Bặc Tang Tang cõng theo một cái hòm thuốc lớn trên lưng, đi theo một lão đầu lưng hơi còng đi lên Thiên tộc sơn.Lão đầu mặc quần áo vải thô, mái tóc rất đặc biệt, nửa vàng nửa đỏ, da trắng nõn nà, trên mặt không có nếp nhăn, gầy gầy mảnh khảnh, tướng mạo có phần bình thường, dáng đi gần như một mực cúi đầu nhìn dưới chân.Lần này không có ai ngăn cản Bặc Tang Tang lên núi, lão đầu chính là sư phụ Dược Đồ của cô ta, có một nhân viên Thiên tộc dẫn đường.Lên đến trên núi, hai người được dẫn vào một hang động, nhìn thấy một đám người bị bẻ tay ra sau trói vào cọc gỗ sau lưng, rõ ràng từng bị tra tấn, trên người bê bết máu, trông vô cùng thê thảm, đó đều là người của Quy Kiếm sơn trang và người của Tô Bán Hứa bị bắt khi phục kích Trữ Bình Côn lúc trước.Dã Đông Đông đang chờ tại nơi này.
Hai thầy trò Dược Đồ khom người chào hỏi.Dã Đông Đông không có quanh co lòng vòng, "Dược Đồ, nghe nói ngươi nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc có thể khiến người ta nói thật, đám người này đều rất cứng đầu, ta trông chờ vào ngươi."
Dược Đồ liếc mắt nhìn đám người bị tra tấn, lại hơi khom người lần nữa, trả lời: "Quả thực có nghiên cứu loại thuốc này, nhưng chưa đạt được hiệu quả đó, vẫn đang trong quá trình nghiên cứu chế tạo.
Đông cô từ đâu nghe được đã hoàn thành vậy?"Dã Đông Đông thoáng sửng sốt, rồi lập tức nói bọn họ chờ một chút, bà ta bước nhanh đi ra ngoài.Sau khi quay lại, bà ta cũng không nói thêm gì nhiều, bảo người đưa thầy trò Dược Đồ xuống núi, sau đó lại đảo mắt nhìn đám người bị tra tấn mình đầy vết thương, dặn dò người khác, "Áp giải bọn họ đến đất bằng, giam lại."
Người đàn ông ở trần phụ trách tra tấn đứng bên cạnh kinh ngạc hỏi: "Không thẩm vấn nữa sao?"Dã Đông Đông khẽ lắc đầu, "Tộc trưởng nói chuyện chó cắn chó, không đáng truy đến cùng.
Thôi, bỏ đi."
Nếu tộc trưởng đã nói như vậy, những người khác cũng không còn gì để nói, lập tức cởi bỏ dây trói, áp giải đám người rời đi.Xuống đến chân núi, Bặc Tang Tang quay đầu lại thoáng nhìn lên đỉnh núi một cái, rồi bước nhanh đến bên cạnh sư phụ, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, thuốc đó mặc dù không ổn định, nhưng có khi cũng có hiệu quả, vì sao không thử xem? Không phải người nói chúng ta thiếu người để thí nghiệm thuốc sao?"Dược Đồ bình tĩnh nói: "Đã bị cấm túc mười năm mà vẫn chưa rút ra được bài học sao? Nha đầu, nếu như thuốc này thành công, thứ chúng ta nắm giữ trên tay không phải là thuốc, đó là 'Chân tướng' mà rất nhiều, rất nhiều người muốn lảng tránh, đó cũng là con dao đòi mạng chúng ta."
Bặc Tang Tang trầm mặc, lúc trước cô ta còn đang suy nghĩ, nếu có thể nắm bắt Thám Hoa lang kia vào trong tay, có nên thử nghiệm thuốc để đào móc kỹ hơn sự thật về cái chết của Đại ca hay không, bây giờ xem ra mình đã suy nghĩ quá nhiều...Trên khu đất bằng vạch đất làm lao tù lại có thêm một nhóm người đã bị tra tấn.
