Nam Trúc lẩm bẩm, "Hai người này cũng bị bắt tới đây sao, các nàng có thể phạm phải chuyện gì chứ?"Khi các nàng đi ngang qua bên cạnh bọn hắn, Chung Nhược Thần không có nhìn mấy người Dữu Khánh, chỉ nhìn thẳng không liếc ngang, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng thế chính nàng cũng có thể nghe được tiếng tim mình đập rộn lên.Trái ngược với nàng, Văn Nhược Vị cùng đi ở bên cạnh thì quay đầu lại nháy nháy mắt với Dữu Khánh, vẻ mặt tinh quái, điều này khiến cho Dữu Khánh sửng sốt ngây người, cũng khiến mấy người khác xung quanh ngạc nhiên, chuyện gì vậy chứ?Đợi cho nhóm các nàng đi qua, Nam Trúc cười hắc hắc nói: "Lão Thập Ngũ, chuyện gì a, cô bé này giống như đang dụ dỗ ngươi a."
Dữu Khánh liếc gã một cái, phát hiện thấy có đôi khi, tên lắm miệng này quả thực quá đáng ghét, đã quấy rối dòng suy nghĩ của mình, thật sự là muốn đá vào mặt gã một cước.Hắn đang nghi hoặc suy tư, tại thời điểm phân thắng bại với Thượng Nguyệt, hắn đã nhìn thấy dung mạo của nàng, nhưng với Thượng Vân, rõ ràng nàng ta vẫn luôn che mặt, lẽ ra mình chưa từng nhìn thấy mới phải, tại sao lại có cảm giác quen mặt? Suy nghĩ kỹ, vẫn không nhớ ra trước đây từng gặp ở đâu, chẳng lẽ là tại U Giác Phụ hay ở trên đường phố nào đó, hoặc là tại Triêu Dương đại hội đã từng cởi khăn che mặt, chỉ là mình không nhớ?Thiên Vũ, Thiện Tri Nhất, Tô Bán Hứa đều quay đầu nhìn chằm chằm Dữu Khánh, có vẻ như muốn xem trò vui, bởi vì ba người bọn họ mặc dù không có qua lại gì với tỷ muội Chung Nhược Thần, nhưng đều nhận ra, hơn nữa, với ân oán tình cừu giữa Chung Nhược Thần và Thám Hoa lang, bây giờ cặp đôi này gặp lại nhau, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì chứ, rất đáng để mong đợi.Nhìn thấy hai tỷ muội đi đến thăm hỏi Trì Bích Dao, Nam Trúc lại chậc chậc nói: "Không phải bị bắt tới, lại là tới thăm tù.
Người có thân phận, địa vị chính là khác biệt nha.
Có thể tới Thiên tộc sơn thăm tù, xem ra thân phận của hai nữ nhân này cũng không tầm thường, hay là Thiên tộc sơn tương đối dễ nói chuyện chứ? Vậy vì sao không có ai đến thăm chúng ta a? Lão Thập Ngũ, phía Phượng tộc có phần không được nha."
Không ai để ý đến gã.Trong lúc nhận lời thăm hỏi của hai tỷ muội, Trì Bích Dao nhận ra Văn Nhược Vị thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Dữu Khánh, mà Chung Nhược Thần khi nói chuyện với mình cũng có một số lời không đâu vào đâu, rõ ràng không tập trung, liền biết suy nghĩ của hai nha đầu này không tại trên người mình, nhưng không có nói ra.Càng không có nói cho hai người biết việc Dữu Khánh bị bắt là do nàng ta bố cục giúp Chung Nhược Thần, một là biết rõ Chung Nhược Thần muốn thể hiện mình tại trước mặt Thám Hoa lang, không thích hợp vạch trần; hai là mình tự lấy đá ghè chân mình nên mới bị giam tại đây, nói ra xấu hổ.Sau khi đối đáp thêm mấy câu, nàng ta không muốn nhìn hai nha đầu này tiếp tục đối đáp lấy lệ với mình nửa, dứt khoát nói: "Được rồi, ta tạm thời ở đây không sao cả, các ngươi trở về đi."
Văn Nhược Vị vội nói: "Hoa tỷ, vậy chúng ta cáo từ."
