Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 76

Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, một mình Bùi Tư Vi đứng chờ cửa mở.

"Vi Vi!" Là Bùi Du Cát đến.

Bùi Tư Vi quay đầu hỏi: "Ba thế nào rồi?"

"Không sao, đã tỉnh rồi, chỉ bị đập vào chân, y tá đang băng bó cho ba." Bùi Du Cát vỗ vai cô, nhìn quanh không thấy ai bèn hỏi: "Thư Trạc đâu?"

Bùi Tư Vi: "Bị co thắt dạ dày dẫn đến ngất xỉu."

Bùi Du Cát hít một hơi: "Có nặng không?"

"Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, đợi tỉnh lại là ổn, uống thuốc, nghỉ ngơi nhiều là được."

"Vậy thì tốt."

Hai anh em im lặng nhìn về phía cánh cửa phòng phẫu thuật, không ai biết cuối cùng sẽ đón nhận kết quả như thế nào. Nếu Bùi Dương thật sự có chuyện gì, Bùi Tri Lương sẽ ra sao? Phó Thư Trạc sẽ thế nào?

Vì Phó Thư Trạc bất tỉnh nên giấy báo nguy kịch đều do Bùi Du Cát ký.

Bên trong phòng phẫu thuật, ngoài bác sĩ cấp cứu ngoại khoa, còn có bác sĩ chuyên về bệnh Alzheimer, họ đang tranh giành từng giây để cứu người, người nhà bên ngoài lại đợi một ngày như một năm, từng phút từng giây đều là sự dày vò.

Bên cạnh có người nhà bệnh nhân nhí đang phẫu thuật, vì thời gian trôi qua quá lâu, không kìm được nỗi lo sợ mà khóc thành tiếng.

Người phụ nữ khóc nghẹn ngào: "Nếu Nam Nam có mệnh hệ gì thì chúng ta biết làm sao..."

Người chồng ôm vai vỗ về cô: "Không đâu, chúng ta phải tin tưởng bác sĩ."

Bùi Tư Vi cách họ chỉ năm sáu ghế ngồi, cũng bị không khí ảnh hưởng mà đỏ hoe mắt.

"Xuất huyết não, nội tạng cũng bị va đập, chân phải gãy xương..." Cô cười cay đắng, "Điều đáng sợ nhất là, lần này chấn thương đầu có thể làm nặng thêm triệu chứng suy giảm trí tuệ của nó..."

"..." Bùi Du Cát im lặng một lúc, cũng chỉ có thể an ủi bằng những lời sáo rỗng, "Đừng nghĩ nhiều, sẽ không sao đâu."

Ca phẫu thuật này bắt đầu từ nửa đêm kéo dài đến tận bảy giờ sáng, bên ngoài đã có mưa phùn rả rích, như thể cả bầu trời đang than khóc.

Bùi Du Cát nhìn giờ: "Em đi xem Thư Trạc đi. Anh với ba đợi ở đây."

Sau khi Bùi Tri Lương tỉnh lại đã đến đợi cùng họ, từ lúc vào viện đến giờ ông chỉ mới nói có một câu.

"Được."

Khi Bùi Tư Vi chạy đến phòng bệnh, Phó Thư Trạc đang giật kim trên tay, cô vội ngăn lại: "Đợi truyền xong chai nước này rồi hãy rút!"

Giọng Phó Thư Trạc khàn đặc: "Dương Dương..."

"Em ấy vẫn còn trong phòng phẫu thuật,  bây giờ em qua đó cũng vô ích, hãy điều chỉnh sức khỏe bản thân trước đã." Giọng Bùi Tư Vi hiếm khi nghiêm túc như vậy.

Y tá phụ cô đẩy Phó Thư Trạc nằm xuống giường, sắc mặt hắn tái nhợt đến đáng sợ.

Vừa rồi hắn cứ mơ mãi, mơ thấy Bùi Dương nằm trên bàn phẫu thuật không còn thở nữa, cười nói tạm biệt với hắn, hi vọng hắn có thể mỉm cười trong đám tang mình.

