Hàn Mục không nhận ra chỗ bất thường nào, bình tĩnh đi theo về phía trước.
Đỗ Nhược vụng trộm nhún vai một cái. Vì sao cô lại có cảm giác dường như có một luồng khí lạnh đột ngột ập đến vậy? Đỗ Nhược mang theo cảm giác nổi da gà đi vào phòng nước bắt đầu pha trà.
Mọi thứ vẫn như cũ, kỹ thuật còn thô, trà pha xong vị cũng vẫn kém.
Muốn đổi cũng không thể nào đổi được, cả đời này cũng không thể thay đổi, căn bản là Đỗ Nhược không có ý thức tự giác để học. Bàn tay cô chỉ dùng để vẽ tranh chứ không phải phục vụ trà nước.
Để tất cả vào khai, Đỗ Nhược bước vào phòng làm việc của Cố Uyên.
Trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ lim nặng nề không có bóng dáng của Cố Uyên và Hàn Mục. Dựa theo tiếng nói từ trong phòng phát ra, Đỗ Nhược thấy Cố Uyên và Hàn Mục đang ngồi đối diện nhau trên ghế sô pha, chính giữa có một chiếc bàn bằng thủy tinh.
Bọn họ phát hiện Đỗ Nhược đi vào nhưng cũng không ngừng nói chuyện.
"Tổng giám đốc Cố, lúc trước anh không đồng ý đầu tư vào dự án của tôi, anh cũng không coi trọng người lãnh đạo của nhóm tôi. Tại sao bây giờ anh lại đề nghị tôi đến làm trưởng nhóm của công ty anh?"
Giọng điệu của Hàn Mục lạnh lùng, những câu hỏi lại rất sắc bén, có chút mỉa mai mà ngay cả Đỗ Nhược cũng có thể cảm nhận được.
Cô lần lượt đặt hai ly trà trước mặt họ, lúc đang phục vụ trà cho Hàn Mục, cô liếc nhìn anh ta một cái, kinh ngạc hỏi: "Anh định đến đây làm việc sao?"
Ánh mắt Hàn Mục không có một chút gợn sóng nhìn lướt qua Đỗ Nhược, cũng không trả lời, anh vẫn nhìn chầm chầm về phía người đàn ông đối diện, khóe miệng mang theo ý cười, chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Cố Uyên bắt được động tác nhỏ của Đỗ Nhược, trong lòng hơi khó chịu, ho khan một tiếng.
- --Đọc FULL tại truyenggg.com---
Chợt cơ thể Đỗ Nhược hơi căng thẳng, cô im lặng nhìn Cố Uyên.
"Còn không mau ra ngoài."
Mặc dù ánh mắt của Cố Uyên không rõ ràng nhưng Đỗ Nhược có thể cảm nhận được áp lực ẩn chứa trong đó, cô không dám làm thêm bất cứ động tác nhỏ nào, mang theo cái khay trống, xoay người rời khỏi.
Trước khi đóng cửa, cô chỉ có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của Cố Uyên: "Sự thật đã chứng minh, trong quá trình gây dựng sự nghiệp, mặc dù cậu đã từng thành công nhưng cuối cùng với.."
Quay trở lại quầy lễ tân, Đỗ Nhược không kìm được kích động.
Hóa ra Hàn Mục, người bạn cùng nhà trọ này của cô, đúng là một cao thủ giấu mặt.
Hồi tưởng lại cuộc điện thoại trước đây của Cố Uyên và nghĩ về những lời cô vừa nghe thấy khi bưng trà, Đỗ Nhược chắc chắn rằng ứng cử viên sáng giá cho vị trí CEO dự bị mà Cố Uyên đang tìm kiếm chính là Hàn Mục.
Ai có thể nghĩ tới người mà Cố Uyên, chủ tịch của tập đoàn Hằng Á coi trọng lại là người đã từng lăn lộn bằng cái nghề lái xe trái phép để kiếm cơm chứ.
Thật không hổ là người có thể dùng Porsche để kiếm sống. Đây đúng là cái đùi vàng giấu mặt.
Đỗ Nhược quyết định cô phải cố gắng tạo một mối quan hệ tốt với Hàn Mục và cho anh ta thấy tài năng thực sự của mình trước khi anh ta phát tài. Cố Uyên không nhận ra năng lực của cô, không có nghĩa là người khác cũng không nhận ra.
Khi Đỗ Nhược đang nhìn chằm chằm vào một biểu tượng máy tính nào đó thì ai đó đã dùng ngón tay gõ nhẹ vào màn hình máy tính của cô.