Sau khi phẫu thuật, Bùi Dương gặp rất nhiều bất tiện, ví dụ như sinh hoạt "không thể tự gánh vác", ví dụ như tắm rửa cũng phải nhờ Phó Thư Trạc giúp, Phó Thư Trạc còn thích trêu chọc cậu, trêu chọc xong lại mặc kệ, nói cậu trong tình trạng này không thể làm gì, muốn Phó Thư Trạc dùng tay giúp đỡ còn phải nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt.
Ví dụ như buổi tối ngủ cũng không thể giống như trước kia rúc vào lòng Phó Thư Trạc, phải luôn nằm thẳng, mỗi lần cậu đều phải nhìn chằm chằm lên trần nhà rất lâu mới có thể ngủ được. Phó Thư Trạc đôi khi cần phải xử lý công việc, sau đó phát hiện cậu ngủ không được sẽ đến ở bên cạnh cậu, đọc truyện cho cậu nghe như dỗ trẻ con, hoặc là ôm cậu ngủ.
Một tuần sau, Bùi Dương chịu không nổi nữa: "Em muốn ra ngoài chơi."
Bùi Tri Lương vừa ra khỏi phòng, tình cờ nghe thấy cậu làm nũng với Phó Thư Trạc, ngước mắt lên: "Con như vậy thì chơi được gì?"
Bùi Dương: "Con chỉ nói cho đỡ thèm thôi..."
Ốm đau có lẽ là điều khiến con người ta trở nên mềm yếu nhất, cậu từng nghĩ rằng khúc mắc giữa mình và ba sẽ mãi mãi không thể hóa giải, nhưng trong khoảng thời gian này, ngày nào Bùi Tri Lương cũng nấu cơm cho cậu, sự quan tâm ẩn giấu trong những lời nói bình dị...
Có người sẽ nói, tình yêu đến muộn chẳng có ý nghĩa gì, nhưng đối với Bùi Dương đang tràn đầy áy náy thì đó chính là sự cứu rỗi.
Phó Thư Trạc xoa đầu cậu: "Vậy tối nay dẫn em đi dạo chợ phiên nhé?"
Bùi Tri Lương muốn nói lại thôi: "Chợ phiên đông người như vậy..."
Lỡ như va chạm vào thì phiền phức lắm.
Bùi Dương: "Ba--"
Bùi Tri Lương nhìn ánh mắt mong chờ của con trai, ông lại nghe ra chút ý tứ làm nũng, lập tức không nói ra lời từ chối được nữa.
Phó Thư Trạc khẽ cười: "Ba cũng đi cùng chứ ạ?"
"Không, hai đứa đi đi, ba lười đi." Bùi Tri Lương xua tay, "Chú ý an toàn, đừng chen chúc vào chỗ đông người."
"Vâng ạ."
Mặt trời vừa lặn, bây giờ ra ngoài dạo chợ phiên là vừa đẹp, mùa hè đến, khắp nơi đều có những hoạt động chợ phiên như vậy để mọi người giải trí.
Phó Thư Trạc ngồi xổm xuống thay giày cho Bùi Dương, định đẩy xe lăn, nhưng bị Bùi Dương từ chối: "Em tự điều khiển được."
"Ngã thì sao?"
"Vậy anh đến gần em một chút." Bùi Dương cợt nhả với hắn, "Ngã em cũng kéo anh ngã cùng."
...
Bùi Tri Lương tiễn họ ra khỏi cửa, có chút ngậm ngùi thu hồi tầm mắt.
Khoảng thời gian này, ông thường xuyên nghĩ, là điều gì đã khiến hai cha con họ đi đến bước đường như ngày hôm nay? Chuyện không cho nuôi chó? Hay là chuyện chuyển trường không bàn bạc?
Có lẽ còn sớm hơn thế.
Trong ký ức ban đầu của ông, quả thật ông không thích đứa con trai nhỏ này lắm, ông và vợ quen biết từ nhỏ, tình cảm sâu đậm, kết quả suýt nữa không còn mạng, đương nhiên ông rất có thành kiến với Bùi Dương.
Nhưng khi ấy Bùi Dương rất đáng yêu, trong ba đứa nhỏ, Bùi Dương là đẹp trai nhất, ai gặp cũng khen, nói là tập hợp những ưu điểm chung của hai vợ chồng ông.
