"Nào nào, uống rượu thôi--" Ông cụ Tề là một con sâu rượu, những người khác cũng ít nhiều muốn uống một ly, mọi người đều vui vẻ, một là vì Bùi Dương xuất viện thuận lợi, hai là bệnh Alzheimer của cậu đã có hy vọng.
Bùi Dương chỉ có thể nhìn mà thèm, nhưng không thể động vào, bác sĩ nói tốt nhất là trong vòng một năm cậu đừng động đến rượu, tránh gây ảnh hưởng xúc tác đến bệnh Alzheimer.
Lúc mọi người đang rót rượu, Phó Thư Trạc đang ép nước trái cây, Bùi Du Cát gọi: "Bọn anh mua rồi mà!"
Phó Thư Trạc cúi đầu ấn máy ép trái cây: "Vừa xuất viện nên uống đồ tươi một chút."
Bùi Tư Vi bật cười lắc đầu: "Cứ chiều nó đi."
Dưới ánh mắt trêu chọc của mọi người, Bùi Dương đỏ mặt, nhưng sự hư vinh nho nhỏ trong lòng lại hoàn toàn được thỏa mãn.
Phó Thư Trạc ép cho cậu nước ép dưa hấu, không cho đá: "Dưa hấu đã ướp lạnh cả buổi chiều, rất mát."
Bùi Dương ngoan ngoãn nhấp một hớp: "Ngọt quá."
Phó Thư Trạc: "Hôm nay giới hạn hai ly, uống nhiều sẽ bị tiêu chảy."
Hai ly nghe thì có vẻ nhiều, Bùi Dương lại cảm thấy cái ly này cậu nốc ba cái là hết.
Nhà cửa lần đầu tiên náo nhiệt như vậy, tuy rằng bạn bè của họ không ít, nhưng Bùi Dương và Phó Thư Trạc đều không thích dẫn bạn bè về nhà, cảm thấy "nhà" là không gian riêng tư, chỉ thuộc về hai người.
Một bàn đồ ăn đều chiều theo khẩu vị vừa xuất viện của Bùi Dương, vô cùng thanh đạm, chỉ có hai ba món đậm vị, một món lòng non xào sa tế, một món hải sản xào cay, còn có đầu cá hấp ớt xanh.
Mọi người trò chuyện vui vẻ, nói đông nói tây, từ chuyện vụn vặt trong gia đình đến thiên văn địa lý rồi đến quốc gia đại sự, không gì không nói.
Bùi Dương không chen vào được, chỉ chăm chú ăn, nằm viện lâu như vậy cuối cùng cũng có thể buông thả một lần.
Phó Thư Trạc vừa uống rượu với mọi người vừa rót cho mình một ly nước lọc, ban đầu mọi người đều không biết để làm gì, nhưng rất nhanh sau đó đã biết.
"Muốn ăn à?" Phó Thư Trạc gắp một miếng lòng non.
Bùi Dương nịnh nọt gật đầu.
Phó Thư Trạc hạ giọng nói: "Gọi một tiếng nghe hay hay nào."
Bùi Dương mặt dày gọi: "Chồng ơi, xin anh."
"..."
Từ sau khi phẫu thuật tỉnh lại gọi nhiều rồi, Bùi Dương cảm thấy xưng hô "chồng" này cũng chẳng có gì, gọi một tiếng là có thể nhận được lợi ích, đôi khi Phó Thư Trạc nghe thấy còn không kìm chế được, tại sao lại không gọi chứ? Chỉ là một cách gọi thôi, cậu cũng có mất miếng thịt nào đâu.
Chủ yếu là cậu không dám tự gắp lòng non ăn, bên trong toàn là dầu cay, không nói người khác, Bùi Tri Lương chắc chắn sẽ trừng cậu.
Tuy Phó Thư Trạc đã gắp rồi, nhưng lại nhúng vào ly nước lọc bên cạnh.
