Bán Tiên ( Dịch )

Chương 1006 - Chương 1006: Chó Điên (2)

Chương 1006: Chó điên (2)

Nhưng đối với người bên ngoài, những lời này quả thực quá mức ngông cuồng, rất nhiều người sắc mặt thay đổi, ngay cả Phượng Kim Kỳ, ánh mắt nhìn chăm chú Dữu Khánh cũng trở nên thâm trầm hơn rất nhiều.Phượng Tàng Sơn cau mày nhìn về phía Diệp Điểm Điểm, như thể muốn hỏi, tên này điên rồi sao?Diệp Điểm Điểm cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhấc tay xoa xoa trán, cũng đáp lại gã bằng một ánh mắt khinh bỉ, như là đang hỏi, ngươi còn cảm thấy hắn nhát gan sao?Năm đó nàng ở tại Cẩm quốc kinh thành, biết rất rõ lúc đó Dữu Khánh rời kinh thành như thế nào, rất điên cuồng, đó là xách theo kiếm đánh giết ra ngoài!Đứng trong đám người, mấy người như Thiện Tri Nhất và Tô Bán Hứa đều có cảm giác được mở rộng tầm mắt, đường đường là tài tử đệ nhất thiên hạ lại có đức hạnh như vậy, điều này có vẻ làm nhục sự nhã nhặn.Sắc mặt Trữ Bình Côn rất không dễ nhìn, cường thế đáp lại, "Được nha, ngươi có bản lĩnh thì động thủ thử xem, để ta nhìn xem ngươi làm thế nào giết chết ta."

Phượng Tàng Vân chắp tay với Phượng Kim Kỳ, nói: "A cha, người này quá mức ngông cuồng, ngay tại Phượng tộc ta vẫn không kiêng nể gì cả, quả thực là không để Phượng tộc ta vào mắt, thỉnh A cha nghiêm trị hắn!"Không đợi cho Phượng Kim Kỳ mở miệng, Dữu Khánh lập tức cất lời trấn áp gã ta, "Nhị gia nói lời này sai rồi.

Ta rất cung cung kính kính, khách khách khí khí với Phượng tộc.

Đây là ân oán cá nhân giữa ta và Trữ Bình Côn, đây là thị phi ân oán giữa ta cùng với Vạn Hoa bảo.

Vì sao Nhị gia ngươi cứ nhất định làm khó dễ ta?"Hắn đột nhiên xoay người lại, lớn tiếng nói to: "Thiện trang chủ, Tô tiên sinh, các ngươi thấy việc này như thế nào, không ngại bước ra nói mấy lời công bằng đi."

Thiện Tri Nhất đang ra vẻ đạo mạo, phong thái cao thủ, Tô Bán Hứa với khuôn mặt chuột lấm lét, đều sửng sốt khi nghe lời hắn nói.

Hai người đang xem kịch vui, đang dự đoán xem tình hình sẽ diễn biến như thế nào, đột nhiên bị gọi đích danh, giống như tỉnh khỏi cơn mộng chợt ngồi bật dậy, hai người có nằm mơ đều không nghĩ tới chuyện này lại có thể kéo đến trên người bọn họ.Hai người đồng loạt nhìn về phía Dữu Khánh, kết quả không sai, Dữu Khánh đang nhìn chằm chằm vào bọn họ chờ đợi phản hồi.Kỳ thực, chính là muốn kéo hai người bày tỏ thái độ, ép hai bọn họ phải lựa chọn đứng bên nào.Nói một cách sâu xa hơn, chính là Dữu Khánh nảy lòng nghi ngờ với những người xuất hiện tại bên cạnh mình, hắn hoài nghi hai nhóm người này, nếu như không chịu đứng về phía bên hắn, vậy thì không làm bằng hữu được nữa rồi, còn qua lại làm gì nữa? Tự nhiên liền có lý do đẩy bọn họ tránh xa khỏi nhóm người mình.Nếu là lựa chọn đứng bên hắn, vậy thì càng thêm khả nghi, là chính các ngươi không tự rời đi, đừng có trách ta không khách khí, đều là người của mình, tự nhiên là muốn sử dụng như thế nào thì cứ sử dụng.Đương nhiên, hắn cũng muốn mượn thế của hai người này để tạo áp lực lên phía Phượng Kim Kỳ, dù sao, bất kể là Quy Kiếm sơn trang hay là Tiền trang, thực lực đều không yếu hơn Phượng tộc, nếu không bọn họ sẽ không được Phượng tộc tôn làm quý khách.Trữ Bình Côn quay người lại nhìn, đã quên cả tức giận, kinh nghi bất định nhìn chằm chằm vào hai người vừa được chỉ đích danh.Thấy mọi người đều nhìn chăm chú về phía mình, Thiện Tri Nhất mặt không biểu cảm trầm ngâm vuốt râu, Tô Bán Hứa chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời hiển nhiên không biết nên đáp như thế nào.Nhất là Tô Bán Hứa, trên mặt dần dần xuất hiện nụ cười khổ, trong lòng bắt đầu cất tiếng chửi má nó, nếu như chỉ nhằm vào Trữ Bình Côn thì không sao, nhưng tên Thám Hoa lang này còn lôi cả Vạn Hoa bảo ra quất roi một trận, việc này mình phải nói lời công bằng kiểu gì chứ?Nhưng cuối cùng y vẫn là người mở miệng trước, "Tộc trưởng, chính bọn họ đã nói là ân oán cá nhân của riêng bọn họ, ta cảm thấy Phượng tộc quả thực không cần phải nhúng tay vào."

