Bán Tiên ( Dịch )

Chương 1043 - Chương 1043: Ước Chiến (2)

Chương 1043: Ước chiến (2)

Nhưng nàng không thể để cho mình bật khóc, kiên quyết nói: "Nói quá lời, không so sao biết thắng thua?"Dữu Khánh giang hai tay ra, trực tiếp nói thẳng, "Ta đã quyết ý chịu thua, đánh nhau ta sẽ nhận thua, so nữa có ý nghĩa gì?"Chung Nhược Thần xem như đã lỡ đâm lao đành phải theo lao, cắn răng nói: "Trận đấu này không thể không so, ngươi trốn không được, trừ khi ngươi có thể bỏ mặc tính mạng mà không hoàn thủ."

Dữu Khánh tức thì hiểu được ý của nàng, nếu người ta lấy đao chém hắn, hắn có thể không hoàn thủ sao?Thái độ này trong nháy mắt liền làm cho hắn nổi giận, hắn giận quá mà nở nụ cười, vẻ mặt trào phúng nói: "Chỉ sợ ta đồng ý so với ngươi, ngươi cũng không dám so a."

Chung Nhược Thần lập tức ưỡn ngực đáp lời, "Chỉ cần ngươi dám đồng ý."

Dữu Khánh hừ một tiếng, nhấc tay cầm chuôi kiếm, keng, rút kiếm ra, "Được, bắt đầu đi, tới đi, động thủ đi."

Chỉ cần ngươi dám chơi! Hắn liền không sợ, khi bị truy cứu, đó là vì có người đánh tới cửa ép hắn, hắn rơi vào đường cùng không còn cách nào khác mới làm như vậy.Nam Trúc tức thì nén cười, phát hiện thấy lão Thập Ngũ vẫn xấu xa như trước.Mấy người Trì Bích Dao đứng quan sát không phải trợn tròn con mắt thì chính là híp mắt lại, đã rút kiếm ra rồi, chuyện gì vậy?Chung Nhược Thần và Văn Nhược Vị thì ngây người tại chỗ nhìn sững sờ, vô thức đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh.Sư phụ của mình đúng là rất trâu, bối cảnh rất lớn, nhưng Đại tộc trưởng ở tại nơi này, đây không phải là nơi bọn họ có thể lỗ mãng, không thấy nhân vật cấp bậc như Thiên Vũ cũng bị vạch đất giam giữ ư, Vạn Hoa bảo chủ cũng có sư phụ mình chống lưng, không phải cũng bị giam cầm tại đây sao?Chung Nhược Thần đột nhiên đỏ mặt, xấu hổ vì những lời nói bừa bãi thiếu suy nghĩ của mình, răng ngà cắn môi nói: "Đổi thời gian và địa điểm khác."

Keng! Dữu Khánh cho trường kiếm vào vỏ, cười ha hả nói: "Làm không được thì đừng có lớn tiếng như vậy, ngươi có rảnh rỗi tới đùa ta, nhưng ta không có tinh thần phụng bồi.

Thượng cô nương, như vậy là đủ rồi, còn tiếp tục nữa sẽ thành cừu nhân."

Thấy hắn châm chọc khiêu khích làm nhục tỷ tỷ mình như vậy, Văn Nhược Vị nôn nóng giậm chân, thực sự muốn trực tiếp phá vỡ lớp cửa sổ giấy.Chung Nhược Thần hít một hơi thật sâu, nỗ lực bình tĩnh lại, để cho lý trí trở về, nàng khôi phục lại phong thái văn tĩnh vốn có, thẳng thừng cảnh cáo: "Đừng có dùng lời nói chặn ta, giữa ngươi và ta, không đánh một trận là không thể bỏ qua được.

Ta đã cho ngươi có cơ hội lựa chọn, nếu như ngươi cứ qua loa như vậy, vậy thì sẽ do ta lựa chọn thời gian và địa điểm."

Dứt lời, nàng xoay người lại, rời đi, không cần đối phương đồng ý.Văn Nhược Vị thì có vẻ khó xử.Dữu Khánh thoáng sửng sốt, rồi lập tức gọi to: "Thượng cô nương, đợi ta làm xong chuyện nơi này đã, khi nào xong chuyện tại Đại Hoang Nguyên, ta mới có rảnh rỗi ganh đua cao thấp với cô.

Đến lúc đó ta không nhận thua, tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó để cô được như nguyện.

Thượng cô nương cảm thấy như thế nào?"Sau khi suy nghĩ một chút, bởi vì thấy thái độ cố chấp của đối phương, hắn đành phải đồng ý tỷ thí.Lí do đồng ý và lí do không đồng ý đều giống nhau, đại sự quan trọng, hiện tại lỡ như bị nữ nhân này làm ra biến cố gì đó không chừng hỏng việc, không bằng trước tiên ổn định nàng đã rồi nói tiếp, tránh để nàng gây thêm phiền toái.

