Bán Tiên ( Dịch )

Chương 1020 - Chương 1020: Nghe Danh Không Bằng Gặp Mặt

Chương 1020: Nghe danh không bằng gặp mặt

Cảnh tượng A Lạc Công vội vã đi ra khu vực trại khiến cho mọi người chú ý, ánh mắt mọi người đều dõi theo bóng lưng lão ta.Chỉ chốc lát sau, nhìn thấy A Lạc Công quay trở về, dẫn theo bốn nữ nhân cùng trở về.Nữ nhân dẫn đầu rất khiến người khác chú ý, là kiểu người vừa xuất hiện tại một nơi như thế này là lập tức có thể thu hút ánh mắt của mọi người.Tuổi tác nhìn như không lớn, nhưng nét duyên dáng của người trưởng thành rất rõ ràng, dung mạo xinh đẹp thanh nhã, mỹ lệ mà không dung tục, mặc nghê thường, tay áo tà váy bồng bềnh phất phơ, dáng đi khiến người ta nghĩ tới những đóa thanh liên yêu kiều đung đưa đón gió trong hồ sen, phong thái siêu trần thoát tục, khi ánh mắt chạm đến người này, dường như cảm nhận được một mùi hương thơm hư ảo, thực sự là cảnh đẹp ý vui.Nữ nhân đi ngay phía sau là một lão ma ma tinh thần quắc thước, dáng đi mạnh mẽ, trông thân thể cứng cáp mạnh mẽ.Phía sau nữa là hai nữ tử mặc bạch y, rõ ràng là hai tùy tùng.Nhóm người này có khí chất khác hẳn thường nhân, không giống như là người xuất hiện tại nơi đây, cũng không giống là người sinh hoạt tại thế gian phồn hoa, mà là có cảm giác siêu phàm thoát tục.Trong khu trại Phượng tộc, bất cứ ai phát hiện nhóm người này đều dõi ánh mắt nhìn theo, hiện trường hoàn toàn yên lặng.Dữu Khánh và Nam Trúc cũng không ngoại lệ, hai người vẫn như mọi khi, không chút nào che giấu ánh mắt theo dõi mỹ nữ của mình, khi ở tại trong vùng núi non, khe suối vắng vẻ bọn hắn đã có đức tính này, chưa từng thay đổi thói quen, ánh mắt dõi theo giai nhân dẫn đầu nhìn như tiên tử kia.Hướng Chân ở bên cạnh còn đỡ, cũng đang nhìn theo, nhưng rất rõ ràng, ánh mắt của gã không giống với mấy người Dữu Khánh, trong ánh mắt của gã bộc lộ ra ý dò xét và quan sát."

Lại có chuyện lạ như vậy, đích thân A Lạc Công đi nghênh đón, đây là ai a?" Dữu Khánh vuốt vuốt ria mép cất tiếng lẩm bẩm.Mấy người bên cạnh hắn không có ai nhận ra, nhưng vẫn có câu trả lời đột nhiên vang lên tại phía sau hắn, "Lão đệ, e rằng lần này ngươi gặp phải phiền toái rồi, Trì Bích Dao, bảo chủ Vạn Hoa bảo, đã đích thân tới đây."

