Ngươi đang nói gì vậy? Quỳ Bảo bỗng nhiên quay đầu nhìn chăm chú vào cháu trai của mình, đang dùng ánh mắt để hỏi tôn tử của mình.Quỳ Quỳ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, như muốn nói cháu cũng không muốn quấy rầy nhã hứng của ông, nhưng sự thực chính là sự thực.Ý nghĩ của gã cũng đơn giản, thay vì lên mặt lên mày rồi bị Phượng tộc làm bẽ mặt, không bằng mình tỉnh táo sớm một chút, bị người khác đánh tỉnh sẽ rất thảm.Ánh mắt Phượng Kim Kỳ cũng bị lời của gã làm cho sửng sốt, ông ta không có điếc, với tu vi của ông ta, trong khoảng cách gần như thế, không có khả năng nghe không hiểu lời Quỳ Quỳ đang nói nghĩa là gì, huống hồ Quỳ Quỳ còn giải thích lại một cách rõ ràng như vậy, ông ta không khỏi quay đầu nhìn về phía A Lạc Công, cũng dùng ánh mắt để dò hỏi, đệ nhất gì đó của Triêu Dương đại hội đang ở chỗ chúng ta sao?Ông ta không cho rằng Quỳ Quỳ có thể nói xằng nói bậy vào lúc này, cũng không cho rằng có ngoại nhân nào đó đến Phượng tộc mà Phượng tộc không thể biết được, ông ta muốn biết, vì sao A Lạc Công không có nói cho mình biết thông tin như vậy?A Lạc Công làm việc tại bên cạnh ông ta nhiều năm như vậy, có một số ý tứ chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu rõ, lão nhanh chóng dùng cách thức dò hỏi Quỳ Quỳ để bày tỏ tình hình, "Phải chăng Tiểu a ca đã nhìn lầm rồi hay không?"Quỳ Bảo vừa nghe được lời này, lại nhìn thấy phản ứng của Phượng Kim Kỳ và A Lạc Công, hiển nhiên bọn họ cũng không biết, phản ứng đầu tiên là tôn tử của mình đang nói bậy, lập tức hung dữ trừng mắt cháu mình, "Ngươi có phải mắt bị mù rồi hay không hả?"Quỳ Quỳ lẩm bẩm một câu, "Nếu mắt mù thì đã không nhìn thấy được gì, làm sao còn có thể nhìn lầm chứ.Chỉ hơi nói một câu chống đối khe khẽ như thế, lập tức nhìn thấy trong mắt gia gia mình bốc lên ngọn lửa hung dữ, gã tức thì hoảng hốt, nhanh chóng chuyển dời sự chú ý của gia gia, gã quay đầu đáp lời A Lạc Công, "Không lầm đâu, tại Côn Linh sơn, ta ở cùng một chỗ với Trương Chi Thần trong thời gian khá lâu, ta cũng từng gặp người ở bên cạnh hắn, làm sao có thể nhận sai hết cả chứ."
Sau khi đã biết được một số thông tin, A Lạc Công mới quay sang giải thích với Phượng Kim Kỳ: "Tộc trưởng, chỗ chúng ta không có vị khách nào tên là "Trương Chi Thần' cả, người duy nhất có liên quan đến Triêu Dương đại hội là khách của Thạch Lâm trại, tên là Hướng Chân.
Nghe nói đó cũng là người được dương danh tại Triêu Dương đại hội."
"Hướng Chân?" Quỳ Quỳ kinh ngạc cất lời hỏi, "Tên đầu gỗ đó cũng làm khách tại Phượng tộc sao? Lúc đó hắn cũng ở chung một chỗ với ta.
Ah! Đúng rồi, vậy thì càng không có nhận sai, hắn và Trương Chi Thần xem như là có chơi chung với nhau.
