Bán Tiên ( Dịch )

Chương 1007 - Chương 1007: Khoe Khoang

Chương 1007: Khoe khoang

Cao thủ phía bên kia? Hai người Nam, Mục nhìn theo hướng chỉ dẫn, đều có chút không hiểu được.Nam Trúc hỏi: "Có ý gì?"Bên cạnh có quá nhiều người, hiện tại hoàn toàn không phải thời điểm phù hợp để trò chuyện lâu dài, Dữu Khánh ném lại ánh mắt khinh bỉ rồi bỏ đi, để cho bọn họ tự suy nghĩ.Sau khi kiểm kê xong toàn bộ đội ngũ xuất phát, A Lạc Công trở lại bên cạnh cỗ kiệu bẩm báo, "Tộc trưởng, đã kiểm tra xong rồi, đã có thể lên đường."

Phượng Kim Kỳ hé mở nửa kẽ mắt, nhỏ giọng hỏi ra một câu, "Tên Thám Hoa lang đó nói đi ra khỏi Phượng tộc sẽ giết người, ngươi thấy thế nào?"A Lạc Công hơi giật mình, ánh mắt lộ ra vẻ dò hỏi nhìn ông ta, không biết ông ta có ý gì, chờ ông ta nói tiếp câu sau.Phượng Kim Kỳ hơi trầm mặc một chút rồi nói ra: "Thật cũng được, đùa cũng được, người tới là khách, để xảy ra chuyện ngay dưới mí mắt chúng ta, rõ ràng rất không thích hợp, ngươi đi trao đổi một chút đi."

A Lạc Công hiểu ý, khẽ gật đầu, bước nhanh rời đi.Lão ta không đi nơi nào khác, trực tiếp tìm đến Trữ Bình Côn, mời Trữ Bình Côn tránh một bên nói chuyện.Đối với vị quản gia này của tộc trưởng Phượng tộc, Trữ Bình Côn không dám sơ sài, lão ta cung cung kính kính cùng đi đến một bên, sau đó khách khí thỉnh giáo: "A Lạc Công có gì dặn dò sao?"A Lạc Công hỏi lão ta, "Trữ tiên sinh, Thám Hoa lang nói muốn giết ngươi, không biết có phải là đang nói giỡn hay không."

Vừa nghe đề cập đến việc này, Trữ Bình Côn hừ một tiếng, "Ta sợ hắn sao? Ngươi để cho hắn làm thử xem!"A Lạc Công ẩn ý sâu xa nói: "Trữ tiên sinh đương nhiên sẽ không sợ hắn, tuy nhiên, không nên thử vẫn tốt hơn, người tới là khách, nếu trên đường đi thật sự xảy ra chuyện gì đó, Phượng tộc ta không thích hợp tham gia, cũng không thích hợp can thiệp.

Hi vọng Trữ tiên sinh có thể nghe ta sắp xếp."

Đây quả thực là một vấn đề khó xử, đối với Phượng tộc, nếu trên đường đi thật sự có người động thủ với khách của mình, Phượng tộc quản hay là không quản chứ?Thám Hoa lang khẩu xuất cuồng ngôn ngay trước mặt mọi người, quỷ mới biết được là thật hay giả, người có danh tại đó, ngay cả tộc trưởng Phượng tộc cũng có chút lo lắng.Trữ Bình Côn: "Nguyện ý nghe cao kiến."

A Lạc Công: "Nếu như tiên sinh cố ý muốn đi xem Đại Hoang tự, ta sắp xếp phi kỵ đưa tiên sinh đến "Thiên Hoang' trước một bước.

Không biết ý tiên sinh như thế nào?"Thiên Hoang chính là nơi bộ lạc của Đại tộc trưởng của Đại Hoang Nguyên, Đại Hoang tự lần này tổ chức tại Thiên Hoang."

..."