Bùi Dương nhìn mà đau lòng: "Để lại chút vị đi~"
Phó Thư Trạc nhịn cười, miễn cưỡng để lại một chút vị cay rồi cho vào bát cậu. Nếu như bình thường có lẽ sẽ trực tiếp đút cho cậu ăn, có điều hiện tại có người lớn ở đây, ít nhiều cũng phải chú ý một chút.
Bùi Du Cát xin phép mọi người: "Con uống ít thôi, ngày mai phải đi gặp một đương sự."
Bùi Tri Lương gật đầu, một lúc sau mới nói: "Tiểu Phó dạ dày không tốt, cũng uống ít thôi."
Phó Thư Trạc đồng ý, dù sao hắn cũng không định uống nhiều, dù gì còn phải chăm sóc Bùi Dương.
Bùi Du Cát có ý muốn bỏ tiền ra thuê một người chăm sóc hoặc dì giúp việc đến giúp, lại bị Phó Thư Trạc từ chối, một là hắn có thể chăm sóc được, hai là Bùi Dương không thích bị người ngoài chạm vào.
Rượu quá ba tuần, những người khác đều say mèm, chỉ còn ông cụ Tề càng uống càng hăng, túm lấy Bùi Tri Lương đang say mèm khoác lác.
Phó Thư Trạc đang dọn chén, Bùi Dương bèn luyện tập điều khiển xe lăn ở hành lang và phòng khách, Chước Chước nằm trong lòng cậu kêu gừ gừ.
"Đi tìm ba mày đi."
"Meo~"
Bùi Dương khẽ cười: "Đừng tưởng bây giờ tao tàn phế nửa người mà lầm, tao không cho phép quyến rũ anh ấy."
"Meo~" Chước Chước nằm duỗi bụng trên người cậu, như đang làm nũng.
Bùi Dương đưa tay v.uốt ve, thật mềm, cậu cẩn thận không dám dùng lực, sợ làm đau mèo. Nhưng Chước Chước rất thích thú, kêu ro ro như máy kéo.
Bùi Dương không khỏi nhớ về chuyện hồi nhỏ.
Cậu bị dị ứng dạ dày từ bé, ăn tạp nhiều quá dễ khó chịu, nhưng cậu lại thích ăn, mỗi lần ăn đau bụng, mẹ sẽ dùng đôi bàn tay không mấy dày dặn v.uốt ve bụng cậu, nhờ lòng bàn tay ấm áp, dần dần không còn khó chịu nữa.
Nếu cậu thực sự là một chú mèo, lúc đó chắc cũng sẽ phát ra tiếng ro ro, giống như Chước Chước bây giờ vậy.
Trước mặt bỗng xuất hiện một tờ giấy.
Bùi Dương giật mình, mới cảm thấy nước mắt lăn trên má.
Bùi Tư Vi đẩy cậu ra ban công, tự tìm ghế ngồi xuống: "Nhớ mẹ à?"
Bùi Dương hé môi, lại không nói được gì.
"Đôi khi chị cũng rất nhớ mẹ, nhớ cảm giác được mẹ ôm, nhớ giọng nói dịu dàng của mẹ." Bùi Tư Vi mỉm cười, "Còn nhớ mì mẹ nấu, từ khi mẹ đi, chị không còn ăn được hương vị tương tự."
Bùi Dương không phát ra tiếng nào, nước mắt đã đầm đìa.
Bùi Tư Vi cũng không dỗ dành: "Sau này chị nghĩ, có lẽ không phải hương vị mì có gì đặc biệt, dù ngon đến mấy thì cũng chỉ là tô mì thôi, chỉ là vì người nấu là mẹ, nên chúng ta gán cho nó một hương vị đặc biệt."
"Những thứ khác cũng vậy." Bùi Tư Vi chống cằm, hồi ức dù đầy đau buồn, nhưng cô vẫn mỉm cười, "Sau khi mất, mỗi câu nói, mỗi cái ôm, mỗi khoảnh khắc dịu dàng của mẹ đều trở nên không còn bình thường nữa, cái chết đã gán cho chúng ý nghĩa thiêng liêng, khiến mỗi lần nhớ lại đều thấy nhớ nhung... muốn khóc."