Trì Bích Dao khua khua tay áo tiễn khách.Chung Nhược Thần hơi khom người chào, quay người lại, đúng lúc nhìn thấy được Dữu Khánh đứng dưới ánh trăng đang nhìn chằm chằm vào mình, tiếng lòng run lên, thậm chí có chút tâm hoảng ý loạn, nhưng rất nhanh lại phát hiện thấy biểu hiện của Dữu Khánh bình tĩnh và ung dung, lập tức không chịu tỏ ra yếu kém, ưỡn ngực lên đối diện với hắn.Giờ phút này, nàng quyết đoán đưa ra quyết định, phải loại bỏ tâm ma này của mình!Vì vậy, trong lúc Văn Nhược Vị còn đang suy nghĩ khi đi tới đó thì phải trả lời như thế nào, Chung Nhược Thần đã ung dung cất bước đi tới, trực tiếp đi thẳng về phía Dữu Khánh.Miệng há lớn thành một hình tròn, Văn Nhược Vị khó thể tin nổi, lập tức lon ton cất bước chạy chậm đuổi theo.Đôi mắt Trì Bích Dao sáng lên nhìn chằm chằm.Thiên Vũ, Thiện Tri Nhất và Tô Bán Hứa cũng đang nhìn chằm chằm cảnh tượng này, có người thậm chí còn nhìn vạch kẻ dưới chân để dịch bước xoay chuyển phương hướng thuận lợi xem kịch.Nam Trúc lại mở miệng niệm kinh, "Tới rồi, tới rồi, lão Thập Ngũ, hình như là tới vì ngươi, xem ra người ta không quên được cừu hận một kiếm kia."
Dữu Khánh có phần hoài nghi, "Không đến mức vậy đi, luận võ tại Triêu Dương đại hội, sinh tử do mệnh, kỹ không bằng người, thua chính là thua, có gì phải mang thù, huống chi đều đã trôi qua lâu như vậy.
Gặp phải người quen cũ, hẳn là tới đây chào hỏi đi?"Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng không dám xác định, trên đời này nơi nào cũng có người không rộng lượng.Đến khi Chung Nhược Thần đi tới trước mặt, xác định rằng thực sự là tới vì mình, hắn chắp tay cười chào, "Thượng cô nương, đã lâu không gặp, không nghĩ tới lại gặp ở đây, rơi vào cảnh này, thực sự là xấu hổ, đã để nhị vị chê cười."
Oan gia nên giải không nên kết, hắn không biết rõ nền tảng của đối phương, có thể tới nơi này thăm tù, chắc hẳn thân phận không đơn giản, vì vậy tốt hơn hết vẫn là cười chào.Đương nhiên, trong đầu hắn cũng có một suy nghĩ, có phải chăng lại là một người tiếp cận mình vì chuyện kia?Đồng thời, hắn nhịn không được đưa mắt quan sát kỹ hơn dung mạo của đối phương, lúc trước trong khi giao đấu không kịp nhìn kỹ, bây giờ quan sát kỹ chi tiết dung mạo của nàng, trong lòng âm thầm tặc lưỡi tán thưởng, quả thực là một mỹ nhân văn tĩnh hoa nhường nguyệt thẹn, chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt quá rõ ràng, loại nữ nhân này nhìn là biết bất cận nhân tình, đại khái là ai lấy nàng người đó không may."
A..."
Văn Nhược Vị cất lên một tiếng thốt ngạc nhiên với âm điệu kéo dài kỳ quái, vươn đầu tới phía trước, chỉ vào mũi mình, hỏi: "Ngươi thật sự không nhận ra ta sao?"Chẳng phải là gặp nhau tại Triêu Dương đại hội sao? Dữu Khánh nghi hoặc, chẳng lẽ mình diễn đạt chưa đủ rõ ràng ư? Hơn nữa, từ “Nhận ra” trong lời nói của đối phương dường như khác với việc nhận ra vì từng gặp nhau tại Triêu Dương đại hội, hình như đang ám chỉ bọn họ vốn có quen biết.Trước đây thật sự có quen biết sao? Hắn quả thực không nhớ ra được, tuy nhiên trước đó hắn đã có cảm giác như vậy, cảm thấy gương mặt của cô gái này trông có phần quen mắt.Trên thực tế, hồi đó bọn hắn đúng là đã gặp mặt nhau hai lần, một lần là khi hắn vừa mới vào Chung phủ Cẩm quốc, gặp được Văn Nhược Vị giả mạo nha hoàn, lần khác chính là khi hắn bị sa lưới lúc bỏ chạy khỏi Cẩm quốc kinh thành, Văn Nhược Vị chạy đi cứu hắn trong đêm tối.Thực ra, việc này không thể trách Dữu Khánh lòng lang dạ sói, dễ quên, nếu là gặp lại Văn Nhược Vị của thời điểm đó, hắn khẳng định sẽ nhận ra.Nhưng mấu chốt là ngay cả bản thân Văn Nhược Vị cũng không biết rằng mình tuổi dậy thì thay đổi nhiều đến thế nào, một thiếu nữ chớm lớn hồi đó đã hoàn toàn nẩy nở trưởng thành trở thành một đại mỹ nhân xinh đẹp rồi a.