Thời Giáp cùng Tô Bán Hứa đều từ những dấu hiệu ám chỉ của người bên mình, biết được người bên mình không khai nhận bất kỳ điều gì, tảng đá nặng trong lòng tạm thời rơi xuống đất.Thiện Tri Nhất tương đối có phong phạm cao nhân, đứng nhắm mắt im lặng, có vẻ không dao động không sợ hãi.Bên trong khu trại tạm thời của Phượng tộc cũng nhiều thêm người, Diệp Điểm Điểm ưỡn bụng bự cùng tộc nhân đi theo từ Phượng tộc chạy đến.Sau một lúc gặp nhau, A Lạc Công trước tiên đưa nàng vào trong lều của tộc trưởng, rồi đứng bên cạnh Phượng Kim Kỳ đang có vẻ ngủ say nói: "Tộc trưởng, người nhà Ngũ lang tới, đã xảy ra chuyện rồi."
Phượng Kim Kỳ đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Diệp Điểm Điểm ưỡn bụng bự định cúi người hành lễ, cất tiếng ngăn cản: "Bụng bự rồi không cần đa lễ nữa.
Nói đi, lại xảy ra chuyện gì mà khiến cho ngươi vác bụng bầu lớn như vậy vội vội vàng vàng chạy tới đây?"Diệp Điểm Điểm vẫn lạy bái rồi mới nói: "A cha, hai người Lâm Long và Tiểu Hắc mà Thám Hoa lang nhờ chúng ta hộ tống đưa về kia, đã mất liên lạc, hai người đó chưa về tới U Giác Phụ, người của chúng ta cũng chưa trở về Phượng tộc."
Phượng Kim Kỳ ánh mắt lóe lên, liếc nhìn sang A Lạc Công, mở miệng ra liền chỉ thẳng vào mấu chốt vấn đề, "Chúng ta chưa biết việc này, tại sao ngươi lại biết rõ đã mất liên lạc?"Sở dĩ có câu hỏi này là vì thời gian có vấn đề, một lớn một nhỏ được đưa đi chỉ mới mấy ngày, hành trình đi từ Phượng tộc đến U Giác Phụ không ngắn, còn tính cả thời gian nhân viên hộ tống đi về, rồi khi phát hiện có chuyện bất thường, còn cần thông tin qua lại hai bên để xác nhận, tiếp đó là thời gian Diệp Điểm Điểm chạy đến nơi đây, tính toán như vậy, thời gian có chút eo hẹp.Diệp Điểm Điểm giải thích:"A cha, phụ thân của Tiểu Hắc sợ tiểu hài tử nghịch ngợm khó bảo, nên mới đến Phượng tộc tìm con trai mình.
Thời điểm khi hắn lên đường, theo lý thuyết, lẽ ra nhân viên hộ tống của Phượng tộc chúng ta đã đưa người về đến Đào Hoa cư, và kịp trở về Phượng tộc.
Nhưng khi phụ thân của đứa nhỏ lên đường thì Đào Hoa cư vẫn chưa thấy Lâm Long và Tiểu Hắc trở về, và cũng không có gặp được nhân viên hộ tống.
A cha, khi ta từ Phượng tộc lên đường đến đây, nhân viên phái đi hộ tống vẫn chưa có trở về."
A Lạc Công cúi người bẩm báo, "Phụ thân của đứa trẻ cũng đã tới đây, đang ở bên ngoài, kiên trì muốn gặp Thám Hoa lang."
Nói đến việc này, trên mặt Diệp Điểm Điểm cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, người ta đã đến đây rồi, để cho người ta gặp Thám Hoa lang cũng đâu có gì, thái độ của A Lạc Công vì sao mơ hồ như thế? Nàng cảm thấy có khả năng đã xảy ra chuyện gì đó.Phượng Kim Kỳ liếc mắt nhìn về một phía lều, thờ ơ lạnh nhạt cất giọng đều đều: "Phượng tộc ta gần đây liên tục xảy ra quái sự, người sống sờ sờ nhưng động một chút liền biến mất không thấy, dường như bắt cóc đã trở thành phong trào, lẽ nào lại bị người bắt rồi hay sao? A Lạc, những người phái đi hộ tống đã được đặc biệt dặn dò chưa?"A Lạc Công đáp: "Đã có dặn dò, ngay cả đường đi cũng có thay đổi, lẩn tránh, đề phòng có người chặn lại trên đường."
Phượng Kim Kỳ chậm rãi nói: "Lộ tuyến di chuyển trên không thay đổi khó đoán, nếu như thật sự có người có thể chặn được, vậy thì năng lực người này không nhỏ a."
Vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi của một người đàn ông, "Diệp Điểm Điểm, ta có thể vào không?"A Lạc Công và Diệp Điểm Điểm lập tức nhìn về phía tộc trưởng, để xem thái độ của ông ta.Phượng Kim Kỳ khẽ gật đầu, "Người tới là khách, nếu đã tới rồi, để cho hắn vào đi."