Là giọng nói của Tô Bán Hứa, Dữu Khánh quay lại nhìn phía sau, đúng là y, hắn không biết vị này lẻn đến bên cạnh mình từ lúc nào.Thái độ không thể thay đổi, Dữu Khánh lập tức quay đầu đi, vẫn giữ bộ dạng cả đời không qua lại với nhau, ánh mắt lại tiếp tục dán chặt vào nữ nhân xinh đẹp dẫn đầu kia, đó là bảo chủ Trì Bích Dao của Vạn Hoa bảo đại danh đỉnh đỉnh sao?Ánh mắt hắn nhanh chóng xoay chuyển về phía Trữ Bình Côn, muốn xác minh một chút.Trữ Bình Côn rõ ràng rất kinh ngạc, đối với việc bảo chủ Vạn Hoa bảo đột nhiên hàng lâm, lão ta có phần chân tay luống cuống, hiển nhiên trước đó lão ta không biết việc này, sau một hồi trố mắt ra nhìn, lão nhanh chóng cất bước chạy đi, đuổi theo bái kiến.Lão ma ma kia quay đầu lại nhìn, không nói tiếng nào, chỉ phất tay ra hiệu một cái, Trữ Bình Côn liền lập tức khúm núm lui ra, đôi mắt mong đợi nhìn theo bảo chủ tiến vào trong trướng bồng của tộc trưởng Phượng tộc.Dựa vào thành ghế, Phượng Kim Kỳ vẫn giữ bộ dạng không thể nhúc nhích như cũ, quý khách tới cũng không đứng dậy nghênh đón, che phủ tấm da thú trên người không buông, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, trước tiên cất lời chào hỏi để bày tỏ sự tôn trọng, "Trì bảo chủ khỏe chứ? Đã rất lâu không gặp, tại sao ngươi vẫn còn trẻ như thế chứ?"Trì Bích Dao thần thái sáng láng, khuôn mặt hồng hào nở nụ cười khoe hàm răng trắng, được khen trẻ tuổi, nữ nhân nào đều thích nghe, nàng ta hơi khom người chào hỏi, giọng nói trong trẻo: "Miệng tộc trưởng Phượng tộc vẫn ngọt ngào như trước a.

Lần này không mời mà đến, mạo muội quấy rầy."

Miệng tộc trưởng Phượng tộc vẫn ngọt ngào như trước? Mấy tộc nhân Phượng tộc phục vụ trong trướng bồng quay nhìn nhau trong vô thức, dường như nghe ra được hàm ý khác.A Lạc Công gọi người xếp chỗ ngồi cho khách, nhưng Phượng Kim Kỳ cất tiếng ngăn lại, "Không cần, nàng thích sạch sẽ, không ngồi ghế của người khác, cũng không ăn uống đồ của người khác."

A Lạc Công ngẩn người, nhanh chóng phất tay cho người lui ra, sau đó lão ta nhìn thấy lão ma ma nói người đi theo lấy ra một chiếc ghế xếp có lưng dựa màu đỏ sẫm bóng mịn như ngọc, mở ra định đặt sau lưng Trì bảo chủ.Trì Bích Dao xua tay, "Không cần rắc rối, nói mấy câu liền đi."

Phượng Kim Kỳ a một tiếng, "Không phải đến gặp ta, vậy chuyến này đến đây có mục đích gì thế?"Trì Bích Dao mỉm cười, "Lão già như ông có gì hay để gặp chứ.

Ta nghe nói tài tử đệ nhất thiên hạ đại danh đỉnh đỉnh đang ở đây, hắn nổi danh đã lâu, đúng lúc ta lại tới đây xem sự kiện Đại Hoang tự, nên nhân tiện tới xem phong thái của Thám Hoa lang một lần."

Phượng Kim Kỳ nhíu nhíu mày, cho rằng nàng ta đang nói trái với lòng, mọi người đều biết rõ, e rằng nàng ta tới đây vì lời nói ngông cuồng kia của Thám Hoa lang.Ông ta không muốn nhúng tay vào ân oán gì, nhưng vẫn phải cất lời cảnh cáo: "Hiện tại hắn là khách của Phượng tộc ta, nếu các ngươi có chuyện gì, về sau giải quyết như thế nào cũng được, đừng có gây chuyện tại chỗ của ta."

Trì Bích Dao cười nói: "Ngay phía dưới mí mắt của Đại tộc trưởng, ngươi cho ta mấy lá gan ta cũng không dám nha.

Được rồi, chào hỏi cũng đã chào hỏi xong rồi, ngươi cứ chậm rãi nghỉ ngơi..."