Bày tỏ thái độ tương đối dè dặt, thoạt nhìn cũng không có thể hiện đứng về bên nào.Thiện Tri Nhất lập tức thuận theo lời này, "Phượng huynh, Phượng tộc không tranh cùng thế tục, chuyện của bọn họ thì để cho bọn họ tự giải quyết là được."

Hai người này vừa mở miệng, sắc mặt Trữ Bình Côn và Phượng Tàng Vân đều thay đổi, nhất là Trữ Bình Côn, lão ta không có ngốc, thái độ của hai vị quý khách nhìn như công bằng vô tư, nhưng thực sự không có ý thiên về vị Thám Hoa lang kia sao?Hơn nữa, từ việc Dữu Khánh chỉ đích danh hai người này, lão ta không có cách nào không suy nghĩ nhiều.Lúc trước Dữu Khánh nói muốn giết chết mình, lão ta còn không có để ở trong lòng, hoàn toàn không chút sợ hãi, đương nhiên, cũng có chút quái lạ, tên cẩu Thám Hoa này lấy sức lực từ đâu ra mà phát điên như vậy? Bây giờ, khi suy nghĩ nhiều hơn, lão ta quả thực bắt đầu cảm thấy có phần lo lắng.Lúc này, Phượng Kim Kỳ cũng chậm rãi mở miệng, "Lúc trước ta đã có nói, Phượng tộc không chen tay vào cạnh tranh ở bên ngoài, lão Ngũ, ngươi có truyền đạt ý của ta cho Thám Hoa lang hay không?"Phượng Tàng Sơn lập tức trả lời: "A cha, đã nói rõ cho Thám Hoa lang biết rồi."

Phượng Tàng Vân ngập ngừng như muốn nói gì đó, nhưng rồi không biết nên nói cái gì mới được, chỉ vì ý của tộc trưởng lão cha đã rất rõ ràng, hành vi ngông cuồng không cố kỵ gì đó của Thám Hoa lang tại Phượng tộc không đáng để truy cứu, gã ta tiếp tục tranh luận cũng chẳng có ý nghĩa gì.Phượng Kim Kỳ không muốn con trai tiếp tục lải nhải nhiều lời gì nữa, hạ lệnh: "Kiểm kê đi, đã đến lúc xuất phát rồi."

"Vâng."

A Lạc Công đáp lời, bắt đầu cùng với các thành viên phụ trách lên đường thực hiện lần kiểm kê cuối cùng.Cảm thấy mình vừa bị nện một côn, Trữ Bình Côn gương mặt căng cứng, biết rằng mình đã hứng chịu một vố, tâm tình tự nhiên là ngổn ngang đủ vị.Thừa dịp Phượng tộc đang thực hiện kiểm kê trước lúc lên đường, hai người Nam, Mục nhanh chóng kéo Dữu Khánh sang một bên."

Làm gì vậy?" Dữu Khánh có chút khó chịu, đang muốn tìm mấy người Tô Bán Hứa để nói chuyện lại bị hai người quấy rầy.Nam Trúc nhìn nhìn xung quanh, đè thấp giọng, nói lời oán giận, "Ngươi điên rồi sao? Tát vào mặt Vạn Hoa bảo ngay trước mặt mọi người, ngươi có mấy cái đầu vậy hả?"Dữu Khánh hơi nhíu mi, cũng nhỏ giọng trả lời: "Không sợ Vạn Hoa bảo làm thật, chỉ sợ Vạn Hoa bảo không làm gì.

Ngươi sẽ không cho rằng dựa vào ba người chúng ta là có thể tranh phong với độc thủ đứng phía sau đó chứ? Đương nhiên chúng ta cần phải kéo nhiều nhiều đầu cứng tới đây cùng chơi."

Hai người Nam, Mục lập tức bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng đã hiểu được vì sao lão Thập Ngũ đột nhiên lại biến thành chó điên cắn loạn như vậy.Chuyện cho tới bây giờ, đây xem như là một biện pháp trong lúc không còn biện pháp nào, Nam Trúc thở dài: "Chỉ là lời ngươi nói có phần quá mức, lỡ như Trữ Bình Côn thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ không thể giải thích được sự không liên quan a."

Dữu Khánh hỏi ngược lại gã, "Ngươi nghĩ rằng ta đang nói chơi sao? Lão già đó tranh đoạt việc buôn bán của ta, ta đã sớm nhìn lão ta không vừa mắt."

Hai người Nam, Mục lập tức thất kinh, Mục Ngạo Thiết kinh nghi hỏi: "Ngươi thật sự muốn giết hắn?"Dữu Khánh: "Ta đã nói rồi, không sợ Vạn Hoa bảo làm thật, chỉ sợ Vạn Hoa bảo không làm gì mà thôi."

Nam Trúc có phần khẩn trương, "Không phải, thực lực của họ Trữ như thế nào, chúng ta hoàn toàn không biết sâu cạn của hắn a.

Hắn cũng đông người hơn chúng ta nhiều, cẩn thận gãy răng sứt lợi."

Dữu Khánh bĩu bĩu môi về phía Thiện Tri Nhất và Tô Bán Hứa, "Phía bên kia có không ít cao thủ."

Bình Luận (0)
Comment