Trữ Bình Côn nghẹn họng không nói nên lời, từ trong lời nói của đối phương, lão ta đã nghe ra được hai ý, thứ nhất là hi vọng lão ta từ bỏ chuyến đi đến Đại Hoang tự, nếu lão ta thật sự làm như vậy, chẳng phải là lão ta đã tỏ ra sợ hãi rồi sao? Thứ hai, hậu quả nếu rời đi trước cũng không khác nhiều, sẽ khiến người ta cảm thấy lão ta đang sợ hãi, đang trốn tránh.Trong thoáng chốc, trong lòng lão ta trào lên lửa giận, nhưng cuối cùng bởi mình đứng dưới mái hiên, lão ta đành phải chấp nhận sắp xếp rời đi trước, dù sao còn cần đạt được việc buôn bán với Phượng tộc, lão ta là người ổn trọng chắc chắn, không thể nói xằng nói bậy như tên cẩu Thám Hoa kia.Vì vậy, rất nhanh sau đó mọi người chợt ngẩng đầu nhìn lên, mở to mắt nhìn thấy Trữ Bình Côn cùng tùy tùng cưỡi phi kỵ bay đi trước, Dữu Khánh nhăn mặt cau mày nhìn theo đưa tiễn.Có gió hay không có gió, Tô Bán Hứa đều phe phẩy chiết phiến trong tay, y thả bộ bước đến bên cạnh Dữu Khánh, "Lão đệ, lão ta đã bị ngươi hù dọa chạy trước rồi, ngươi thỏa mãn rồi chứ?"Dữu Khánh xì một tiếng, "Trốn hôm nay, không tránh khỏi ngày mai, lão ta chạy được sao?"Tô Bán Hứa quan sát hắn từ trên xuống dưới, rất muốn hỏi hắn, người ta là có bối cảnh Vạn Hoa bảo, ngươi sẽ không phải là nói đùa làm thật chứ? Cắn chết không thả, ngươi có cần phải vậy không?Rất nhanh, phi cầm tọa kỵ từ các núi tụ tập đến đây cũng dồn dập giương cánh, đưa các thành viên tham gia Đại Hoang tự lao vút lên cao, bay về phía trời xa.Đám đông thành viên Phượng tộc đứng trên mặt đất nắm chặt tay, trong lòng cầu nguyện cung tiễn, Diệp Điểm Điểm cũng đứng ở trong đó nhìn theo, bởi vì có khả năng sẽ sinh nở bất kỳ lúc nào, cho nên nàng không thích hợp cùng đi.Trượng phu của nàng, Phượng Tàng Sơn, thì cần phải đi theo, cho dù trong cuộc thi đấu nội bộ tại giếng trời, Phượng Tàng Sơn chỉ xuất thủ một lần, nhưng vẫn được sáu vị sơn chủ chỉ định làm một trong ba tuyển thủ mạnh nhất đại biểu Phượng tộc tham gia Đại Hoang tự.Đến khi bầu trời tối đen, nhóm người Phượng tộc mới đến được Thiên Hoang.Một đám người tự xưng là Thiên tộc chiếm giữ khu vực đất đai này.Thời điểm này, đám người từ trên trời giáng xuống đã không thể nhìn thấy rõ khung cảnh Thiên Hoang, nhưng có thể cảm nhận được khí tức cổ xưa và thê lương.Náo nhiệt là rất náo nhiệt, khắp nơi đầy những đống lửa, có cảm giác khắp nơi đều có người đến người đi, khắp nơi đều là bầu không khí bộ lạc nguyên thủy, da thú vải thô là chất liệu chủ yếu bọn họ mặc trên người, nhìn như nguyên thủy lạc hậu, nhưng đều là những cường giả còn sinh tồn được qua năm tháng sàng lọc tại nơi hung hiểm hoang dã này, bọn họ có được những kinh nghiệm sinh tồn do thế hệ trước truyền lại.Các loại tọa kỵ muông thú liên tục không ngừng cất lên tiếng kêu, có phi cầm sải cánh đạt đến mấy chục trượng, có cổ thú lớn như một ngọn núi nhỏ, cũng có mãnh thú kích thước như ngựa dùng chân chạy trên mặt đất chỉ có thể chở một người.Các loại tọa kỵ đến từ các tộc được nhân viên chuyên môn của các tộc trông giữ, có người đang cho chúng ăn thịt, có kẻ đang tắm rửa kỳ cọ cho chúng, trong không khí tràn ngập các loại mùi vị phức tạp.Thành viên của Thiên tộc đưa nhóm người Phượng tộc đến khu vực dành cho bọn họ.