Nói đến đây, đôi mắt sáng long lanh nhìn nhìn chậu than trước mặt, lại nhìn nhìn tấm da thú đắp trên người đối phương, giọng điệu nghiêm túc: "Thế nào, vẫn còn chưa khỏi sao, vẫn là di chứng do đón đỡ một chưởng của phán quan hồi trước sao?"Nói đến việc này, trên mặt Phượng Kim Kỳ hiện lên vẻ mặt nghĩ lại chuyện cũ mà kinh, cất tiếng than nhẹ, "Thần nhân a, ngay cả mặt hắn còn không thể nhìn thấy, chỉ một chưởng cách xa mười dặm cũng suýt chút nữa nghiền nát ta."

Trì Bích Dao an ủi nói: "Trong thiên hạ này, có rất ít người vi phạm quy tắc của hắn mà vẫn có thể giữ mạng thoát thân, ngươi có thể đón đỡ một chưởng của hắn xem như đã rất giỏi rồi."

Phượng Kim Kỳ hơi lắc đầu, "Hắn không muốn giết ta, là ta được hắn hạ thủ lưu tình."

Trì Bích Dao ngập ngừng hỏi: "Là ngươi không tìm Dược Đồ thử xem, hay là Dược Đồ nhiều tật xấu không chịu khám và chữa trị cho ngươi?"Phượng Kim Kỳ cười khổ, "Việc Phán quan xuất thủ đã kinh động đến Đại tộc trưởng, Đại tộc trưởng có xem qua tình trạng bị thương của ta, cũng lệnh cho Dược Đồ đích thân đến Phượng tộc khám và trị cho ta, nhưng mà trong một chưởng đó của Phán quan ẩn chứa lực lượng nào đó không rõ, mặc dù đã hạ thủ lưu tình, không có giết ta, nhưng lại cắt đứt một nửa sinh cơ của ta, Dược Đồ cũng thúc thủ vô sách.

Bệnh căn này của ta sợ rằng sẽ theo ta cho đến cuối đời."

Trì Bích Dao: "Vậy thì sống ngày nào hay ngày đó đi."

Phượng Kim Kỳ: "Rốt cuộc thì Phán quan trông như thế nào chứ? Bị hắn phạt mất một nửa sinh cơ nhưng ta thậm chí hình dạng hắn như thế nào cũng không biết, thật là tiếc nuối, mấy phần chấp niệm a."

Trì Bích Dao trầm ngâm nói: "Nghe nói khi xuất hiện đều mang mặt nạ, chưa từng nghe nói có người nào thấy qua.

Địa mẫu cũng chưa từng thấy dung mạo của hắn.

Địa sư, Đại thánh và Đại tộc trưởng có từng thấy hay chưa thì ta không biết."

Phượng Kim Kỳ chậm rãi nói: "Đại tộc trưởng cũng chưa nhìn thấy."

Ông ta có thể nói ra lời này, hiển nhiên từng có hỏi thăm Đại tộc trưởng.Trì Bích Dao không quan tâm đến những điều này, "Nghe nói tên Thám Hoa lang đó từng công khai trước mặt mọi người xuất khẩu cuồng ngôn về Vạn Hoa bảo ta, chỗ của ngươi chắc hẳn có nhân chứng chứ? Cho ta một hai người, để ta hỏi kỹ một chút tình hình sự việc."

Phượng Kim Kỳ: "Người của ngươi không bẩm báo cho ngươi sao?"Trì Bích Dao cũng thẳng thắn, "Không bẩm báo thì ta có thể tới đây sao? Chính là cảm thấy lời bẩm báo có chút vấn đề nên mới đến, đường đường là tài tử đệ nhất thiên hạ, Thám Hoa lang phong lưu phóng khoáng, làm sao có thể không có tu dưỡng, không có đầu óc như vậy, chưa nói mấy câu đã mở miệng “Tính là cái rắm', 'Giết chết ngươi', những lời đó không giống như của một người văn hoa cái thế nói ra nha.

