Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 75

Phản ứng đầu tiên của Phó Thư Trạc là gọi điện cho Bùi Dương, nhưng lại thấy điện thoại mới của Bùi Dương vẫn sáng màn hình trên giường.

Đầu hắn như nổ tung, suýt đứng không vững. Nếu chỉ là giận dỗi bỏ đi như lần trước, Bùi Dương tuyệt đối sẽ không cố ý không mang điện thoại để hắn lo lắng.

Có thể cậu đang nói chuyện với gia đình, Phó Thư Trạc đi dọc hành lang dài tự an ủi mình- Nhưng khi gõ cửa phòng họ, cũng không thấy bóng dáng Bùi Dương đâu.

Bùi Tư Vi vẫn còn giữ bình tĩnh, vừa đi vừa hỏi: "Lần cuối cùng em gặp nó là khi nào?"

Phó Thư Trạc nhắm mắt lại: "Năm phút trước."

Hằn đã hứa với Bùi Dương sẽ tắm xong trong vòng năm phút, sẽ không thất hứa.

Ba người còn lại cũng không thể trách hắn được, biểu hiện của Bùi Dương quá bình thường, đôi khi họ còn quên mất cậu là bệnh nhân Alzheimer, tất cả mọi người đều quá sơ suất.

Bùi Du Cát nhanh chóng kiểm tra tất cả các phòng trong nhà, đều không có người.

Phó Thư Trạc vội vàng đi về phía cầu thang thoát hiểm: "Con đi cầu thang bộ, mọi người đi thang máy!"

Lúc này bất kỳ lời an ủi nào cũng vô ích, mọi người có mặt đều lo lắng cho sự an toàn của Bùi Dương, Bùi Du Cát hít sâu một hơi: "Lát nữa con trực tiếp đến ban quản lý xem camera an ninh, ba với Tư Vi đi xem xung quanh."

"Ting" một tiếng, ba người nhanh chóng vào thang máy, Bùi Tư Vi chỉ ra sơ hở của Bùi Du Cát: "Mất điện thì lấy đâu ra camera, gọi bảo vệ cùng tìm đi."

Chết tiệt, lại đúng lúc mất điện.

Trong cầu thang tối om, trước khi xuống, Phó Thư Trạc còn vọng lên hô tên Bùi Dương hai lần, không có tiếng đáp lại, cũng không có tiếng động, hắn không chần chừ nữa, bật đèn pin lên đi xuống hai bậc một lúc, mỗi khúc quanh hắn đều hy vọng nhìn thấy bóng dáng Bùi Dương, ngồi xổm cũng được đi bộ cũng được- Nhưng đều không có.

Khi ra khỏi cầu thang hắn còn đụng phải một phụ nữ dắt con, cũng chỉ vội vàng ném lại một câu xin lỗi rồi chạy ra ngoài, cả khu chung cư rất yên tĩnh, không một nhà nào bật đèn.

Điện thoại vang lên một tiếng, Phó Thư Trạc cúi đầu nhìn, là cuộc gọi video của nhóm Bùi Tư Vi. Nhóm chat này được lập sau khi Bùi Tri Lương biết Bùi Dương bị bệnh, họ sẽ thảo luận về tình hình và chiến lược ứng phó với Bùi Dương.

"Mọi người nghe rõ không?" Bùi Du Cát thở gấp, rõ ràng đang chạy, "Con đi cổng Đông, tiện thể đến ban quản lý gọi bảo vệ cùng tìm, ba đi cổng Tây, Tư Vi đi cổng sau, Thư Trạc đi cổng Nam tìm!"

Việc tìm kiếm có trật tự không mang lại kết quả cho họ, Phó Thư Trạc gặp ai cũng hỏi: "Xin chào, anh/chị có thấy người trong ảnh này không?"

Hầu hết đều trả lời: "Không thấy."

Hoặc có người nói thế này: "Đèn đường không có cái nào sáng, gần thế này tôi còn không thấy rõ mặt anh, nếu có thấy tôi cũng không nhận ra."

Tệ nhất là, mất điện không chỉ mình khu này, mà cả khu vực xung quanh đều mất điện, phải đến rạng sáng mới có.

Phó Thư Trạc tự tin có thể nhận ra bóng dáng mờ ảo của Bùi Dương trong đêm tối, song người đi đường dù có thấy Bùi Dương cũng không thể nhận ra, vì hoàn toàn không thấy rõ mặt.

Phó Thư Trạc đứng ở đèn giao thông trước cổng khu ngẩng đầu nhìn lên, đèn giao thông đã tắt, nhưng camera giám sát lại sáng!

Hắn nhanh chóng quyết định báo cảnh sát, lúc đầu nhân viên tổng đài có hơi lòng vòng, Phó Thư Trạc nén giận giải thích, suýt nổi cáu.