A Lạc Công lập tức xoay người ra đón, vừa vén mở rèm cửa cất lời mời, liền nhìn thấy một người đàn ông to lớn lực lưỡng sải bước đi vào, đó không phải ai khác, chính là Ngô Hắc, phụ thân của Tiểu Hắc.Phượng Kim Kỳ ngước mắt lên nhìn, thấy người đến có mái tóc dài đen nhánh thả bồng bềnh phủ vai, toát ra vẻ cuồng dã, khí chất cổ dã đó vậy mà còn bộ lộ rõ rệt hơn cả những thành viên bộ lạc bọn họ, ông ta có biết đến tên Ngô Hắc này.Trong tình huống bình thường, ông ta sẽ không để ý đến Ngô Hắc, là bởi vì để giao tiếp với Dữu Khánh, ông ta hỏi thăm về tình hình Đào Hoa cư, từ đó mới biết được có một nhân vật như thế ru rú trong nhà, nghe nói từ khi tiến vào U Giác Phụ, y chưa từng đi ra ngoài, không ai biết được lai lịch và nội tình, theo lời truyền thì đây là một người thần bí nhất của Đào Hoa cư U Giác Phụ.Tất nhiên, tại U Giác Phụ, có không ít nhân sĩ không rõ lai lịch ẩn cư tại trong một số cửa hàng, trường hợp của vị này không có gì ngạc nhiên.Ngô Hắc tới đứng thẳng ở trước mặt Phượng Kim Kỳ, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Phượng Kim Kỳ quan sát một hồi, rồi trực tiếp hỏi: "Ngươi chính là tộc trưởng của Phượng tộc?"Thái độ này khiến cho A Lạc Công phải liếc nhìn nhiều một lúc, cảm thấy thái độ của Ngô Hắc có phần vô lễ, chưa nói tới thân phận và địa vị, ít nhất tuổi tác của tộc trưởng rõ ràng ra đó, ngươi là một tiểu bối, về tình về lý đều phải có chút lễ phép chứ?Cũng may mà trong bộ tộc không có nhiều lễ nghi như vậy, Phượng Kim Kỳ không có trách móc, khẽ gật đầu, "Là ta."
Ngô Hắc trực tiếp chất vấn: "Dám hỏi tộc trưởng, nhóm người Thám Hoa lang ở đâu, vì sao không để cho ta gặp mặt?"Về phương diện chi tiết, Phượng Kim Kỳ lười nói nhiều, ra hiệu ánh mắt cho A Lạc Công.A Lạc Công lập tức kể lại đại khái diễn biến ân oán giữa Dữu Khánh và Trữ Bình Côn dẫn đến biến cố cho y nghe, tất nhiên cũng báo cho y biết tình cảnh của Dữu Khánh bây giờ, đại ý là không phải chúng ta không cho ngươi gặp, mà việc có được gặp hay không lúc này không phải do chúng ta quyết định.Nghe nói đã xảy ra biến cố lớn như vậy, bất kể là Ngô Hắc hay là Diệp Điểm Điểm, sắc mặt đều đại biến.Nhất là Diệp Điểm Điểm, nàng cho rằng lúc đó Dữu Khánh nói muốn giết Trữ Bình Côn chỉ là nói miệng mà thôi, ít nhất sẽ không nôn nóng như vậy, không nghĩ tới lại gấp rút vội vàng như thế, vậy mà trực tiếp làm ra điều đó ngay phía dưới mí mắt Thiên tộc, đây là điên rồi sao?Bởi vậy, nàng không khỏi hoài nghi phải chăng có hiểu lầm gì đó hay không, bởi vì không có gì xác định là do Dữu Khánh làm.Nàng vội hỏi: "A Lạc Công, hiện tại bọn họ thế nào rồi, không có sao chứ?"A Lạc Công lắc đầu: "Chúng ta cũng không biết được tình hình trên núi."
Ngô Hắc hỏi: "Có thể sắp xếp cho ta gặp mặt Thám Hoa lang được không?""Việc này..."