Ta không muốn nghi ngờ do tiểu nhân phá rối cũng không được."

Hóa ra là vì điều này, Phượng Kim Kỳ không muốn thiên lệch về bên nào đúng bên nào sai, ông ta ra hiệu nói với người bên cạnh mình: "Ngươi đi sắp xếp đi."

"Vâng."

A Lạc Công đáp lời, sau đó dẫn đám người Trì Bích Dao đi ra ngoài.A Lạc Công trước tiên dọn ra một căn lều cho Trì Bích Dao sử dụng, đồng thời tìm kiếm hai người có chứng kiến mọi việc diễn ra đưa đến cho Trì Bích Dao xác minh tình huống.Người dò hỏi là lão ma ma kia, Trì Bích Dao ngồi bên nghe, chỉ là càng nghe nàng ta càng kinh ngạc, phát hiện sự thật không khác lắm với những gì Trữ Bình Côn báo cáo, mặc dù trong lời báo cáo của Trữ Bình Côn có phần nào đó kích động gợi lên lòng thù địch người ta, nhưng về tổng thể và thực tế vẫn là tương xứng.Trì Bích Dao khó thể tin nổi, tài tử đệ nhất thiên hạ lại thô lỗ như thế sao?Khi A Lạc Công bảo mọi người lui ra thì chợt nhớ tới chuyện gì đó, thiện ý nhắc nhở một câu, "Trì bảo chủ, Thiện trang chủ của Quy Kiếm sơn trang cũng làm khách tại nơi đây."

Ngụ ý là nhắc nhở người ta xem có nên đi chào hỏi hay không?Trì Bích Dao thuận miệng nói: "Không quan hắn, kệ hắn đi."

Quả thực không quen, và một phần là không để Thiện Tri Nhất vào trong lòng, là bạn thân của Địa mẫu, quả thực trong tâm thức tự nhiên có một loại cảm giác ưu việt, ít nhất, nàng ta không đáng chủ động đi bái kiến, nàng ta sống tị thế, cũng không muốn đi làm mấy chuyện đối nhân xử thế kia.A Lạc Công đành hỏi tiếp, "Trì bảo chủ còn có căn dặn gì không?"Đôi mắt Trì Bích Dao chợt sáng lóng lanh, "Vị Thám Hoa lang đó ở đâu, làm phiền mời tới đây giúp ta, ta muốn gặp mặt hắn."

A Lạc Công hơi khom người rồi lui ra ngoài.Trữ Bình Côn đứng khoanh tay trong khu trại chờ đợi được triệu kiến thì chìm trong tình trạng cực kỳ thấp thỏm lo âu, lão ta không nghĩ tới một bản báo cáo lại có thể kinh động pháp giá bảo chủ đích thân tới nơi này, một khi bị tra xét ra được trong báo cáo của lão có bỏ thêm gia vị, lão ta thực sự không thể gánh chịu nổi hậu quả khi chọc giận bảo chủ.Khi nghe nói Trì Bích Dao triệu kiến, Dữu Khánh cũng không bất ngờ, nhưng Nam Trúc thì rất khẩn trương, gã nói: "Không thể đi, e rằng có nguy hiểm."

Tuy nhiên, Dữu Khánh không sợ chút nào: "Ngươi suy nghĩ nhiều, nơi này là Đại Hoang Nguyên, có thách nàng ta cũng không dám công khai làm xằng làm bậy.

Nàng ta đã tới đây rồi, nếu thật muốn gây chuyện, có trốn cũng không trốn được."

Hắn dẫn đầu đi đến, Nam Trúc lập tức theo sau, Hướng Chân cũng trực tiếp đuổi theo.Tô Bán Hứa hất đầu nói với thuộc hạ ở bên cạnh: "Gọi người."

Sau đó y cũng đi theo Dữu Khánh.

