Cô đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu lên.
Là Hàn Mục!
"Đi đây!" Hàn Mục không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, chào hỏi xong, anh bước ra ngoài không một chút dài dòng dây dưa.
"Bây giờ đi liền sao?"
Đỗ Nhược lặng nhìn cho đến khi Hàn Mục đã đi đến cửa công ty, lúc ấy cô mới hướng về bóng lưng của anh ta hỏi: "Này, anh Mục, vậy anh có tới công ty làm việc không?"
Hàn Mục không quay đầu lại, cũng không trả lời, chỉ giơ tay phải lên ra hiệu tạm biệt rồi lắc lư đi mất.
Đỗ Nhược ngồi ở xa xa nhìn Hàn Mục đi vào thang máy, trong lòng có chút thất vọng.
Thật là, tốt xấu gì bây giờ bọn họ cũng đang ở chung một mái nhà, cũng coi như là người quen, vậy tại sao lại keo kiệt như thế chứ, không chịu nói với cô thêm vài câu.
Reng reng reng, điện thoại trên bàn lễ tân vang lên, Đỗ Nhược ngồi nhìn chiếc điện thoại từ sáng đến trưa vẫn reo liên tục mà thở dài cam chịu rồi cầm ống nghe lên.
"Vào dọn dẹp ly đi." Giọng của Cố Uyên truyền đến qua điện thoại.
Vai Đỗ Nhược rủ xuống ngay lập tức, từ "vâng" còn chưa kịp nói ra miệng thì bên kia đã tắt máy.
Đỗ Nhược lại một lần nữa đi vào văn phòng Cố Uyên. Cố Uyên vẫn tiếp tục bận rộn bên chiếc ghế độc quyền của mình.
Đỗ Nhược không khỏi thả nhẹ bước chân, nhẹ nhàng đi tới khu nghỉ ngơi rồi thu dọn ly nước trên bàn.
Sau khi đặt những ly nước đã sử dụng lên khay, cô lặng lẽ rời khỏi.
Cố Uyên nhíu mày nhìn lướt qua Đỗ Nhược một cái rồi quay lại xấp tài liệu dày cộm, không ngẩng đầu lên hỏi: "Khách đi rồi, còn không biết đi vào thu dọn một chút hay sao?"
Trong lòng Đỗ Nhược còn đang suy nghĩ đến chuyện của Hàn Mục, không chút suy nghĩ nói: "Tôi tưởng đây là công việc của nhân viên quét dọn." Nói xong, cô mới nhận ra nơi này không phải công ty Nam Hưng, vội vàng sửa lại: "Bây giờ tôi biết rồi, về sao nhất định sẽ chú ý."
Cố Uyên chợt hiểu ra, đây hẳn là thói quen của Đỗ Nhược từ tập đoàn Nam Hưng để lại. Thẩm Phú Tư đúng là biết thương hoa tiếc ngọc, tình nguyện nuông chiều tiểu cô nương ở bên cạnh đến thế. Bình thường khi tiếp khách ở công ty, nhiều lắm là nhờ thư ký giúp pha trà rót nước, phần còn lại của công việc sau đó có lẽ thực sự là nhiệm vụ của nhân viên vệ sinh.
- --Đọc FULL tại truyenggg.com---
Cố Uyên càng ngày càng cảm thấy người mà anh giữ lại rõ ràng là một tiểu tổ tông. Quên đi, để An Nhã từ từ xử lý.
Thấy Cố Uyên nhất thời không lên tiếng, Đỗ Nhược thận trọng hỏi: "Tổng giám đốc Cố, tôi ra ngoài trước nhé!"
"Ừm!"
Cố Uyên dửng dưng đáp lại một tiếng, Đỗ Nhược cảm thấy được thả lỏng, cô tranh thủ thời gian nhanh chân chuồn đi.
"Cô và Hàn Mục rất thân sao?"
Đỗ Nhược vừa chạm tay vào nắm cửa đã lúng túng quay đầu lại, thấy Cố Uyên ngẩng đầu lên khỏi xấp tài liệu, ánh mắt rơi thẳng vào cô, khuôn mặt tuấn tú không phân biệt được là vui mừng hay tức giận.
"Cũng tạm thôi." Đỗ Nhược cười xòa.
"Cũng chỉ tạm thôi ư?" Cố Uyên nhíu mày: "Không phải Hàn Mục là bạn trai hiện giờ của cô sao? Cậu ta mang điện thoại và ví cho cô. Khi đến đưa trà, cô còn liếc mắt đưa tình với cậu ta kia mà."
"Gì chứ?" Đỗ Nhược như đang nằm mơ, đôi mắt nào của Cố Uyên có thể nhìn ra cô và Hàn Mục là đang liếc mắt đưa tình, hơn nữa Cố Uyên quan tâm đến chuyện này làm gì?
"Sau này, cô và Hàn Mục có lẽ sẽ trở thành đồng nghiệp. Dù công ty không cấm chuyện tình cảm công sở nhưng cô cũng phải chú ý ảnh hưởng một chút." Cố Uyên lạnh lùng nói.
Đỗ Nhược càng ngày càng không hiểu. Cái gì mà tình cảm công sở, càng nói càng thái quá.
"Cái kia.. tổng giám đốc Cố." Đỗ Nhược cảm thấy cần phải giải tỏa hiểu lầm này. "Hàn Mục chỉ là một trong những người bạn cùng nhà trọ hiện giờ của tôi thôi."
"Bạn cùng nhà trọ sao?" Cố Uyên cảm thấy được thả lỏng, tâm trạng không hiểu sao lại chuyển biến tốt lên, chợt nhìn thấy lớp trang điểm nặng nề trên gương mặt của Đỗ Nhược cũng thuận mắt hơn nhiều: "Hiện giờ, anh ta xuống dốc như vậy sao? Ngay cả nhà cũng không có, còn phải thuê chung với người khác nữa."
Đỗ Nhược âm thầm gật đầu, chẳng những không có nhà mà còn phải kiếm sống bằng nghề lái xe trái phép. Nhưng điều này không tiện đề cập với Cố Uyên. Thấy tâm trạng Cố Uyên có vẻ tốt, Đỗ Nhược càng thêm bạo dạn.
Cô vốn là người thẳng thắn, có tâm hồn và tính cách đơn giản, luôn nở một nụ cười sáng lạn. Hơn nữa, trước khi xuyên qua, cô cũng chỉ vỏn vẹn là sinh viên đại học năm thứ tư, còn chưa trải qua thử thách của xã hội. Vì vậy, cô có dũng khí của một con bê mới sinh, không sợ hổ.