Bán Tiên ( Dịch )

Chương 1042 - Chương 1042: Ước Chiến (1)

Chương 1042: Ước chiến (1)

Xưa khác nay khác, so sánh với nhau quả thực một trời một vực, tựa như chênh lệch giữa chim trĩ và phượng hoàng vậy.Trên thực tế, hai năm nay, diện mạo của Văn Nhược Vị không có nhiều thay đổi, thực sự có thay đổi lớn chính là khoảng thời gian mấy năm đầu khi mới trở thành đệ tử của Địa Mẫu, không biết có phải vì cơ thể phát triển nảy nở trong lúc bước vào con đường tu hành hay không, hay là có một số thiếu nữ thay đổi rất nhiều trong thời kỳ dậy thì đó.Về phần Chung Nhược Thần, so sánh với hồi đó, thực ra thay đổi cũng không ít, nhất là khác biệt về mặt khí chất, trạng thái tinh khí thần và cách ăn mặc, dù sao cũng đã trở thành đệ tử của Địa Mẫu nhiều năm như vậy, người ở lâu trên địa vị cao tránh không được sẽ có dạng khí chất khác, nhưng dung mạo, đường nét ban đầu vẫn vậy, có lẽ là bởi vì lớn hơn muội muội hai ba tuổi, dung mạo, cơ thể đã gần như định hình rồi, nếu như hồi đó Dữu Khánh có gặp, bây giờ hắn sẽ nhận ra, nhưng mà hồi đó hắn quả thực chưa từng đối mặt với nàng.Lúc này, sau khi ngẫm nghĩ nhớ lại một hồi, Dữu Khánh vẫn không có manh mối gì, nhưng nét mặt của đối phương quả thực có phần quen thuộc, vì vậy hắn liền cố gắng hỏi Văn Nhược Vị, "Có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi hay không..."

Hắn không tiện nói ra miệng, khoa tay múa chân ra hiệu, muốn nhờ đối phương nhắc lại cho mình biết.Văn Nhược Vị khó thể tin nổi, trong cảm nhận của nàng ta, là người một nhà làm sao có thể quên đi mình, thật sự không có lương tâm a, cần phải nghiêm khắc khiển trách!Nàng ta vừa định mở miệng trách móc, nhưng lại bị Chung Nhược Thần chụp lấy tay, âm thầm phát lực ra hiệu, ngăn cản không để cho muội muội nói tiếp.Văn Nhược Vị quay đầu nhìn lại, nhìn thấy vẻ mặt tỷ tỷ lạnh giá.Chung Nhược Thần nhìn nam nhân trước mắt giống như là tâm ma của mình này, ánh mắt vô cùng phức tạp, nàng không biết Dữu Khánh là đang giả bộ hồ đồ hay là thực sự không nhớ, nếu người ta đã không nhận ra, vậy thì nàng có thể kiêu ngạo, nhất là tại trước mặt nam nhân này.Văn Nhược Vị hiểu được tỷ tỷ, vì vậy thay đổi lời nói với Dữu Khánh, "Chúng ta đã gặp nhau tại Triêu Dương đại hội, còn nói chuyện với nhau, vì sao chỉ chào hỏi tỷ ta?""Ách..."

Dữu Khánh không nói nên lời, hóa ra là vì điều này, thì ra mình đã suy nghĩ nhiều, hắn lập tức chắp tay chào bổ sung, "Hiểu lầm hiểu lầm, nhị vị đều là Thượng cô nương, tại hạ không có phân biệt gì với nhị vị, là vì tại hạ ăn nói vụng về, không có nói ra rõ ràng, tại hạ thành thật xin lỗi nhị vị Thượng cô nương."

Ngụ ý là, lúc trước ta chào "Thượng cô nương" là đã chào cùng lúc cả hai người.Văn Nhược Vị bĩu môi không đưa ra ý kiến, thỉnh thoảng nhìn tỷ tỷ, rồi lại quay nhìn Dữu Khánh.Mà Chung Nhược Thần thì dán ánh mắt nhìn chằm chằm Dữu Khánh, không biết đang chuẩn bị cái gì.Dữu Khánh bị ánh mắt là lạ của đôi tỷ muội này nhìn chăm chú làm cho không được tự nhiên, chờ một lúc, mãi vẫn không thấy hai người nói ra ý định đến đây, đành phải tự mình cất lời thỉnh giáo: "Nhị vị đến đây, là có lời gì phân phó tại hạ sao? Ta sẵn sàng chăm chú lắng nghe."

Nói chuyện với cô nương xinh đẹp, hắn vẫn có chút phong độ, hơn nữa đây còn là hai cô nương xinh đẹp.Văn Nhược Vị có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không có bao biện làm thay.Từ từ hít sâu một hơi, Chung Nhược Thần chậm rãi nói: "Trương Chi Thần, một kiếm đó tại Triêu Dương đại hội, ta suốt đời khó quên, ta muốn lãnh giáo Trương huynh một lần nữa."