Bọn họ làm sao đều chạy đến Phượng tộc rồi chứ?"Nói đến việc Hướng Chân chơi chung với Trương Chi Thần, trong đầu A Lạc Công lóe lên hình ảnh nhóm người đó tụ tập chung với nhau, kinh nghi bất định nhắc lại: "Tiểu a ca, trước khi chúng ta tới đây đã có kiểm kê lại, không có ai tên là 'Trương Chi Thần'."
Đến lúc này Quỳ Quỳ xem như đã nhận ra được một chút manh mối, đại lão của Phượng tộc hẳn là không cần phải nói lời vô nghĩa với mình trong loại chuyện như thế này, không chừng là nhà lớn việc lớn không rảnh quan tâm hết mọi chuyện, không chừng người ta thật sự không biết trong nhà có vị khách danh tiếng như thế, nếu sớm biết như vậy mình cứ để cho gia gia tiếp tục đắc ý cho rồi.Nhưng việc đã đến nước này, gã không thể không giải thích rõ ràng với gia gia mình, mình chắc chắn không thể có sai lầm, gã chỉ có thể là rướn cổ lên phân cao thấp: "Không thể nha, ta vừa mới thấy tận mắt hắn chui ra từ trướng bồng này rồi lại chui vào một trướng bồng khác.
Phượng tộc có nhiều người như vậy không phải để trưng bày, có thể để một người không quen biết thoải mái đi lại trong nơi ở của mình sao?"A Lạc Công cau mày, vừa định hỏi gì đó, nhưng Phượng Kim Kỳ đã lại mở miệng, "Nếu tiểu a ca đã nhìn thấy người vào trong trướng bồng nào, vậy ngươi dẫn hắn đi xác nhận đi."
"Vâng."
A Lạc Công khom người nhận lệnh, sau đó quay sang Quỳ Quỳ, chờ gã đáp lời.Quỳ Bảo ngồi trên ghế xoay thân, nhấc chân tung ra một cước, đá cho Quỳ Quỳ loạng choạng xém té, "Còn ngây ngốc ra đó làm gì, mở to mắt ra đi nhìn cho rõ ràng đi."
Quỳ Quỳ không dám có câu oán hận nào, nhanh chóng vâng vâng dạ dạ, rồi sải bước đi ra ngoài cùng với A Lạc Công.Sau khi bước ra khỏi trướng bồng, A Lạc Công quét mắt nhìn quanh, hỏi: "Tiểu a ca, người mà ngươi nói ở tại trướng bồng nào?"Quỳ Quỳ căn cứ vào trí nhớ thoáng xác định nhận một chút rồi chỉ về phía trướng bồng mà Mục Ngạo Thiết và Dữu Khánh ra vào, "Hình như là đi ra từ trướng bồng đó."
Tiếp đó gã lại chỉ về phía trướng bồng của Thiện Tri Nhất, "Rồi hình như đi vào trong trướng bồng kia."
A Lạc Công có lẽ không nhớ được cụ thể trăm tộc nhân phân chia vào trong trướng bồng nào, nhưng đối với vị trí trướng bồng của từng quý khách thì nhớ rất rõ, huống hồ trướng bồng của quý khách đều cách không xa trướng bồng của tộc trưởng, đều nằm tại khu vực hạch tâm.Nhìn thấy tên Quỳ Quỳ này chỉ ra chính xác trướng bồng của khách, nhất là chỉ đúng vào trướng bồng của mấy người Dữu Khánh, trùng khớp với hình ảnh hiện lên trong đầu mình, lão ta càng thêm kinh nghi, mở miệng hỏi lại thêm một lần nữa, "Ngươi xác định ngươi không có nhận lầm, xác định thấy người là có thể nhận ra được?"Quỳ Quỳ đáp dứt khoát: "Khẳng định, nhất định."