Thành viên Phượng tộc nhân viên lập tức bắt tay xây dựng lán trại làm chỗ ở tạm thời, những chuyện này tự nhiên không cần những vị khách như mấy người Dữu Khánh đi làm.Khi các trướng bồng được dựng xong, những đống củi thuộc về Phượng tộc cũng được chồng chất lên, lửa cháy lên, đun nước nấu ăn.Lúc này, nhóm người Trữ Bình Côn mới khoan thai đi tới, đi trước lại đến sau, chỉ vì A Lạc Công sợ bọn họ xảy ra chuyện, nên bố trí cho bọn họ một lộ tuyến khác, đi vòng một vòng mới đến nơi.Đã sớm nghẹn một bụng lửa giận, Trữ Bình Côn phát hiện thấy nhóm người Phượng tộc đi sau vậy mà đã đến trước đến, lão ta càng thêm giận dữ, lập tức chui vào trong trướng bồng viết thư, muốn truyền tin cho Vạn Hoa bảo, vừa là để tố cáo với Vạn Hoa bảo, cũng là để xin chỉ thị từ Vạn Hoa bảo xem nên làm gì bây giờ?Ngay tại trước mặt công chúng, Thám Hoa lang đe dọa nói muốn làm thịt mình, lão ta cũng muốn làm thịt vị Thám Hoa lang kia.Tuy nhiên, tại Tu Hành giới, dù Thám Hoa lang có lẽ không có bản lĩnh gì, nhưng danh tiếng quả thực rõ ràng ra đó, nếu không cẩn thận xác thực có khả năng gây ra ảnh hưởng nhất định, lão ta có muốn hạ sát thủ cũng không dám tự ý làm chủ, còn phải nhìn xem Vạn Hoa bảo nói như thế nào, nếu không, có khả năng sẽ chịu không nổi hậu quả.Với việc trọng đại quy mô như Đại Hoang tự lớn như vậy, có không ít Thiên Lý lang tụ tập đến đây, Trữ Bình Côn viết thư xong liền rất nhanh được chuyển đi.Âm thầm theo dõi sát sao, Mục Ngạo Thiết lập tức quay người, trên đường đi thiếu một chút va chạm vào một nhóm người, là một đám người bộ lạc dàn hàng đi loạn xạ, không biết là những người nào, lại dám ngông nghênh như vậy ngay tại nơi ở của Phượng tộc, y tự nhiên là thức thời nhanh chóng nhường đường, đứng sang một bên.Trong đám thành viên bộ lạc sải bước vượt qua này, một nam tử khỏe mạnh liên tục quay đầu lại, dường như nhận biết Mục Ngạo Thiết vậy, gã a một tiếng, muốn nhìn kỹ, nhưng chỉ nhìn được bóng lưng biến mất tại trong một cái trướng bồng, gã không khỏi sờ râu quai nón cất tiếng lẩm bẩm, "Nhìn có vẻ quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó."

Nhóm người bọn họ đi thẳng đến trướng bồng của tộc trưởng Phượng tộc, đi đến cửa vào, lão giả mập mạp dẫn đầu không chờ thông báo, khiến bảo vệ cửa vào của Phượng tộc luống cuống chân tay, lão già mập trực tiếp xốc mở trướng bồng, tiến vào, đồng thời cũng cất tiếng hỏi to, "Phượng lão đầu có ở đây hay không?"Tộc nhân phía sau rõ ràng không có gan lớn như lão mập vậy.Tiến vào trướng bồng, Mục Ngạo Thiết trước tiên thông báo với Dữu Khánh, "Lão Thập Ngũ, Trữ Bình Côn tìm Thiên Lý lang gửi tin, có thể là gửi tin về cho Vạn Hoa bảo rồi."

Trong trướng bồng này chỉ có ba sư huynh đệ bọn hắn, xem như là đãi ngộ của Phượng tộc dành cho khách, với người Phượng tộc, phần lớn đều là mười mấy người dồn vào trong một cái trướng bồng.Đang ngồi khoanh chân, Dữu Khánh hừ một tiếng, đứng dậy rời đi.Nam Trúc đứng lên theo, hỏi: "Đi đâu vậy?"Vừa chui ra khỏi trướng bồng, Dữu Khánh còn chưa kịp mở miệng trả lời thì đã đụng phải Tô Bán Hứa đi tới trước mặt.Tô Bán Hứa lập tức ui một tiếng, "Trời đêm hôm như vậy mà còn định đi dạo ở đâu sao?"Dữu Khánh chắp tay đáp: "Mới thu xếp xong, định đi nhìn xem Thiện trang chủ thu xếp thế nào rồi, nhìn xem có cần hỗ trợ một tay hay không, Tô tiên sinh cùng đi chứ?"Tô Bán Hứa nhịn không được lại quan sát hắn từ trên xuống dưới một lần, trong lòng thầm hỏi tên này hiếu thuận với tiền bối như vậy sao? Không biết định làm trò gì quỷ, nhưng y vẫn cười gật đầu trả lời: "Được, cùng đến nhìn xem."

Hai người song hành cùng đi.

Trước lúc đuổi theo, Nam Trúc ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết lưu lại trông coi trướng bồng.Trong đám người đứng đợi phía ngoài cửa vào trướng bồng của tộc trưởng Phượng tộc, nam tử cường tráng râu quai nón nhìn Mục Ngạo Thiết ngờ ngợ quen kia đang nhìn khắp nơi xung quanh, chợt nhìn thấy Dữu Khánh đi song hành với Tô Bán Hứa, tức thì vẻ mặt kinh ngạc, "Ai nha, hắn tại sao lại tại Phượng tộc?""Ai?" Người khác hỏi một tiếng, cũng là một nam tử có râu quai nón.Người của bộ tộc này, râu ria đều rất có nét đặc sắc, nam nhân hầu như đều là râu quai nón.Nam tử vẻ mặt kinh ngạc vừa định cất tiếng, trong trướng bồng đột nhiên truyền ra tiếng gọi của lão già mập mạp, "Quỳ Quỳ, lăn vào đây."