Thuộc hạ của y lập tức kêu gọi đồng bạn, cùng một mục tiêu tiến đến gần căn lều của Trì Bích Dao.Thời Giáp đang ở bên ngoài quan sát tình hình thấy vậy thì cũng nhanh chóng tiến vào trong lều, bước nhanh đến trước mặt Thiện Tri Nhất, quỳ một gối xuống đất bẩm báo, "Trang chủ, Trì Bích Dao gọi Thám Hoa lang đến, không biết có phải muốn tìm Thám Hoa lang tính sổ hay không?""Vào lúc này, tại nơi đây, Trì Bích Dao chắc hẳn không có gan lớn như thế."

Mặc dù miệng nói như vậy, Thiện Tri Nhất vẫn đứng lên, trực tiếp đi thẳng ra ngoài, "Trì bảo chủ đã tới, cũng nên đến gặp mặt chào hỏi chút đi."

Ít nhiều vẫn sợ Trì Bích Dao gây ra chuyện gì không mong muốn, không đích thân nhìn chằm chằm, ông ta có chút không yên tâm.Mà đây cũng là điều Thời Giáp lo lắng nên phải khẩn cấp bẩm báo cho ông ta.

Đối với cao thủ cấp bậc như Trì Bích Dao, một khi có biến, vẫn cần phải chính trang chủ xuất thủ mới được.Kiếm thị đi theo như bóng với hình.Nam Trúc và Hướng Chân bị chặn lại bên ngoài trướng bồng, không được phép cùng đi vào, lúc đầu hai người không chịu, nhưng Dữu Khánh nói rằng không sao, bảo bọn họ ở lại bên ngoài chờ đợi, một mình hắn theo bạch y nữ tử thủ vệ vén mở mành che, đi vào bên trong.Trì Bích Dao lẳng lặng đứng lặng bên trong lều nghiêng tai lắng nghe, khi nghe được những lời nói không hề e sợ, ung dung và phóng khoáng của Dữu Khánh, nàng ta không khỏi hơi gật đầu có vẻ khen ngợi, chỉ là một tu sĩ Sơ Huyền lại có được khí phách ung dung như vậy quả thực không tầm thường.Mành cửa vừa được mở ra, đôi mắt sáng ngời của nàng ta lập tức dán chặt vào trên người Dữu Khánh vừa bước vào.

Sau khi nhìn thấy rõ tướng mạo của Dữu Khánh, nàng ta không khỏi sửng sốt.Dữu Khánh tiến lên hành lễ rất quy củ, "Dữu Khánh bái kiến Trì bảo chủ."

Kết quả một hồi lâu vẫn không thấy có phản ứng gì, hắn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhìn thấy, liền phát hiện nữ nhân này thật sự rất xinh đẹp, siêu phàm thoát tục giống như tiên nữ.Nào ngờ Trì Bích Dao lại dần dần cau mày, đột ngột toát ra một câu: "Ngươi chính là Thám Hoa lang của Chung Nhược Thần sao? Tại sao dung mạo lại hèn mọn như thế?"Nàng ta nghe nói Thám Hoa lang tài hoa văn chương cái thế, phong lưu phóng khoáng, vẫn không mất khí khái nam nhi, vứt quan rời đi, bỏ văn theo võ, một thanh kiếm đánh giết ra kinh thành Cẩm quốc, lời kể nghe rất truyền kỳ a, nào ngờ...

Dù sao trong đôi mắt nàng ta lúc này là tràn đầy thất vọng, thậm chí còn có vẻ hoài nghi, không biết mình có nhìn lầm người hay không.Bởi vì rất không tương xứng với lời đồn đại a, nghe danh không bằng gặp mặt.Cái gì? Dữu Khánh bị nàng ta làm cho có phần sửng sốt và bối rối, hắn rất muốn hỏi xem nữ nhân này bị tật xấu gì vậy, thoạt nhìn dung mạo xinh đẹp như tiên nữ, lại còn có khí chất siêu phàm thoát tục, vì sao vừa mở miệng đã phun phân ra chứ?

Bình Luận (0)
Comment