Trăng sao lung linh, rạng ngời trong bầu trời đêm, gió đêm tràn qua bình nguyên, phất qua núi, nhưng không cuốn đi được âm thanh náo động của đám đông tụ tập, không thổi tan được khí tức hỗn tạp của các loài muông thú, bên cạnh dòng suối uốn lượn là rất nhiều người lấy nước và giặt giũ, còn có cả một số người nhảy vào tắm rửa trong dòng nước, người dưới hạ lưu vẫn hồn nhiên không có cảm giác.Trên đỉnh một ngọn núi cắm cờ nền đen hoa văn trắng, đây là cờ của Quỷ tộc, trước mọi trướng bồng nơi đây đều treo cờ như vậy, những lá cờ này lay động phất phới trong gió đêm, tạo nên cảm giác âm trầm quỷ bí, nhìn giống như là những lá cờ chiêu hồn, những đống lửa xung quanh bị gió thổi tung tóe đốm lửa.Có hai cô gái y phục trắng đứng dưới lá cờ trên đỉnh núi, tay áo tung bay trong gió đêm.Một người thanh lệ thoát tục, tĩnh nhu đoan trang, phong thái văn nhã thông tuệ, trong đôi mắt hơi toát ra vẻ u phiền nhàn nhạt.Một người thì dung mạo xinh tươi, trông có vẻ cơ trí lanh lợi, ánh mắt trong trẻo sáng ngời, thần thái sáng láng, như sẵn sàng nói "Ta tới đây".Điểm chung của hai cô gái là, đều có thần thái bình thản của người ở lâu trên địa vị cao cao, tộc nhân Quỷ tộc đi qua dưới núi đều cung kính không dám quấy nhiễu.Hai người không phải ai khác, chính là hai vị nữ đệ tử quan môn của Địa mẫu, Chung Nhược Thần cùng với Văn Nhược Vị.Bầu trời sao lấp lánh rất đẹp, vô số đống lửa tô điểm trên cánh đồng bát ngát, trời cao đất rộng, trên chiếu dưới rọi, có tiếng ca hát ngân vang, không biết là bộ tộc nào đang vui chơi nhảy múa bên đống lửa trại.Hai nữ tử không biết là say mê trong cảnh đêm cuồng dã phong tình này, hay là chìm đắm trong tiếng ca vang."
Tỷ, tiếng tình ca hình như truyền đến từ phía Phượng tộc."
Văn Nhược Vị cất lời nhắc nhở.Tại nơi này, Thiên tộc phân chia khu vực các tộc theo vị trí tương ứng với vị trí thụec tế của các tộc, để dễ dàng cho việc tiến hành Đại Hoang tự, mà Quỷ tộc vốn là hàng xóm của Phượng tộc, nên tại nơi này tự nhiên cũng được bố trí tương tự, vẫn là láng giềng của nhau.Chung Nhược Thần lẳng lặng đáp lại một câu, "Thích nghe thì cứ chậm rãi nghe."
Văn Nhược Vị bĩu môi, an tĩnh một chút rồi lại thử hỏi: "Tỷ, tỷ nói xem vị Thám Hoa lang đó có đột nhiên chạy tới tìm chúng ta không chứ?"Người gọi là "Thám Hoa lang" tự nhiên là chỉ Dữu Khánh, nàng ta vốn vẫn luôn mở miệng khép miệng đều gọi là "Tỷ phu", Chung Nhược Thần cảnh cáo như thế nào cũng vô ích, thật sự bó tay với nàng ta.
