Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 74

Đây không phải phòng tắm trong phòng ngủ của Bùi Dương, mà là một nhà vệ sinh khách. Cửa sổ đối diện với cầu trượt trong khu dân cư, có nhiều đứa trẻ đang nô đùa bên dưới.

Bên cạnh là nhà bếp, Bùi Tư Vi đang rửa chén. Do khu dân cư đã thông báo tối nay sẽ mất điện, Bùi Du Cát cũng có thể đến tắm bất cứ lúc nào, lẽ ra trong tình huống này không nên làm chuyện vượt giới hạn.

Phó Thư Trạc quen thói trêu mèo, phần lớn thời gian chỉ nói miệng chứ không hành động, chỉ là Bùi Dương không phải vậy.

Cậu do dự một chút, đuôi mắt đỏ hoe, đầu gối đã cong được một nửa nhưng vẫn có chút sợ hãi, sợ có người đột nhiên đến và phát hiện ra manh mối.

"Dùng tay được không?"

Đồng tử Phó Thư Trạc bỗng chốc sâu thẳm, như biển lặng không gợn sóng đột nhiên bị cơn bão càn quét. Rõ ràng trong mười bảy năm qua, họ đã trải qua vô số đêm dùng tay, vậy mà lúc này hắn vẫn như nhìn thấy cậu thiếu niên năm xưa không màng tất cả đặt cược mọi thứ cho mình.

Song cơn bão nhanh chóng lắng xuống. Phó Thư Trạc ôm lấy Bùi Dương, v.uốt ve tấm lưng mỏng manh của cậu: "Không cần đâu, chồng em đâu phải loại người chỉ biết nghĩ đến chuyện đó."

Bùi Dương úp mặt vào hõm cổ hắn: "Em mới là chồng."

Phó Thư Trạc khẽ cười: "Đúng đúng, mèo con của anh là chồng."

"Anh là vợ em."

"Ừm—"

Bùi Dương ngước đôi mắt vừa khóc lên, mang theo nét ngơ ngác như thú nhỏ, nom vô cùng vô tội: "Vậy anh gọi thử em nghe xem?"

Phó Thư Trạc khẽ cong môi: "Em có phải quên chuyện gì không?"

Bùi Dương hồi tưởng lại, cảm thấy mình không quên chuyện gì cả, lại có chút không chắc chắn.

"Kem vani của anh em ăn mất rồi, lá thư đáng lẽ phải viết chưa thấy đâu thì phải?" Phó Thư Trạc ám chỉ bóp nhẹ mông cậu một cái, suýt làm cơ thể cậu mềm nhũn, "Chữ chưa viết một nét mà đòi anh gọi em là chồng?"

Bùi Dương chảy ra một giọt nước mắt sinh lý, trông như bị bắt nạt đến khóc.

"Vậy... ngày mai em viết..."

"Thế mới đúng." Phó Thư Trạc hôn lên mũi cậu, "Còn muốn khóc nữa không?"

Bùi Dương lắc đầu.

"Vậy đi tắm đi, anh đi lấy quần áo cho em." Nói vậy nhưng Phó Thư Trạc vẫn không nỡ buông eo Bùi Dương ra, "Em tắm một mình được không?"

"Được..."

"Không say chứ?" Phó Thư Trạc liên tiếp hỏi ba câu, "Không bị ngã chứ? Không bị chóng mặt chứ?- Không nhớ anh chứ?"

Bùi Dương ngơ ngác nhìn hắn: "Em tắm mười phút là ra ngay."

Phó Thư Trạc: "Nhưng anh vào toilet mười phút em còn đi tìm anh."

Chú mèo con đang say thấy Phó Thư Trạc nói rất có lý, mười phút cũng lâu, cậu sẽ nhớ hắn mất.

"Vậy anh ở lại đi, nếu họ thấy thì nói em say rượu, sợ em ngã." Bùi Dương nghiêm túc đề xuất.

Nụ cười không kìm được tràn ra, rơi xuống cần cổ đang ửng hồng của Bùi Dương, Phó Thư Trạc hôn lên mắt rồi lại hôn khóe môi cậu: "Ngoan quá."