Về phần sau này có so hay không, quỷ mới biết được lần này mình có thể vượt qua kiếp nạn này sống sót được đến lúc đó hay không.Đến lúc đó nếu có thể thi đấu, hắn không cho rằng mình nhất định sẽ thua, hắn thừa nhận thực lực của đối phương rất tốt, nhưng không có nghĩa là hắn đóng cửa hai năm tu luyện Phong Trần kiếm quyết chỉ để trưng bày, hắn tự tin thực lực của mình đã tiến bộ không ít.Vả lại, nói lui một bước thì hắn cũng muốn thăm dò, muốn xem hai nữ nhân này có phải cũng nhân cơ hội để tiếp cận mình hay không, thực sự là vì chuyện luận võ tại Triêu Dương đại hội đã trôi qua lâu như vậy rồi lại tìm tới cửa có phần không bình thường.Chung Nhược Thần dừng bước suy nghĩ một chút, rồi quay đầu lại đáp một câu, "Được."

Dứt lời lại tiếp tục cất bước.Văn Nhược Vị thì làm cái mặt quỷ với Dữu Khánh, nhìn bộ dạng có vẻ hả hê, nói: "Ngươi thảm rồi, ngươi đánh không thắng tỷ tỷ của ta."

Dứt lời xách váy lên, sôi nổi chạy theo tỷ tỷ, đã giải quyết được một cọc tâm sự, nàng ta cảm thấy rất thoải mái, nàng ta không quan tâm ai thắng ai thua, tỷ tỷ thắng nàng vui mừng, Thám Hoa lang thắng thì chứng tỏ nàng ta không nhìn lầm người, đều tốt cả.Huống chi, nàng ta biết rõ tỷ tỷ của mình bây giờ đã đạt đến cảnh giới gì, kết quả khi tỷ tỷ gặp sỉ sau đó dũng là rất đáng sợ, công pháp và tu vi đều có đột phá rất lớn, Thám Hoa lang đã không thể so sánh được nữa.Sau khi đuổi kịp tỷ tỷ, nàng ta liên tục quay đầu lại nhìn mấy lần, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Tỷ, hắn không hổ là tài tử đệ nhất thiên hạ a, quả nhiên là thông minh, tùy tiện một câu nói liền đẩy tỷ vào thế bí, suýt chút nữa khiến tỷ không thể xuống nước được a."

Chung Nhược Thần ném cho nàng ta một ánh mắt buồn bực.Nhưng nàng ta vẫn tiếp tục nói: "Tỷ, hắn thật sự không nhận ra muội sao? Lúc đầu muội cho rằng hắn giả bộ, về sau nghe lời hắn nói thì thấy không giống.

Tỷ, dung mạo của muội không có ấn tượng gì cả sao?" Trong giọng nói có phần không vui.Đối với điều này, Chung Nhược Thần không nói được rõ ràng, nhưng nàng nhớ tới một số chuyện, nhớ tới việc lúc trước có một số người thân đã lâu không gặp đến thăm, khi đột nhiên gặp lại tỷ muội các nàng, đều nói muội muội thay đổi quá nhiều, nhiều đến mức không nhận ra được nữa, nhưng họ đều có thể nhận ra nàng.Lúc đó không cảm thấy gì, bây giờ suy nghĩ lại, cảm thấy có thể bởi vì mình vẫn một mực ở chung với muội muội nên không nhận thấy được sự thay đổi của muội muội.Nhìn theo bóng lưng các nàng rời đi, Nam Trúc chợt do dự nói: "Lão Thập Ngũ, xem quan hệ giữ các nàng và Trì Bích Dao, lại còn có thể lui tới nơi này, hơn nữa thực lực bất phàm, ta có chút hoài nghi, ngươi nói xem, hai cô nương đó có thể là hai nữ đồ đệ của Địa Mẫu không chứ?"Câu hỏi này như một lời nhắc nhở, Hướng Chân và Mục Ngạo Thiết đồng loạt soàn soạt quay nhìn chằm chằm Dữu Khánh.Dữu Khánh đảo khóe mắt liếc nhìn Nam Trúc, "Ngươi lắm miệng không có gì cũng tìm chuyện để nói, tán nhảm cái gì vậy, tỷ muội Chung gia, là ngươi biết rõ hay là ta biết rõ? Ta đã từng gặp vị muội muội Chung gia đó, với ánh mắt và trí nhớ của ta, có thể không nhận ra được sao? Vậy chẳng khác gì là ta mắt mù."

Nghe hắn nói như thế, mấy người ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, đã có quen biết, tự nhiên không có lí do gì không nhận ra, không có khả năng đối phương cũng không nhận ra bên này, khẳng định là không phải.Nam Trúc cười hắc hắc, làm ra vẻ ta chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi, các ngươi chỉ cần nghe là được.

Bình Luận (0)
Comment