Sau đó, tại Triêu Dương đại hội, Dữu Khánh đánh bại Chung Nhược Thần, mấu chốt là một kiếm đâm xuyên qua Chung Nhược Thần, hạ thủ rất tàn nhẫn, thật sự đã thêm một lần nữa gây "Tổn thương" cho Chung Nhược Thần, từ đó về sau Chung Nhược Thần không tiếp tục khoan dung với cách xưng hô của muội muội.Văn Nhược Vị cũng biết hai chữ "Tỷ phu" trở thành điều tỷ tỷ cực kỳ kiêng kị, nên cuối cùng đổi cách gọi thành "Thám Hoa lang" danh khắp thiên hạ kia.Văn Nhược Vị cũng oán "Tỷ phu" thật là hung dữ, vậy mà lại nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy với tỷ tỷ, có thể nhận ra được, lúc đó hắn không có dự định hạ thủ lưu tình, nếu có thể, thậm chí sẽ trực tiếp giết chết tỷ tỷ, khi nhớ lại nàng ta đều cảm thấy run sợ, cũng may mà một kiếm đó đâm lệch đi.Nhưng vấn đề là, nàng ta lại có thể lý giải được hành động đó của "Tỷ phu", lúc đó, tình hình căng thẳng, các nàng lại che giấu thân phận, "Tỷ phu" hoàn toàn không nhận rta các nàng a.Nàng ta rất muốn biết nếu "Tỷ phu" biết được người mà mình gây trọng thương tại Triêu Dương đại hội chính là tỷ tỷ, hắn sẽ có phản ứng như thế nào, có hổ thẹn hay không, có chủ động tìm đến nhận sai với tỷ tỷ hay không, sau đó có tái hợp với tỷ tỷ không a?Nếu như có thể diễn ra như vậy, vậy thì thực sự quá viên mãn, làm việc tốt chân chính thường gian nan.Nàng ta rất mong đợi điều đó, cho nên vẫn luôn rất quan tâm đến tình hình của Dữu Khánh, thường hỏi thông tin từ Ty Nam phủ, với hệ thống tai mắt của Ty Nam phủ, việc Dữu Khánh công khai rời khỏi U Giác Phụ, ngang nhiên đến Phượng tộc tại Đại Hoang Nguyên để xem sự kiện Đại Hoang tự làm sao có thể giấu giếm được Ty Nam phủ.Sau khi biết được thông tin đó, nàng ta không dám trực tiếp nói cho tỷ tỷ biết, mà sắp xếp người quanh co lòng vòng mới cho tỷ tỷ biết được.Sau đó, tỷ tỷ liền muốn đến xem sự kiện Đại Hoang tự, sau đó tỷ tỷ quyết định chọn Quỷ tộc làm điểm dừng chân, sau đó nữa tỷ tỷ mới tình cờ biết được hóa ra "Tỷ phu" ở tại Phượng tộc ngay bên cạnh, thật sự là trùng hợp a.Chung Nhược Thần giọng điệu lạnh lùng hỏi: "Tìm chúng ta làm gì? Chúng ta rất quen thuộc với hắn sao? Ta cảnh cáo ngươi, không cho phép chủ động liên hệ với hắn, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Văn Nhược Vị "Vâng" một tiếng, rồi lại bĩu môi, trong lòng âm thầm lẩm bẩm, tỷ không muốn gặp người ta, tỷ chạy tới Quỷ tộc làm gì?Nhưng mà nàng ta không thể vạch trần việc này.Nàng ta rất rõ ràng, cho đến tận bây giờ, trong lòng tỷ tỷ chưa bao giờ bỏ qua được "Tỷ phu", vẫn luôn "Canh cánh trong lòng", mấy năm nay, bất kể nam tử nào muốn trèo cao, cho dù gia thế bối cảnh như thế nào, tỷ tỷ đều không xem trọng, thực sự là không có cách nào so được với "Tỷ phu", vị "Tỷ phu" đó thực sự là quá xuất sắc, quả thực là xuất sắc khiến người giận sôi lên.Văn, được xưng tài tử đệ nhất thiên hạ thì thôi đi, võ, tại Triêu Dương đại hội cũng dùng thực lực chứng minh mình là đệ nhất, chân chính văn võ song toàn a!Không dựa vào bất kỳ gia thế bối cảnh nào, chỉ dựa vào năng lực của mình, văn võ ngạo thế, đều là thiên hạ đệ nhất!Con người, làm sao có thể ưu tú đến mức độ như vậy chứ, là thiên chi kiêu tử chân chính, hơn nữa vốn là có duyên phận trời định với tỷ tỷ nha.Hắn xuất sắc như vậy khiến tỷ tỷ làm sao còn có thể nhìn trúng được người khác? Không có cách nào so được a.