Giống như Bùi Dương bây giờ, cứ mãi chìm đắm trong giai đoạn này, không sao thoát ra được.
Bùi Tư Vi đưa tay lau nước mắt cho cậu, trong tầm nhìn mờ mịt, khuôn mặt Bùi Tư Vi dường như thoáng trùng với mẹ lúc còn trẻ.
"Bùi Dương, ai rồi cũng phải chết, một ngày nào đó, chị sẽ chết, ba và anh cũng vậy, Phó Thư Trạc và em cũng thế."
Tim Bùi Dương run lên.
Bùi Tư Vi: "Cái chết không đồng nghĩa với kết thúc, chỉ cần còn người nhớ đến, mẹ sẽ sống mãi, điều chúng ta cần làm không phải là mãi chìm đắm trong quá khứ và hối tiếc, mà là phải mang theo người đã mất cùng tiến về phía trước."
"Bùi Dương, mẹ rất quan trọng với chúng ta, nhưng những người còn sống bên cạnh hiện tại cũng rất quan trọng, ba, chị, anh, còn cả Phó Thư Trạc mà em rất yêu, em sống tốt một chút, mẹ mới có thể yên tâm một chút."
Bùi Dương ngồi trên xe lăn, chân gãy, đầu còn có vết thương, trông rất thảm hại, ngoài khuôn mặt đẫm lệ còn có tiếng r.ên rỉ trong cổ họng không biết là kiềm chế hay không kìm được, giống như tiếng kêu đau thương của con thú nhỏ.
"Em, em..."
Bùi Tư Vi: "Lúc mẹ mới mất chị cảm thấy rất không chân thật, thời gian đó chị hơi hoảng hốt, công việc cũng không suôn sẻ, sợ các em cùng buồn với chị nên chị không nói."
"Vì thế chị thường đi thăm mẹ, mỗi lần ngồi trước mộ nói chuyện với mẹ, chị cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, vì bất kể chị nói gì, mẹ đều như trước kia, cười nhìn chị."
Bùi Dương khẽ nhếch môi, muốn nói đương nhiên rồi, người trong di ảnh tất nhiên sẽ mãi mãi mỉm cười, thậm chí họ còn không tìm được một tấm ảnh nghiêm túc nào của mẹ.
"Nếu em nhớ mẹ, thì cứ như chị thường xuyên đi thăm mẹ, không có gì to tát cả, ai chẳng phải là đứa con của mẹ." Bùi Tư Vi đùa, "Tiện thể nói ra những tâm tư chưa kịp nói, mẹ sẽ nghe thấy."
"Tương lai mà mẹ không kịp đến, em phải đưa mẹ đi xem."
Khi Phó Thư Trạc tìm đến, Bùi Dương vẫn còn khóc, Bùi Tư Vi thấy vậy bèn đứng dậy, vỗ vai cậu rồi đi qua.
Phó Thư Trạc quỳ xuống trước mặt Bùi Dương, không cần hỏi cũng biết là vì chuyện của mẹ Bùi.
Bùi Dương nghẹn ngào hỏi: "Anh nhìn gì?"
"Nhìn mèo con của anh khóc cũng đẹp như vậy." Phó Thư Trạc vuốt đầu cậu nhọn tóc của cậu, "Khóc cũng ngầu, vừa ngầu vừa dễ thương."
Bùi Dương: "... Anh đi đi."
"Anh đi rồi mèo con chẳng phải sẽ khóc dữ hơn sao?"
Bùi Dương trừng mắt nhìn hắn, nếu không phải đầu bị thương chắc đã muốn húc chết Phó Thư Trạc rồi.
Phó Thư Trạc hôn lên mắt cậu: "Khóc xong chúng ta rửa mặt, tiễn họ nhé?"