Bùi Dương "ừm" một tiếng thật mạnh.

Nếu không phải ở nhà người thân của Bùi Dương, Phó Thư Trạc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để bắt nạt mèo thế này.

"Để giữ ấn tượng tốt với họ, anh vẫn đợi em ở ngoài vậy." Phó Thư Trạc xoa đầu Bùi Dương, "Anh ở ngay cửa thôi, có chuyện gì cứ gọi anh."

Bùi Dương gật đầu, nhưng tay lại phản bội chủ nhân, nắm góc áo Phó Thư Trạc không nỡ buông.

"..." Thật đòi mạng mà.

Phó Thư Trạc vừa định nhượng bộ thì thấy Bùi Dương buông tay ra: "Anh đi đi, em ổn mà."

"...Anh đi đây."

Bùi Dương đẩy hắn đi, không đi nữa thì phải mười một phút sau mới gặp được mất.

Cửa khép hờ, tiếng nước phòng tắm lớn dần rồi nhỏ dần, cách biệt sau cánh cửa kính trắng hình chữ nhật.

Phó Thư Trạc đưa quần áo vào rồi đợi ở cửa, cúi đầu xem điện thoại. Bây giờ hắn dùng điện thoại chỉ có hai mục đích, một là công việc, một là xem "Kiêu ngạo" hoặc status tài khoản phụ của Bùi Dương.

[Ngày 7 tháng 7 năm 2021- Mưa nhỏ]

Trước đây tôi rất ghét mưa, vì mưa sẽ khiến người ta khó chịu.

Nhưng anh ấy dường như rất thích, dần dần tôi cũng không ghét nữa. Mưa rơi từng giọt từng giọt xuống đất, đọng thành từng vũng nước, như phủ lên thế giới một lớp bộ lọc, chỉ cần không xem xét kỹ thì trông có vẻ rất sạch sẽ.

Tôi quay đầu lại, thấy bác sĩ đang nói với anh ấy về chẩn đoán bệnh tình của tôi. Đây là bệnh viện tâm thần uy tín thứ tư anh ấy đưa tôi đến, chuyên gia cũng là bác sĩ có tiếng trong ngành. Tôi không biết anh ấy đã tìm bao nhiêu người, là dùng tiền hay cầu xin mới đổi được một vị trí như vậy.

Giống như câu trả lời của bác sĩ chẩn đoán cho tôi, ngoài thói quen sinh hoạt mấy năm nay không tốt, yếu tố di truyền và một số yếu tố không chắc chắn khác, trầm cảm ước tính chiếm phần lớn công lao.

Anh ấy dường như sững người, đôi mắt thoáng đỏ ngầu. Nếu không có bác sĩ ở đây, có lẽ anh ấy đã khóc rồi.

Đừng khóc, tôi không muốn thấy anh ấy khóc.

Nếu một ngày nào đó tôi chết đi, tôi hy vọng anh ấy có thể mỉm cười trong đám tang của tôi.

...

Từ hành lang bên trái vọng lại một giọng nói: "Nó đang tắm à?"

Phó Thư Trạc cho điện thoại vào túi, thấy Bùi Tư Vi vừa rửa xong bát.

"Vâng, chắc sắp xong rồi."

Tiếng nước trong phòng tắm rất to, họ nói chuyện nhỏ hơn bình thường, trong đó sẽ không nghe thấy. Bùi Tư Vi dùng giấy bếp lau khô nước trên tay, đột nhiên chậm rãi hỏi: "Mệt không?"

"..."

"Chắc là mệt nhỉ, nó tắm một mình mà em còn không yên tâm—" Bùi Tư Vi dựa vào tường, "Chỉ hai năm ngắn ngủi sau khi mẹ được chẩn đoán, ba như già đi mười tuổi."

"Ba là kiểu người bề ngoài nghiêm túc nhưng thực ra hơi trầm lặng, trước đây rất trẻ trung, tinh thần cũng rất tốt, thích sửa soạn mình và mẹ thật đẹp đẽ rồi đi dạo."

"Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, ba thấp đi mấy centimet, lưng cong, vai cũng cong."

"Phải thế thôi." Bên tai Phó Thư Trạc là tiếng nước trong phòng tắm, "Ba chăm sóc người vợ đã kết hôn từ khi còn trẻ, dù mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần đến mấy cũng không thể buông tay."

Bùi Tư Vi im lặng: "Còn em? Cũng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần sao?"

"Em á? Chưa đến mức đó." Phó Thư Trạc cười một tiếng, lắc đầu, "Nói vui vẻ chịu đựng thì hơi ngoa, nhưng em thực sự không thể rời xa em ấy, dù mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cũng phải tiêu tốn cả đời."

Bùi Tư Vi: "Chị đã xem báo cáo của công ty các em, nghe nói em đã từ chức? Thậm chí từ bỏ cả việc mở rộng thị trường nước ngoài."

"Không tính là từ bỏ, chỉ là giao cho người mới nhậm chức, xem năng lực của cô ấy, không ép buộc."

"Hy vọng em sẽ không hối hận. Nếu thật sự hối hận, chí cũng hy vọng em có thể ly hôn một cách tử tế, cho Dương Dương một chút thể diện, bọn chị sẽ chăm sóc nó tốt."

Phó Thư Trạc ngừng lại, không phản bác.

Bùi Tư Vi xoay người, chuẩn bị rời đi: "Trước khi về, chị cảm thấy khả năng này rất cao, xưa nay có nhiều cặp vợ chồng gặp đại nạn là mạnh ai nấy chạy, số người có thể cùng chung hoạn nạn rất hiếm—— Nhưng bây giờ chị thu hồi thành kiến trước đây."

Không phải vì những lời Phó Thư Trạc nói chân thành mà vì trạng thái của Bùi Dương bên cạnh hắn.

Muốn biết một đoạn tình cảm có tốt hay không, cứ xem trạng thái của cả hai là biết. Bùi Dương rất phụ thuộc vào Phó Thư Trạc, chỉ cần ở bên cạnh Phó Thư Trạc, cậu có niềm vui và sự thư giãn có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, Phó Thư Trạc đi đâu Bùi Dương cũng sẽ tìm kiếm bóng dáng hắn, ngược lại cũng vậy.

Nếu đoạn tình cảm này không đủ tốt, người ta sẽ cảm thấy mệt mỏi từ tận đáy lòng, dù bề ngoài cười có ngọt ngào đến mấy.

Bùi Tư Vi đã trải qua một mối tình mệt mỏi, dù cô rất yêu đối phương, nhưng bạn bè xung quanh vừa nhìn đã cảm thấy trạng thái của cô kém cỏi.

Lúc đó cô đã biết, đoạn tình cảm này không phù hợp, kịp thời ngăn tổn hại là tốt nhất.

Cô đột nhiên có chút thương hại Phó Thư Trạc, thời gian còn lại phải chịu đựng sự dằn vặt, đâu chỉ mấy chữ mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần có thể khái quát.

Nhưng đó là em trai cô.

Cô nghĩ, có lẽ tất cả những gì Bùi Dương đã bỏ ra những năm nay, đáng để Phó Thư Trạc từ bỏ tất cả cũng phải giữ bên mình.

...

"Hình như em vừa nghe thấy tiếng chị." Bùi Dương thò đầu ra mở cửa, tóc vẫn còn nhỏ nước.

Nói là mười phút, cậu thật sự chỉ dùng mười phút để giải quyết xong tắm rửa và gội đầu.

Phó Thư Trạc rút một cái khăn lau tóc cho cậu: "Nói chuyện phiếm vài câu thôi."

Bùi Dương "ồ" một tiếng, không biết là chưa tỉnh rượu, hay nhiệt độ phòng tắm quá cao, khuôn mặt đỏ ửng, cả sống mũi cũng vậy.

Phó Thư Trạc lau đến cậu hơi ngứa, Bùi Dương lắc lắc đầu: "Không muốn sấy, nóng."