Bùi Dương trong mơ còn nói, đám tang của cậu phải có thật nhiều hoa nguyệt quý, phải rải tro cốt xuống biển.

Phó Thư Trạc nhắm mắt lại, toàn thân lạnh buốt.

Bùi Tư Vi thấy ngón tay buông thõng bên người hắn run rẩy không kiểm soát được, cô không đành lòng, bèn chuyển chủ đề: "Em bị bệnh dạ dày à?"

Một lúc sau, Phó Thư Trạc mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng rất nhẹ: "Cả em và Dương Dương đều bị... Những năm đó vì khởi nghiệp, số lần tiếp đãi không đếm xuể, chúng em đều uống đến bị đau dạ dày, mấy năm nay chúng em đã hứa với nhau dù trong tình huống nào cũng không được say nữa, tiền bạc và sự nghiệp đều không quan trọng bằng sức khỏe."

"Em ấy sẽ không sao đâu." Bùi Tư Vi thở nhẹ, "Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất."

Cấp cứu kéo dài lâu như vậy, chứng tỏ Bùi Dương vẫn còn dấu hiệu sinh tồn, khả năng sống sót rất cao.

Đợi chai nước cuối cùng truyền xong, Phó Thư Trạc lập tức giật đứt kim truyền, thậm chí không cầm bông gòn y tá đưa mà lảo đảo chạy về phía tầng phẫu thuật.

Y tá phía sau kêu lớn: "Này! Sẽ chảy máu đấy!"

"Đưa cho tôi, cảm ơn!" Bùi Tư Vi nhận bông gòn rồi vội vàng đuổi theo Phó Thư Trạc, khu nhà nội trú và phòng phẫu thuật không cùng tòa nhà, Phó Thư Trạc xông thẳng vào màn mưa, Bùi Tư Vi cầm ô đuổi theo mãi.

Mưa chẳng làm người trong bệnh viện thưa thớt đi, dù bệnh nhân hay người nhà đều cầm ô chạy khắp nơi, khu nội trú, quầy thuốc, quầy thanh toán... không lúc nào ngơi nghỉ.

Bệnh viện mỗi ngày đều chứng kiến sinh tử, ở đây, dù giàu có hay nghèo khó, thần chết đều không nương tay.

Đi thang máy lên đến cửa phòng phẫu thuật, sắc mặt Phó Thư Trạc vẫn rất tệ, hôm nay nhiệt độ giảm nhiều, mà hắn lại vừa mới bị ngất xỉu, lúc này đặc biệt sợ lạnh, vai áo ướt đẫm làm cả người như rơi xuống hầm băng.

Bùi Du Cát nghe tiếng quay đầu lại, nhíu mày: "Sắc mặt em tệ quá, sao không nằm thêm chút nữa?"

Phó Thư Trạc lắc đầu, giọng khàn đặc: "Em đợi em ấy ở đây."

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng đã mở, một nam y tá mặc đồ xanh bước ra: "Ai là người nhà của Bùi Dương?"

Phó Thư Trạc là người đầu tiên bước tới, nhưng không biết là sợ hay căng thẳng, câu nói vừa mở miệng đã tan biến trong không khí, không có chút âm thanh nào.

"Ca phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân đã qua khỏi nguy hiểm, nhưng vì đặc thù của phẫu thuật não nên tạm thời chưa tỉnh lại, cần chuyển vào ICU để theo dõi."

...

Bùi Dương không biết mình đến ngã tư này thế nào, khi cậu tỉnh táo lại thì cơ thể đã vẽ một đường parabol trên không trung, xung quanh là tiếng hét kinh hoàng.

Cảm giác tai nạn xe rất kỳ lạ, không có đau đớn như đa số mọi người tưởng tượng, cũng không lập tức rơi vào hôn mê, cậu thậm chí còn có ý thức để nghĩ -- Không biết năm đó mẹ có nhìn từ góc độ này không.

Mắt trái gần mặt đất bị màu đỏ tươi phủ kín, cậu chậm rãi chớp mắt, hóa ra đó là máu của mình.

Cậu lại nghe thấy tiếng xe cứu thương và xe cảnh sát, đến nhanh thật...