Thông thường lúc này, Bùi Tri Lương sẽ nói một câu: "Nếu tôi biết nó có thể khiến Bội Nhan chịu nhiều đau khổ như vậy, lúc đầu tôi nên kiên quyết bỏ nó đi."
Tô Bội Nhan là mẹ Bùi Dương những người xung quanh dù tốt hay xấu đều có ấn tượng rất tốt với bà, vừa tao nhã hào phóng vừa tốt bụng, biết mình mang thai ngoài ý muốn nên không nhẫn tâm bỏ đứa bé này.
Lúc đầu Bùi Tri Lương nói những lời này, Bùi Dương đang ngồi trên xe đi còn chưa hiểu, nhưng có thể cảm nhận được sự không thích của ba, vì vậy mỗi lần được Bùi Tri Lương bế đều không cười, cũng không quậy, đứa trẻ một hai tuổi cứ thế mang theo vẻ dè dặt.
Sau này lớn lên, hiểu chuyện rồi, Bùi Dương càng thêm dè dặt, trước mặt ba cố gắng làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, ngay cả làm nũng cũng không dám.
Lúc đó, Bùi Dương vô cùng ghen tị với Bùi Du Cát và Bùi Tư Vi, cái gì cũng dám nói với Bùi Tri Lương, gặp lúc Bùi Tri Lương nói sai còn dám phản bác.
Bùi Dương lại không dám, sợ ba vốn đã không thích mình lại càng không thích hơn.
Bùi Tri Lương cũng không biết lúc đó mình nghĩ như thế nào, rõ ràng là theo thời gian, ông đã không còn để tâm đến chuyện lúc trước nữa, mỗi lần người ngoài khen Bùi Dương, ông còn cảm thấy tự hào từ tận đáy lòng. Có lẽ là giữ cái tôi quá lâu, nhất thời không buông xuống được nên vẫn giữ nguyên bộ mặt trước đây.
Tất cả những người quen biết ông đều cho rằng ông là một người chồng tốt, lúc Tô Bồi Nhan mới sinh Bùi Du Cát, Bùi Tri Lương còn từng nghĩ đến việc để Bùi Du Cát theo họ mẹ, bởi vì Tô Bồi Nhan là con một, ông cũng cảm thấy sinh con quá vất vả.
Tuy rằng thời đại bây giờ cởi mở, việc theo họ mẹ đã không còn hiếm gặp, nhưng vào thời điểm đó quả thực là quá hiếm.
Ông đã đề cập đến chuyện này, song ông bà ngoại của Bùi Dương chỉ ôm ông, nói có lòng như vậy là tốt rồi.
Nếu thật sự theo họ mẹ, lúc đó người ngoài sẽ nói này nói nọ về Bùi Tri Lương. Thật ra rất nhiều lúc không phải cứ bắt buộc thế này thế nọ mà chỉ cần một thái độ.
Nhưng không ai biết ông không phải là một người ba tốt, lúc mâu thuẫn gay gắt nhất, Bùi Dương nửa năm không nói với ông một câu nào.
Hình như là từ cấp hai, cuối cùng Bùi Dương cũng hiểu ra, mình có làm gì thì ba cũng sẽ không thích, vậy thì thôi, ai thích dỗ thì dỗ.
Có những bậc cha mẹ luôn ỷ vào việc mình đã cho con cái sự sống mà không kiêng nể gì, lại quên rằng lòng người đều là thịt, trẻ con cũng sẽ đau lòng.
Đặc biệt là trong thời kỳ nổi loạn, thỉnh thoảng Bùi Dương còn có suy nghĩ bất hiếu, 'Không thích tôi thì thôi, người chịu khổ sinh tôi ra là mẹ, tôi đối xử tốt với mẹ là được rồi, mặc kệ ông, ngày nào cũng xụ mặt với tôi'.
Sự thất vọng chưa bao giờ được sinh ra từ một chuyện, mà là do những chi tiết nhỏ nhặt tích lũy lâu dài.