"Đúng vậy, vừa mới mất tích! Nhưng bệnh nhân Alzheimer có nghĩa là đã mất khả năng phán đoán cơ bản, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm!"

Nhân viên tổng đài hỏi: "Người anh nói cần tìm tên là Bùi Dương phải không?"

"Phải."

"Anh ấy sinh năm 89, năm nay 34 tuổi phải không?" Nhân viên tổng đài nhắc nhở: "Anh phải biết, báo cáo giả phải chịu trách nhiệm đấy."

Rõ ràng nhân viên tổng đài không tin người ở độ tuổi này sẽ mắc bệnh Alzheimer, bởi vì trong mắt hầu hết mọi người, Alzheimer chính là chứng mất trí nhớ ở người già, là bệnh chỉ người già mới mắc.

Phó Thư Trạc nhắm mắt lại: "Tôi không cần phải lừa anh, nếu em ấy xảy ra chuyện gì, anh có gánh nổi không!?"

"..." Bên kia truyền đến một loạt tiếng động, hình như có người đến, một lúc sau người nói chuyện với Phó Thư Trạc đã trở thành một nhân viên tổng đài khác, là giọng nữ trung niên khá nghiêm túc.

"Xin hãy nói địa chỉ, chúng tôi sẽ điều động cảnh sát nhanh nhất có thể."

Nói nhanh đúng là nhanh thật, năm phút đã đến, lúc này Bùi Tri Lương và những người khác cũng đã tập hợp trở về mà không có kết quả gì, cảnh sát có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Bùi Tri Lương, rõ ràng là quen biết.

"Lần này vẫn là vợ ông sao?" Sao anh ta nhớ là một bệnh nhân nam giới trẻ tuổi mà nhỉ?

"Không phải... vợ tôi đã mất rồi." Giọng Bùi Tri Lương cứng nhắc và khàn đặc, "Là con trai tôi."

"..." Khu vực này thuộc quyền quản lý của đồn cảnh sát họ, đồn cảnh sát đã từng điều động hai lần về vụ việc mẹ Bùi nên rất có ấn tượng, nghe nói vợ của Bùi Tri Lương đã mất, con trai lại mắc cùng căn bệnh, trong mắt không giấu được sự đồng cảm.

"Chúng tôi sẽ tìm kiếm xung quanh trước, đồng nghiệp của chúng tôi sẽ liên lạc với cảnh sát giao thông để lấy camera đường phố nhanh nhất có thể."

Nhưng không cùng một bộ phận, không tránh khỏi phải trải qua một số thủ tục phức tạp mất thời gian.

Cảnh sát nghiêm túc nói: "Đương sự có mang theo điện thoại ví tiền khi ra ngoài không?"

Phó Thư Trạc: "Điện thoại ở chỗ tôi, có lẽ em ấy không có tiền mặt."

Cảnh sát: "Vậy chắc không đi xa được, chúng ta tìm gần đây trước."

Mọi người lại một lần nữa tản ra, họ cùng với cảnh sát bảo vệ tổng cộng hơn chục người, cầm đèn pin tìm kiếm bóng dáng Bùi Dương khắp bốn phương tám hướng.

"Em không sao chứ?" Bùi Tư Vi nhìn Phó Thư Trạc, nhíu mày, "Sắc mặt trông rất tệ."

"Không sao." Miệng nói không sao, song sắc mặt Phó Thư Trạc càng lúc càng tái nhợt, dạ dày quặn thắt, nhưng bước chân hắn không thể dừng lại, Bùi Dương vẫn đang đợi hắn.

......

Tìm kiếm suốt bốn mươi phút không có kết quả, bên cảnh sát cuối cùng cũng gọi điện đến, nói Bùi Dương đã lên một chiếc taxi.

Bùi Du Cát chửi thề: "Nó không mang theo điện thoại sao có tiền?"

Bùi Tư Vi: "Đi taxi đâu cần trả tiền trước, lúc phát bệnh làm sao nghĩ được chuyện đi xe phải trả tiền, lần trước mẹ đi xe buýt không phải cũng không trả tiền sao?"

Phó Thư Trạc nắm chặt chiếc thẻ treo trên cổ, trên cổ Bùi Dương cũng có một chiếc giống hệt, đó là món quà hắn tặng Bùi Dương trong ngày Quốc tế Thiếu nhi, để phòng khi Bùi Dương bị lạc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người đều căng thẳng đến cực điểm, bàn tay đang buông thõng của Bùi Tri Lương cũng đang run rẩy.

Cảnh sát đang theo dõi tuyến đường di chuyển của chiếc taxi trên bản đồ, biết mọi người đang sốt ruột, họ liên tục tìm đường tắt để chạy đến đó.