Trước khi ý thức tan biến, Bùi Dương nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đối phương mím môi kiềm nén, mặt đầy nước mắt.

Người này là ai?

Trong đầu như có một giọng nói vang lên-- Người này là bạn đời của cậu, cậu yêu người này nhất, cậu đã hứa với người này, sẽ mãi mãi ở bên cạnh người này, sẽ cùng người này bên nhau đến già.

Phó Thư Trạc...

Bùi Dương muốn gọi hắn một tiếng, nhưng không phát ra được âm thanh, chỉ có thể cố gắng kéo khóe môi cười với hắn. Đừng khóc, khóc rồi không đẹp trai nữa.

Cơ thể và ý thức cứ chìm nổi, lúc tỉnh lúc mê, nhưng cậu vẫn luôn không thể kiểm soát được cơ thể mình, giống hệt như trạng thái chập chờn khi ngủ không ngon, ý thức trôi bồng bềnh.

Cậu thấy lúc nhỏ khi mất điện, nhà vệ sinh chung cư cũ không có cửa sổ, vừa tắt điện là tối đen như mực, cậu đang tắm một Mái thì sợ đến khóc ầm lên, mẹ tưởng cậu bị thương, bèn vội vàng chạy vào ôm lấy cậu, sau khi phát hiện chỉ bị dọa khóc thì cười dịu dàng an ủi: "Sao Dương Dương của mẹ nhát gan thế?"

Cậu nấc nghẹn, ôm tay mẹ mách: "Ba không giúp con tắm."

"Ôi, cục cưng của mẹ sáu tuổi rồi, có thể tự tắm được rồi."

Cậu khóc ngang ngược, như muốn trút hết ấm ức bấy lâu: "Ba không thích con, hôm qua ba còn kỳ lưng cho anh, ba không phải ba của con."

...

Cảnh tượng chuyển đổi, cậu thấy mình của hơn mười năm trước chen chúc cùng một người đàn ông trong căn phòng thuê chưa đến mười lăm mét vuông.

Bên ngoài tuyết rơi mịt mù, phòng thuê không có điều hòa, lạnh thấu xương.

Phó Thư Trạc đang xử lý luận văn bên cạnh, tiện tay vén áo lên, đặt chân cậu lên bụng sưởi ấm: "Vậy còn lạnh không?"

"Cẩn thận mai anh bị đau bụng vì cảm lạnh." Miệng thì càu nhàu, nhưng chân cậu chẳng có ý định rút về.

Phó Thư Trạc nghiêng người véo má cậu: "Có phải bạn Bùi nên đi tắm rồi không? Ba ngày không tắm rồi nhỉ, sắp hôi rồi."

"Anh chê em?"

"Đâu dám."

"Nhưng lạnh quá, cửa sổ phòng tắm đóng không kín, gió lùa vào..."

"..." Phó Thư Trạc trước mặt định nói gì đó rồi thôi, có vẻ hơi đau lòng.

Cậu vội ngắt lời: "Em chỉ than phiền một câu thôi, đừng lại nhắc đến chia tay với em, em chịu khổ là vì muốn hưởng nhan sắc của anh, đừng ảo tưởng nha!"

Phó Thư Trạc dùng một tay nắm lấy mắt cá chân cậu, đ.è xuống: "Vậy chúng ta làm chút việc để ấm lên nhé."

Mọi tiếng r.ên rỉ đều bị nén trong cổ họng, vì căn phòng cách âm không tốt lắm, giường cũng không chịu nổi, làm chuyện gì cũng không thể quá phóng túng.

"Đợi chúng ta tốt nghiệp đi làm, đổi sang căn nhà lớn hơn nhé..."

"Đương nhiên rồi."

"Nhà phải có điều hòa, phòng ngủ có thể nhỏ một chút, nhưng phòng tắm phải to hơn, bếp không được đặt ở ban công... Còn nữa, cách âm phải tốt..."

"Tuân lệnh--"

Bên ngoài tuyết trắng xóa, bên trong họ chen chúc trong chăn, ôm hôn, chiếm hữu nhau, cười đùa trò chuyện đủ thứ, mơ mộng về tương lai.