Bây giờ nhiệt độ thời tiết cao, tạm thời không sấy tóc cũng không sao. Dù Bùi Dương thân hình mảnh khảnh, nhưng sức đề kháng tốt, không phải thể chất yếu ớt.

Vì vậy Phó Thư Trạc chỉ lau khô nước thừa rồi không tiếp tục nữa, nắm cằm Bùi Dương hôn một cái: "Vậy lên giường đợi đi, anh tắm xong sẽ đến tìm em."

"Được rồi—" Bùi Dương đã đi được vài bước, quay đầu lại nói thêm: "Năm phút."

Tắm năm phút thì không vấn đề, vấn đề là mùa hè hầu như ngày nào cũng phải gội đầu vì ra mồ hôi, tuy vậy hắn vẫn đồng ý: "Được."

Bùi Dương cứ ba bước lại ngoái đầu dặn dò: "Nếu không ra em sẽ đi tìm anh đó, đừng có bảo là em lưu manh."

Nghe giọng điệu có vẻ đang trông chờ điều gì đó.

Bùi Dương nằm xuống giường, chọn một tư thế ngoan ngoãn đẹp đẽ, có lẽ khi Phó Thư Trạc vào sẽ hôn cậu trước.

Dạo này Phó Thư Trạc có vẻ thích tay cậu hơn, không còn thích miệng nữa, thật phiền.

Hoàn toàn không biết trong lòng chú mèo say rượu có nhiều suy nghĩ như vậy, Phó Thư Trạc nhanh chóng tắm rửa xong, tóc cũng chỉ gội qua loa, bởi vì trên giường còn có một người đang đợi hắn.

Trước khi bị ốm, Bùi Dương còn kiềm chế bản tính hay dính người, luôn làm giá, sau khi bị bệnh thì hoàn toàn bộc lộ ra, như muốn lấy còng tay còng hai người lại với nhau vậy.

·

Bùi Dương ngồi bên giường ngẩn người một lúc, rồi lại đứng dậy đi ra ngoài cửa - Lúc nãy Phó Thư Trạc đứng đợi cậu, giờ cậu cũng muốn đứng đợi Phó Thư Trạc.

Nhưng đầu hơi choáng, rượu thật đáng ghét.

Vì vậy cậu vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng, rồi quay lại phòng định tìm cái ghế, lại vô ý đá phải vali dưới đất.

Vali trống rỗng.

Cậu ngồi xổm quan sát một lúc lâu mới chậm rãi đi đến tủ quần áo, quần áo trong vali đều đã được treo vào tủ, những bộ quần áo thời niên thiếu đều đã dịch chuyển vị trí, đồng phục học sinh xen lẫn với quần áo của tuổi trưởng thành, tạo cảm giác thời gian đảo lộn hỗn loạn.

Quần áo được treo lên thì không còn cảm giác như đến làm khách nữa, giống như căn phòng ngủ này là của họ vậy, đây chính là ngôi nhà thứ hai của họ.

"Bụp" một tiếng, trước mắt Bùi Dương tối sầm lại, đột nhiên không thấy gì nữa.

Cậu đứng yên tại chỗ, đầu óc rối bời, mãi mới phản ứng được, không phải cậu bị mù, mà là mất điện.

Mất điện thì phải làm sao?

"Mẹ..."

·

Phó Thư Trạc cũng thấy trước mắt tối đen, không thể nhìn rõ gì, dòng nước ấm cũng trở nên lạnh ngắt, hắn nhanh chóng tắm sạch bọt xà phòng trên người, mò đến cửa sổ rồi mở ra.

Vài tia sáng trăng chiếu vào, Phó Thư Trạc nhanh chóng lau khô người và thay quần áo, hành lang rất yên tĩnh, không một tiếng động.

"Bùi Dương?"

Điện thoại bị Phó Thư Trạc để trên giường, hắn chỉ có thể mò mẫm vào phòng, gió đêm thổi tung rèm cửa, ánh trăng len lỏi vào, chiếu sáng căn phòng ngủ không một bóng người.

Bình Luận (0)
Comment