Không sai, nam tử này không phải ai khác, chính là người cũng từng tham gia Triêu Dương đại hội vừa rồi và cũng có được xếp hạng rất tốt, Quỳ Quỳ.

Gã coi như là người quen cũ của Dữu Khánh, và đoàn người này chính là Quỳ tộc tại Đại Hoang Nguyên.Hiển nhiên, lời gọi từ trong trướng bồng quan trọng hơn, Quỳ Quỳ không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng tiến vào trướng bồng của tộc trưởng Phượng tộc.Trong trướng bồng, Phượng Kim Kỳ dựa vào ngồi ở trên chiếc ghế dựa mây, trên thân vẫn che phủ tấm thảm da thú màu màu đỏ tươi, và trước mặt vẫn là lò than bốc cháy như trước.Một chiếc bàn đặt ở một bên, lão đầu mập mạp ngồi trên ghế, lão ta chính là Quỳ Bảo, tộc trưởng của Quỳ tộc, cũng là một cao thủ Cao huyền đại danh đỉnh đỉnh tại Đại Hoang Nguyên, là người quen lâu năm của Phượng Kim Kỳ, cũng là gia gia của Quỳ Quỳ.Quỳ Bảo phất tay bắt gọi, "Còn không nhanh tới đây ra mắt tộc trưởng Phượng tộc.Quỳ Quỳ nhanh chóng nắm tay đặt lên tim, quỳ một gối xuống nói lời bái kiến: "Quỳ Quỳ bái kiến tộc trưởng Phượng tộc."

"Tốt."

Phượng Kim Kỳ mỉm cười nhấc nhấc tay, ra hiệu bình thân.Sau khi đứng dậy, Quỳ Quỳ ngoan ngoãn đi tới bên cạnh gia gia, thành thành thật thật đứng khoanh tay tại đó, với những nhân vật nơi này, không tới lượt gã không trung thực.Quỳ Bảo nhấc tay xoa xoa bờ râu quai nón của mình, thở vắn than dài: "Ai! Đứa cháu trai không nên thân này của ta, cũng không biết phải nói hắn cái gì mới tốt, Triêu Dương đại hội gì đó vừa rồi, hắn còn tự chạy đi tham gia náo nhiệt, còn đánh lấy cái danh đệ nhị, chỉ được cái danh đệ nhị, mất hết mặt mũi Quỳ tộc ta.

Thực sự là tức chết ta."

Ngoài miệng thì nói tức chết, nhưng vẻ mặt hớn hở đó rõ ràng cho thấy lão ta đang đắc ý dào dạt.Đức hạnh này làm cho Phượng Kim Kỳ cảm thấy buồn cười, A Lạc Công cũng không khỏi mỉm cười, đều đã nhận ra được, đâu phải là tức chết gì đó, rõ ràng là chạy tới khoe khoang.Còn không đợi Phượng Kim Kỳ nói chuyện, Quỳ Quỳ đã nhanh chóng đưa tay túm lấy da thú trên người gia gia, hơi kéo khẽ một cái.Bốp! Quỳ Bảo nhìn cũng chẳng thèm nhìn, vung tay hất tay cháu trai ra, tiếp đó lạnh lùng liếc nhìn, trách cháu trai không phân biệt lớn nhỏ.Quỳ Quỳ vẻ mặt bối rối, gia gia đã vô số lần mang theo mình chạy đến không biết bao nhiêu bộ lạc để khoe khoang rồi, gã nhanh chóng khom lưng cúi đầu, dùng âm thanh nhỏ như ruồi muỗi báo cho biết, "Gia gia, danh đệ nhất đang tại nơi này."

Quỳ Bảo không vui hỏi: "Nói cái gì, ngươi biến thành muỗi từ lúc nào vậy, vo ve cái gì vậy chứ?"Quỳ Quỳ đành phải nói to rõ ràng, "Gia gia, người đạt danh hiệu đệ nhất Triêu Dương đại hội đang ở tại Phượng tộc này, ta vừa mới nhìn thấy."

Gã phải nhanh chóng ngăn chặn gia gia tiếp tục đắc ý khoe khoang, tránh để Phượng tộc lôi danh đệ nhất ra làm bẽ mặt, gia gia lại là người cực kỳ sĩ diện, sau đó không có nơi nào để xả, mình không thể tránh được sẽ bị đánh.

Bình Luận (0)
Comment