Sau này cậu và Phó Thư Trạc thực hiện từng lời hứa đã nói, căn nhà họ đang ở rất rộng, không cần lo về cách âm, vì là căn hộ một tầng, riêng phòng tắm đã bằng cả căn phòng thuê nhỏ trước kia.

Số tiền trong tài khoản ngân hàng của họ đủ để ăn no mặc ấm cả đời này và đời sau, cả hai sự nghiệp thành công, tình cảm sâu đậm...

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, họ lại đón nhận một cơn khủng hoảng.

Mẹ bị Alzheimer rồi mất vì tai nạn xe, không lâu sau, cậu cũng được chẩn đoán mắc Alzheimer.

Ngày tang lễ, cậu nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi già nua của ba, cậu không muốn Phó Thư Trạc cũng như vậy. Cậu muốn ly hôn, nào ngờ Phó Thư Trạc nói với cậu: "Không có em, anh sống sao đây?"

...

"Tỉnh rồi? Mau gọi bác sĩ--"

Hơi đau. Bùi Dương mơ màng mở mắt, không nói rõ được là chân đau hay đâu đau, tóm lại là không thoải mái lắm.

Miệng khô lưỡi đắng, cổ họng cũng đau, như thể cả nửa tháng không uống nước vậy, cơ thể yếu ớt lại mệt mỏi.

Cậu thấy một gương mặt tiều tụy, không còn vẻ đẹp trai phong độ như ngày thường, râu ria mọc lởm chởm.

"Mèo con, em nghe thấy anh nói không?"

Cậu cố gắng chớp mắt hai cái, nghe thấy. Chỉ là giọng nói sao không hay như thường ngày, khàn thế này chắc chắn không uống nước đàng hoàng, không ngoan chút nào.

Mặt có vẻ cũng gầy đi, mắt hằn tia máu đỏ ngầu.

"Muốn uống nước không?"

Cậu lại chớp mắt hai cái.

Nhưng bác sĩ đến không cho cho uống, chỉ để tẩm nước vào bông gòn làm ẩm môi, bảo phải từ từ. Đợi làm xong một loạt kiểm tra, Bùi Dương mới lấy lại được chút sức lực.

"Em..." Cậu vừa mở miệng đã tự dọa mình, giọng này còn khó nghe hơn cả Phó Thư Trạc.

"Em ngủ hai tuần rồi." Phó Thư Trạc như biết cậu muốn hỏi gì, mắt đỏ lên: "Ngủ lâu thế muốn dọa chết anh à?"

"Anh là ai vậy?"

"..." Dù đã có chuẩn bị tinh thần cho tình huống này, nhưng đầu ngón tay vẫn không kìm được mà run lên, hắn chậm rãi tự giới thiệu, "Anh là bạn đời của em, Phó Thư Trạc, chúng ta yêu nhau mười năm, kết hôn bảy năm..."

Giọng Bùi Dương nhẹ như lông vũ: "Chồng."

Phó Thư Trạc: "..."

"Em sai rồi..." Bùi Dương chỉ thấy Phó Thư Trạc quá buồn, muốn làm dịu bầu không khí, không phải thật sự quên hắn.

Cậu cố gắng nở nụ cười, chỉ là một thời gian ngắn không kiểm soát được cơ mặt, nụ cười có lẽ không được đẹp lắm, chỉ có thể co ngón tay lại, làm nũng chọc chọc lòng bàn tay Phó Thư Trạc.

Trong tích tắc ngón trỏ của cậu đã bị Phó Thư Trạc nắm lấy, hắn nắm rất chặt, muôn vàn dày vò cuối cùng đều hóa thành một câu: "Tỉnh lại là tốt rồi."

Bùi Dương: "Khô miệng--"

Phó Thư Trạc đứng dậy định đi rót nước tiếp tục thấm cho cậu, không ngờ bị Bùi Dương móc ngón tay giữ lại: "Không cần nước, muốn hôn--"

Bình Luận (0)
Comment