Ít nhất, khi nàng nhìn thấy những kẻ muốn bám lấy tỷ tỷ, nàng lập tức liền sẽ ở tại bên cạnh hạ thấp xuống không đáng một đồng, ngay cả nàng ta cũng không nhìn được vào mắt.Hơn nữa, đôi vợ chồng này hồi đó không phải vì tình cảm tan vỡ mà chia tách, vốn đã sắp tới ngày đại hôn hoàn mỹ rồi.
Lúc đó tỷ tỷ nằm mơ cũng cười rất hạnh phúc, nhưng bị bức ép với tình huống lúc đó mà phải tách ra.
Tiếc nuối lớn như vậy rơi tại trong lòng, tỷ tỷ làm sao có thể quên được.Đương nhiên, nàng ta biết rõ tỷ tỷ cũng có điều không cam lòng, thua kém trong đạo về văn, tỷ không có cách nào khác, trong một đạo về võ, tỷ tỷ có ưu thế rất lớn, nhưng vẫn thua kém hắn, tỷ làm có thể cam tâm? Bất kỳ một nữ nhân nào trở thành người bị chồng ruồng bỏ, sợ rằng đều không muốn người ta cảm thấy mình có lí do bị ruồng bỏ a?Nàng ta biết rõ, tỷ tỷ luôn muốn chứng minh mình tại trước mặt "Tỷ phu", mấy năm nay tỷ không ngừng khổ tu, có lẽ là muốn tìm một cơ hội để tái đấu với tỷ phu một lần.Như nàng ta đã nói, hiện tại điều nàng ta quan tâm chính là, nếu "Tỷ phu" biết được các nàng ở tại đây, hắn có chủ động đến đây tìm các nàng không?Nhưng ý nghĩ của nàng ta có sai lầm, nàng ta cho rằng các nàng có thể biết được Dữu Khánh ở tại Phượng tộc, với danh tiếng của hai nàng, chắc hẳn Dữu Khánh cũng sẽ biết được hai nàng ở tại Quỷ tộc.Nàng ta không biết rằng, Dữu Khánh thật sự không biết các nàng cũng đến đây, càng không biết các nàng đang ở cách mình không xa, ít nhất hiện tại hắn không biết.Lúc này, Dữu Khánh còn đang ở trong trướng bồng nói chuyện với mấy người Thiện Tri Nhất.Sau khi khách sáo trò chuyện một hồi, Dữu Khánh đột nhiên chuyển đổi chủ đề câu chuyện, "Thiện trang chủ, Tô tiên sinh, chúng ta có tính là bằng hữu không?"Mí mắt rũ xuống của Thiện Tri Nhất hơi nhấc lên một chút, liếc nhìn hắn một cái, bằng hữu? Ông ta vẫn chưa từng nói lời gì với Dữu Khánh, đều một mực do Thời Giáp ứng phó, ông ta cũng không hạ mặt mũi xuống được.So sánh hai bên với nhau, tuổi tác chênh lệch, tu vi chênh lệch, địa vị chênh lệch cũng rõ ràng ra đó, ông ta nghĩ không rõ, tên này lấy ở đâu ra da mặt dày như vậy, vậy mà không biết xấu hổ chủ động xưng bằng hữu với mình, xứng sao?Tô Bán Hứa thì giống như không có bận tâm gì, phe phẩy chiết phiến cười ha hả: "Vì cái gì phải tính hay không? Chúng ta vốn là bằng hữu mà."
Thời Giáp xem xét phản ứng của trang chủ, cũng hàm hồ nói: "Ở chung với Thám Hoa lang tới nay, có thể nói tiếc rằng tương phùng muộn, không phải bằng hữu cũng hơn hẳn bằng hữu rồi."
Dữu Khánh lập tức chắp tay cảm tạ, "Cảm tạ đã được để mắt, vậy tại hạ không khách sáo nữa, thực sự không dám giấu giếm, tại hạ muốn thỉnh nhị vị giúp một việc."