống gì vậy..."
"Border Collie, một học sinh cũ của thầy Tề mở cửa hàng thú cưng sau khi tốt nghiệp, là chó con từ con Border Collie nhà cậu ấy sinh ra." Phó Thư Trạc chào tạm biệt chủ con Samoyed, nắm tay Bùi Dương rời đi, "Mới chỉ đặt cọc thôi, nếu không thích Border Collie có thể đổi sang giống khác trong cửa hàng."
Bùi Dương siết chặt tay Phó Thư Trạc, hồi lâu không nói gì.
Cậu nhìn những con tàu chở hàng sáng đèn trên sông và thành phố phồn hoa tưởng gần mà không thể chạm tới ở bờ bên kia, bỗng dưng có chút hoảng hốt. Đã qua bao nhiêu năm, cái ước muốn nuôi chó ấy dần dần đã phai nhạt, nếu không thì từ khi cậu cãi nhau với gia đình, hoặc khi tốt nghiệp có chút tiền đã nuôi rồi.
Giống như món đồ chơi rất thích hồi nhỏ mà chưa từng có được, lớn lên vẫn nhớ rõ nỗi buồn lúc đó, nhưng khi đi ngang quầy đồ chơi lại không còn muốn nữa.
Bởi vì tất cả mong đợi đã biến mất từ ngày đó, giờ nhớ lại, không còn phân biệt được là chỉ là chấp niệm hay thực sự thích nữa.
Bùi Dương từng nghĩ cả đời này mình sẽ không nuôi mèo hay có ý muốn nuôi chó nữa, nhưng khi nghe Phó Thư Trạc nói vậy, tim vẫn không kìm được đập lỡ một nhịp.
Giống như khuyết điểm từ thuở nhỏ đột nhiên được lấp đầy, ước nguyện nhỏ nhoi ngày xưa bỗng được người yêu thương thực hiện.
Bùi Dương cúi đầu hỏi: "Nhưng... không phải anh nói sau này chúng ta sẽ thường xuyên du lịch sao?"
Phó Thư Trạc: "Miễn là không ra nước ngoài đều có thể dẫn nó đi cùng, tính mèo không hợp đi xa, nhưng chó không sao, chúng ta có thể tự lái xe đi du lịch."
Bùi Dương băn khoăn hỏi: "Không dẫn mèo theo nó sẽ không ghen sao?"
Phó Thư Trạc nhịn cười: "Không phải em vừa bảo không cần nó nữa, cho ba nuôi à?"
Bùi Dương bĩu môi, lẩm bẩm nửa ngày không biết nói gì. Một mặt cảm thấy không nuôi rất vô trách nhiệm, mặt khác lại vô cớ nảy sinh ghen ghét.
Nghĩ đến sau này Phó Thư Trạc không chỉ chải lông cho mèo, xoa cằm nó, ôm nó vào lòng v.uốt ve, nói không chừng còn ôm nó ngủ nữa...
Lúc đó cậu còn địa vị gì trong nhà này!
Một cơn gió sông thổi qua làm cõi lòng Bùi Dương thê lương, cậu đã có thể mường tượng ra kết cục thảm thương về sau. Cậu không có nhiều lông như mèo, không mềm mại thướt tha chỉ cần đẩy là ngã là mèo, mèo còn biết liếm người làm nũng, còn có đệm thịt hồng hồng nữa... Cậu lấy gì để cạnh tranh?
Phó Thư Trạc co ngón trỏ gõ lên trán Bùi Dương: "Tưởng tượng gì thế?"
Bùi Dương che trán ủ rũ nói: "Không có gì."
Dạo xong về khách sạn, Bùi Dương nhanh chóng tắm rửa rồi trốn lên giường xem điện thoại, Phó Thư Trạc không biết cậu lại ủ mưu gì, đành đi vệ sinh một mình.
Đợi lau khô tóc đi ra, Bùi Dương nhiệt tình cầm máy sấy ngoan ngoãn chờ hắn: "Em giúp anh sấy."
Phó Thư Trạc: "...Có gì thì nói mau."
Bùi Dương bèn kéo hắn lại, máy sấy ù ù thổi trên đầu hắn: "Mèo vẫn phải nuôi, dù sao cũng là con của chúng ta mà."
Phó Thư Trạc: "Ừm..."
Bùi Dương vò loạn tóc hắn: "Nhưng chúng ta phải phân công nhiệm vụ rõ ràng."
Phó Thư Trạc: "Ví dụ?"
"Cắt móng, tắm rửa, cho uống thuốc, hốt cứt những việc này anh làm." Bùi Dương liệt kê.
"...Thế còn em?" Phó Thư Trạc kiên nhẫn hỏi.
Bùi Dương: "Em phụ trách v.uốt ve ôm ấp cho nó vui vẻ."
Cậu cảm thấy kế hoạch này hoàn hảo vô cùng, những việc khiến mèo ghét như cắt móng đều để Phó Thư Trạc làm, Chước Chước sẽ không quấn quýt Phó Thư Trạc suốt ngày nữa.
"Cũng không phải không được..." Phó Thư Trạc lật người đè cậu xuống, "Anh phụ trách v.uốt ve ôm ấp làm em vui vẻ."
Mèo con họ Bùi hoảng hốt: "Tóc anh còn chưa khô!"
Phó Thư Trạc nắm hai cổ tay cậu đè lên đỉnh đầu: "Không sấy nữa."
Bùi Dương muốn chạy nhưng chạy không thoát: "Tối nay không làm..."
"Lần cuối cùng của tuần này. Mấy ngày tới chúng ta có thể phải ở nhà ba, không tiện." Phó Thư Trạc cười khẽ dụ dỗ, "Được không, anh Bùi? Nó khó chịu lắm."
Bùi Dương rớt liêm sỉ miễn cưỡng thỏa hiệp: "Vậy anh thề đi... Đây là lần cuối cùng của tuần này."
"Anh thề."
Mồ hôi vung vãi trong đêm xa hoa trụy lạc, mắt cá chân không biết từ lúc nào đã vắt lên vai, đón nhận một nụ hôn dịu dàng triền miên.
Điện thoại bên cạnh không biết quét phải khuôn mặt của ai- Hôm nay là thứ bảy, qua ngày mai là sang tuần.
Bùi Dương không hay biết gì, tin tưởng vào "lần cuối" của Phó Thư Trạc.