Tới một khúc cua lớn, Phó Thư Trạc thấy chỗ ngã tư phía trước có đông người tụ tập từ xa. Mặc dù không có xe cảnh sát ở đó, nhưng Phó Thư Trạc mơ hồ nghe thấy tiếng còi cảnh sát đang dần dần đến gần.

Mọi âm thanh xung quanh đột ngột trở nên xa vời, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu mờ đi. Hắn tập trung tinh thần, khi xe cảnh sát dừng lại, hắn vội vã chen vào đám đông, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một màu đỏ rực.

Cạnh tai hắn là một giọng nói hoảng hốt của người tài xế taxi: "Người này đi xe của tôi mà không trả tiền, đương nhiên tôi phải giữ lại chứ! Anh ta cứ lẩm bẩm gọi mẹ, nào ngờ vừa sơ ý một cái, anh ta đã lao về phía trước..."

Một chiếc xe cứu thương phóng vội dừng lại bên đường– Hóa ra, lúc nãy nghe thấy không phải là còi cảnh sát, mà là còi cứu thương.

Tài xế bên cạnh vẫn tiếp tục hỏi: "Cảnh sát, chuyện này không phải lỗi của tôi đúng không? Tôi không có trách nhiệm! Là anh ta tự mình vượt đèn đỏ!"

Phó Thư Trạc loạng choạng quỳ xuống bên cạnh Bùi Dương, Bùi Dương vẫn còn ý thức, có vẻ như cậu đã nói gì đó, nhưng ánh mắt hắn càng lúc càng mờ đi, tai như có một lớp màn cách âm, không nghe thấy gì, chỉ mơ hồ nhìn thấy Bùi Dương mỉm cười với cậu, hình như đang nói đừng khóc.

Hắn không khóc.

Phó Thư Trạc thề rằng, trong đời này, hắn chưa bao giờ ghét màu đỏ như lúc này.

Không biết là ai đang kéo hắn, người mặc áo trắng nâng Bùi Dương lên cáng cứu thương và hét lên với hắn: "Anh là người nhà? Lên xe!"

Phó Thư Trạc không nhớ mình lên xe cứu thương lúc nào, trên xe, các thiết bị kêu tít tít không ngừng, người mặc áo trắng ngồi đối diện hắn, nói rất nhanh: "Sau gáy có vết thương, phải nhanh chóng cầm máu..."

Khi cánh cửa sau xe đóng lại, hắn mơ hồ nhìn thấy Bùi Tri Lương ngã xuống đất, được người bên cạnh vội vã đỡ lên.

Cùng một đèn giao thông, cùng một ngã tư. Một năm tám tháng trước, nơi đây đã xảy ra cái chết của một người mẹ bị bệnh Alzheimer đang đi tìm con.

Và bây giờ, một năm tám tháng sau...

·

Phó Thư Trạc không biết mình đã liên lạc với đội ngũ y tế Alzheimer từ lúc nào, cũng không biết mình đã đến bệnh viện lúc nào, đội ngũ chuyên gia đến lúc nào, Bùi Dương vào phòng phẫu thuật từ khi nào.

"Trước tiên phải cấp cứu, cần phải có kế hoạch phẫu thuật hợp lý, bệnh nhân này khá đặc biệt..."

"Anh Phó, kết quả mà chúng tôi nhận được là..."

"Anh Phó, tình trạng của bạn đời anh rất nguy hiểm, có xuất huyết trong não, cần phải điều trị truyền thống hoặc phẫu thuật mở sọ..."

"Liên quan đến tình trạng Alzheimer của bạn đời anh, chúng tôi đã đưa ra hai phương án cùng với đội ngũ chuyên gia, anh..."

Mỗi từ họ nói, Phó Thư Trạc đều hiểu, nhưng khi ghép lại, thật khó mà tiếp nhận.

Phó Thư Trạc dựa vào tường, năm ngón tay cong lại chống lên tường, gần như không đứng vững. Hắn cắn răng, khó khăn phát ra âm thanh: "Dùng phương án tốt nhất mà các người nghĩ, tôi muốn em ấy thấy được mặt trời ngày mai..."

Và những mặt trời của những ngày tiếp theo.

"Bác sĩ!" Có lẽ là Bùi Tri Lương chạy đến, vội vàng đỡ hắn đang ngã xuống đất, "Có người bị ngất!"

Hắn không ngất. Mắt Phó Thư Trạc vẫn mơ hồ nhìn thấy xung quanh, đèn đỏ trong phòng phẫu thuật đặc biệt chói mắt.

Hắn không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở lại đây đợi người ra. Nhưng dạ dày quặn đau dữ dội, hắn nằm lên cáng cứu thương mà Bùi Dương vừa nằm, bên tai loáng thoáng có tiếng bác sĩ: "Chắc do căng thẳng quá độ gây ra đau dạ dày..."

Bình Luận (0)
Comment