Bùi Tri Lương trước đây không bao giờ tự kiểm điểm bản thân, ông chỉ cảm thấy đứa trẻ này càng ngày càng nổi loạn, càng ngày càng khó dạy, rất ít khi suy nghĩ về vấn đề của bản thân.
Giờ đây đã già, bệnh tật và sự ra đi của người vợ đã mài mòn tất cả những góc cạnh của ông, ông nhìn lại quá khứ mới chợt nhận ra mình đã quá thất bại.
Tiếc là sự hối hận này đến hơi muộn. Con trai ông đã cùng người mình yêu xây dựng gia đình mới, sẽ có một người khác thay ông chăm sóc yêu thương Bùi Dương, dường như ông chẳng thể bù đắp được gì.
...
"Em muốn ăn mực nướng--"
Phó Thư Trạc bất đắc dĩ: "Tổ tông à, bác sĩ nói thế nào? Ít nhất ba tháng phải ăn uống thanh đạm."
Bùi Dương lay tay hắn: "Xin anh đó-- Em chỉ ăn hai miếng thôi."
Phó Thư Trạc vừa tức vừa buồn cười: "Rồi phần còn lại anh ăn đúng không?"
Bùi Dương cười hì hì: "Sếp Phó tốt nhất."
Chợ phiên đông nghịt người, ăn uống vui chơi cái gì cũng có. Phó Thư Trạc nhìn chợ phiên dài dằng dặc, đã chuẩn bị sẵn sàng làm thùng rác rồi- Tối nay chỉ cần ăn đồ ăn thừa của Bùi Dương thôi cũng đủ no căng bụng.
"Nói trước nhé, ăn mấy thứ này xong thì không được ăn đồ lạnh." Tay trái Phó Thư Trạc cầm một xiên thịt dê, tay phải cầm một xiên bánh bột nướng, "Kem ốc quế và đồ chiên rán cũng không được."
"Biết rồi--" Bùi Dương không biết nhìn thấy gì mà mắt sáng lên, "Anh xem cái áo thun phía trước có đẹp không?"
Phó Thư Trạc liếc nhìn, quần áo ở chợ phiên thường rẻ, tuy Bùi Dương keo kiệt, nhưng sau này sự nghiệp phát triển, họ rất ít khi mua những món đồ rẻ tiền này, dù sao kiếm tiền cũng là để sống một cuộc sống tốt hơn.
Bên cạnh có một cô gái đang mua váy: "Ông chủ, cái váy này bao nhiêu tiền vậy?"
"150."
"100 được không?"
"Không được không được, 100 tệ tôi còn phải bù lỗ! Thế này đi, 130, thấp nhất rồi."
"Ông chủ bớt chút đi mà, lần sau chúng cháu lại đến."
"Ôi chao... 120, được rồi chứ, giá thấp nhất rồi, tôi chỉ kiếm lời vài đồng thôi."
Cô gái đó sảng khoái trả tiền: "Chúc ông buôn may bán đắt nhé."
Sau đó, một người phụ nữ trung niên đi tới, chắc là mẹ cô ấy, nghe thấy cô ấy mua với giá 120 bèn nhỏ giọng cằn nhằn: "Trả giá phải trả xuống một nửa, nói không kiếm lời ai mà tin, không kiếm lời thì ai ra đây bày bán?"
"Con biết rồi mẹ..."
Bùi Dương như có điều suy nghĩ, cậu kéo tay áo Phó Thư Trạc: "Chúng ta mua một bộ đồ đôi đi, lâu rồi không mua."
Phó Thư Trạc liếc cậu: "Anh thì muốn mua đó, chỉ là hơn một năm nay ai đó cứ muốn ly hôn, vất vả lắm mới mua được một lần lại trả lại cho anh."
Bùi Dương khẽ ho một tiếng: "Em sai rồi, sếp Phó đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, tha cho em một lần, sau này em nhất định sẽ bù đắp cho anh thật tốt!"
"Văn phòng--"
Bùi Dương đỏ mặt: "Sao đầu óc anh chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện này..."
"Được thôi, vậy thư tình thêm một nghìn chữ."
"Thôi." Bùi Dương lập tức thỏa hiệp, "Tám trăm chữ em còn không viết nổi nữa là bắt em viết một nghìn tám trăm..."