Bùi Dương nghẹn ngào ừ một tiếng.
Ba con Tề Hợp Nguyệt và Trình Diệu đều phải về nhà, khoảng cách không xa, Phó Thư Trạc bảo tài xế đưa họ về.
Bùi Du Cát và Bùi Tư Vi đều ở lại đây, tuy đây là căn hộ lớn nhưng ít phòng, chỉ có thể để Bùi Du Cát ở chung phòng với Bùi Tri Lương, Bùi Tư Vi một phòng.
Khiêng Bùi Tri Lương say rượu lên giường, ông cụ Tề còn đầy sức sống xoa đầu Bùi Dương: "Dưỡng thương mà chán thì qua chỗ ông nhiều vào, cùng ông này đánh cờ."
Bùi Dương hít hít mũi, ừm một tiếng: "Ông đi đường cẩn thận, uống ít rượu thôi."
"Biết rồi, sao giờ cũng lải nhải như Tiểu Nguyệt vậy." Ông cụ Tề tặc lưỡi, "Đi đây đi đây, đừng tiễn."
Trình Diệu nhịn cả bữa cơm rồi, anh ta xoa đầu Bùi Dương, kịp thời rút tay lại trước khi cậu nổi giận: "Ngày mai gửi em canh giò heo, món mới của tiệm, siêu ngon."
Tề Hợp Nguyệt cười theo sau, cũng xoa đầu Bùi Dương.
"..." Kiểu đầu đinh đúng là được lòng người.
Phó Thư Trạc bế Bùi Dương về phòng tắm, vì đã mua trước một ghế dành cho người khuyết tật nên tắm rửa khá thuận tiện, chỉ cần chân và đầu không chạm nước là được, bởi vì tai nạn xe nên nội tạng cũng phải phẫu thuật, may là đều là phẫu thuật ít xâm lấn, vết thương đều lành gần hết rồi, chỉ cần đừng xả nước liên tục là được.
Phó Thư Trạc cười: "Bé mèo nhỏ rất có sức sống nha."
Bùi Dương không chịu nổi, muốn vặn người: "Anh chạm vào nó đi."
Phó Thư Trạc giữ eo cậu: "Chạm thế nào? Tay... hay miệng?"
Bùi Dương sững người, mặt đỏ bừng, ấp úng nói: "Cái đầu là được rồi, miệng thì càng tốt..."
Phó Thư Trạc nhịn cười nửa ngày, thỏa mãn cho bé mèo nhỏ. Hắn ngẩng đầu cười, trong ánh mắt mất tiêu cự của Bùi Dương, hắn như một con cáo: "Cục cưng, thư của anh em viết được bao nhiêu chữ rồi?"
Bùi Dương chợt tỉnh táo: "Quên... quên mất..."
"Ngày mai viết được không?"
Bùi Dương hơi ấm ức: "Rõ ràng anh muốn dụ em viết thư tình, em đã viết cho anh một bức rồi..."
"Anh biết, ba đã cho anh xem."
Bùi Dương ngẩn người.
"Tuy rằng nó bị xé thành từng mảnh, nhưng anh đã ghép và dùng băng dính dán lại, chắc là có thể giữ đến già." Phó Thư Trạc hôn cậu, dịu dàng dỗ dành, "Nếu không yên tâm, anh sẽ đi tìm một chuyên gia bảo tồn di tích văn hóa, nhờ họ trông coi..."
"Đây có tính là di tích văn hóa gì đâu..."
"Vậy thì tìm một cái két sắt cất giữ, đợi anh già rồi, đi lại không tiện nữa, em hãy lấy ra đọc cho anh nghe, được không?"
"Được..." Giọng nói của Phó Thư Trạc còn say lòng người hơn cả rượu mạnh, Bùi Dương từ rất sớm đã biết, cậu cam tâm tình nguyện lao đầu vào vò rượu nồng này, từ đầu đến cuối chưa từng tỉnh táo.