Người ta cho rằng nàng là Thượng cô nương, nàng cũng đáp lễ người ta là Trương huynh, ngươi không nhận ra ta, ta cũng không nhận ra ngươi.Nói chung, nàng chính là muốn chứng minh bản thân mình một lần, cảm thấy lần này mình hoàn toàn có thực lực khiến cho nam nhân này biết được hắn cũng có điểm không bằng nàng.Quả nhiên vẫn là muốn đánh, Văn Nhược Vị nhấc một tay vỗ vỗ má, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ, diễn xuất này của tỷ tỷ khiến nàng ta cảm thấy đau răng, có cần phải quanh co lòng vòng như vậy không? Trực tiếp chiếm về không phải xong rồi ư.Dữu Khánh theo bản năng liếc nhìn Nam Trúc một cái, phát hiện ra rằng đúng là đã bị Nam béo nói trúng, quả nhiên là vì một kiếm kia, cần phải vậy sao?Hắn cũng cảm thấy có chút đau răng, đương nhiên, cũng có phần ngạc nhiên liếc nhìn về phía Trì Bích Dao, nữ nhân đó không có nói cho vị này biết thân phận thực sự của mình ư?Nhưng suy nghĩ lại thấy cũng đúng, việc mình mạo danh dự thi quả thực không thích hợp phô trương khắp nơi.Hắn cố gắng khuyên nhủ: "Thượng cô nương, lần trước tại hạ chỉ là lợi dụng được cơ hội may mắn thắng nửa chiêu, xét về bản lĩnh thật sự ta không bằng ngươi, thực sự không cần phải so nữa, nếu đánh lại ta không có cơ hội nào để lợi dụng nữa, tại hạ cam bái hạ phong, còn mong bỏ qua cho."

Ngay trước mắt bao người hắn chắp tay khom người cúi đầu, trước tiên nhận thua rồi nói tiếp.Theo hắn thấy, không có gì đáng để so đo với loại nữ nhân này, nhận thua cũng không tốn xu nào, còn có thể bớt đi được một chút phiền toái, huống chi với tình cảnh hiện tại của hắn thực sự không có tâm tư đi luận võ với nữ nhân này.Trọng điểm là điều hắn nói cũng là sự thật, lần trước, nếu không phải hắn nhanh trí dùng diệu chiêu, dùng thực lực so cứng với nhau hắn quả thực không bằng nữ nhân này.Đó là lần đầu tiên kể từ khi tu luyện Phong Trần kiếm quyết, hắn gặp được một đối thủ cường đại trong cùng cảnh giới có thể đè ép được hắn, khiến cho hắn biết rõ cái gì gọi là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, hiểu được khi không biết sâu cạn người ta thì phải thận trọng trong việc dùng vũ lực.Huống chi với tình cảnh hiện tại, nếu như tại trong luận võ đánh ra biến cố gì đó, nhất định sẽ làm hỏng việc.Đại sự trước mặt, có cúi đầu trước nữ nhân này cũng không sao cả, không tính là nhục nhã.Đám người Trì Bích Dao, Thiên Vũ, Thiện Tri Nhất và Tô Bán Hứa đều đổ dồn ánh mắt về phía bên này, nhìn thấy Dữu Khánh cư nhiên khom lưng cúi đầu trước mặt vị hôn thê cũ của mình, bọn họ đều tò mò không biết nói chuyện gì, là đang nhận lỗi về những gì đã làm ra hồi đó sao?Mà Chung Nhược Thần lại cảm thấy rất bẽ mặt trước thái độ của Dữu Khánh, Dữu Khánh phóng khoáng rộng lượng, so với việc nàng so đo tính toán, làm nổi lên sự man không nói lý của nàng, cũng càng làm cho nàng có vẻ không xứng với hắn, dường như đã chứng minh lựa chọn hồi đó của vị Thám Hoa lang này là đúng.Tự mình suy nghĩ quá nhiều, trong vô thức, hai tay mười ngón của nàng nắm chặt lại trong tay áo, song quyền run lên bần bật, gắt gao nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh một hồi lâu, rồi mới bộc lộ ra thái độ cố chấp của mình, "Không so không được!"Dữu Khánh thoáng sửng sốt, bỗng nhiên thấy nữ nhân này có phần man không nói lý, ánh mắt cũng mất đi vẻ ôn hòa, nhưng vẫn khách khí nói: "Thượng cô nương, không có gì phải so cả, ta đã nhận thua, kết quả đã được xác định rồi, có so tiếp ta vẫn sẽ thua, còn mong bỏ qua cho!"Chung Nhược Thần đọc hiểu được ánh mắt của hắn, biết hắn đã xem nhẹ mình, tâm trạng khuất nhục đột biến thành uất ức, sự uất ức xộc lên mũi, chua xót, muốn khóc.

Bình Luận (0)
Comment