Nói là sẽ viết bù cho Phó Thư Trạc một bức thư tình, nhưng cậu ấp ủ cả tuần trời mà chỉ viết được đúng mấy chữ: Anh Phó thân mến.
Bùi Dương rất muốn viết thêm dấu ba chấm ở phía sau, rồi viết thêm một câu "Tình yêu của em dành cho anh không thể diễn tả bằng lời".
Cậu thật sự không biết lúc trước mình đã viết nhiều chữ như vậy bằng cách nào, sến súa chết đi được! Muốn Phó Thư Trạc đưa bức thư tình cũ đã ghép lại cho mình xem một chút, Phó Thư Trạc cũng không cho, nói sợ cậu chép lại.
Chép lại thì sao chứ, đó chẳng phải cũng là do chính cậu viết sao?
Bùi Dương đi hỏi giá cái áo thun mà cậu vừa xem: "Ông chủ, bao nhiêu tiền vậy?"
"Giá đặc biệt, 80."
Bùi Dương học theo: "40 được không?"
Ông chủ trừng mắt nhìn cậu: "Đi thẳng về phía trước đến cuối đường rồi rẽ trái là đồn cảnh sát Giang Đô, cướp giật là tội nặng, cậu tự báo cảnh sát hay tôi báo cảnh sát?"
Bùi Dương: "..."
Sao lại không giống như trong tưởng tượng?
Phó Thư Trạc nhịn cười, ông chủ này rõ ràng khác với những ông chủ ở những quầy hàng khác, hoàn toàn không hề nhiệt tình buôn bán, đương nhiên sẽ không để khách hàng mặc cả như vậy.
Bùi Dương vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy thế này đi, tôi đưa anh tám mươi, anh bán luôn cho tôi cái áo bên cạnh kiểu gần giống này nhé."
"Tôi báo cảnh sát thật đó."
Bùi Dương vô tội nhìn anh ta.
Ông chủ tặc lưỡi, thấy cậu ngồi xe lăn, lại gãy chân, trên đầu còn có vết thương, cuối cùng cũng đổi giọng: "100, lấy hai cái đi."
Bùi Dương kéo tay áo Phó Thư Trạc: "Trả tiền đi."
Phó Thư Trạc trả 160, ông chủ nghe thấy thông báo thu tiền thì nhíu mày: "Trả thừa rồi, tôi trả lại cậu 60."
Bùi Dương vui vẻ cầm áo thun đôi, xua tay điều khiển xe lăn đi: "Không cần đâu, tôi chỉ muốn mặc cả thôi."
Ông chủ: "..."
Thằng ngốc nào đây.
Phó Thư Trạc là người hiểu rõ Bùi Dương nhất, biết cậu sẽ không chút hời này, nói ra thì lạ, Bùi Dương làm ăn đàm phán dự án rất giỏi, nhưng lại rất đồng cảm với những người kinh doanh nhỏ lẻ.
Bùi Dương kéo tay áo Phó Thư Trạc: "Chúng ta tìm chỗ nào đó thay đồ đi."
Phó Thư Trạc bất đắc dĩ: "Chợ phiên kiểu này vốn không có phòng thay đồ, thay ở đâu?"
Bùi Dương: "Tìm nhà vệ sinh công cộng."
Phó Thư Trạc nhìn xiên thịt dê trên tay mình vẫn chưa giải quyết xong, bất đắc dĩ ăn hết một miếng.
Nhà vệ sinh công cộng ở đây không được sạch sẽ lắm, nhưng không xa, đi vài bước là thấy, bên cạnh còn có người ngồi xổm hút thuốc.
Bùi Dương nhìn chiếc xe lăn sạch sẽ của mình có chút do dự, nhưng mong muốn thể hiện tình cảm vẫn chiến thắng sự sạch sẽ: "Nhanh thay đồ đi--"
Trong nhà vệ sinh cũng có người, thấy họ chen chúc vào một buồng vệ sinh đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, chắc là nghĩ hai người này thật lợi hại, bị thương nặng như vậy mà còn muốn đến nhà vệ sinh công cộng chơi xe lăn play.
Phó Thư Trạc mặt không cảm xúc đóng cửa lại, cả đời này chưa từng bị người ta nhìn bằng ánh mắt kỳ quái như vậy.