A Lạc Công vẻ mặt khó xử, Phượng tộc tuy mạnh, nhưng cũng phải dựa vào Thiên tộc để sinh tồn, làm sao có tư cách đi sắp xếp chuyện của Thiên tộc.Cuối cùng, vẫn phải là Phượng Kim Kỳ mở miệng, "Bởi chúng ta hộ tống không đến nơi đến chốn, con trai của hắn đã mất tích, Phượng tộc chúng ta cũng có trách nhiệm.
A Lạc, ngươi đi tìm Thiên tộc, nỗ lực giao tiếp, nhìn xem có thể để cho hắn đến thăm hay không."
"Được."
A Lạc Công đáp lời, đưa tay ra mời Ngô Hắc và Diệp Điểm Điểm cùng đi ra ngoài, tránh quấy rầy tộc trưởng nghỉ ngơi.Vì vậy hai người xin cáo lui, theo lão ta cùng nhau đi ra ngoài.Bên ngoài lều, Phượng Tàng Sơn biết được tin tức lập tức lộ diện, đang chờ bọn họ, vừa gặp liền dò hỏi phu nhân của mình vì sao đột nhiên chạy tới đây.Sau một hồi tìm hiểu, Phượng Tàng Sơn cau mày, phát hiện thấy càng ngày có càng nhiều vụ bắt cóc liên quan đến Phượng tộc, gã càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, hiện tại ngay cả con gái của mình cũng mất tích, là bởi vì mình mở đầu mà dẫn đến sao?Khoảng chừng nửa canh giờ sau, A Lạc Công quay trở về, tạm thời không quan tâm tới người khác, trước tiên tiến vào trong lều tộc trưởng, bẩm báo."
Tộc trưởng, mọi việc đều thuận lợi, về việc để cho Ngô Hắc đi thăm, vừa mở miệng nói tới, Đông cô liền đồng ý."
Phượng Kim Kỳ rất ngạc nhiên, "Ngươi vừa nói ra, nàng liền đồng ý sao, không sợ thông cung ư?"Phía ông ta vốn chỉ nghĩ rằng nỗ lực làm hết sức để bù đắp cho Ngô Hắc, dùng để bày tỏ lời xin lỗi, không trông chờ phía Thiên tộc sẽ đồng ý.A Lạc Công: "Ta thuận tiện hỏi thăm cô ấy xem sẽ xử lý mấy người Thám Hoa lang như thế nào, cô ấy nói sẽ khó tránh khỏi bị trừng phạt nghiêm khắc một phen, phải giam đến khi kết thúc Đại Hoang tự mới có thể thả ra, để tránh lại gây ra rắc rối khác."
Phượng Kim Kỳ càng thêm ngạc nhiên, "Không giết? Thả ra? Đây là đã đưa ra quyết định sẽ phóng thích rồi sao?"A Lạc Công gật đầu: "Đúng vậy, nhanh như vậy liền đưa ra quyết định xử lý, sự việc xem như đã qua rồi."
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Phượng Kim Kỳ, ông ta cho rằng lần này đám người Dữu Khánh khó tránh được tai kiếp, tại thời điểm quan trọng này lại dám gây rối ngay dưới mí mắt Đại tộc trưởng, không giết gà dọa khỉ mới là lạ.
Ông ta lập tức hỏi: "Những người khác thì sao, xử lý mấy người Thiện Tri Nhất như thế nào?"A Lạc Công: "Đã nói khá nhiều rồi, Dã Đông Đông có phần không còn kiên nhẫn, nên ta cũng không tiện hỏi thêm nhiều."
Phượng Kim Kỳ trầm mặc.A Lạc Công nhìn nhìn về phía bên kia lều, hỏi tiếp: "Người ở bên ngoài kia, bây giờ để hắn đến đó chứ?"Phượng Kim Kỳ ánh mắt lấp lóe, "Hình như hắn không để tâm lắm đến việc con trai mình mất tích, mà quan tâm nhiều hơn đến việc gặp vị Thám Hoa lang kia."
A Lạc Công suy nghĩ một chút, "Hình như là vậy, hắn không nhắc tới chữ nào về việc con trai mình mất tích."
"Ngươi cảm thấy chuyện này có bình thường không? Một người tiến vào U Giác Phụ chưa bao giờ rời khỏi, đột nhiên lại chạy tới Phượng tộc ta thăm con trai..."
Phượng Kim Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại, rồi khẽ thở dài, nói: "Thiện Tri Nhất và Tô Bán Hứa vậy mà lại có thể đi giúp Thám Hoa lang làm chuyện giết người cướp của, phản ứng phía bên Đại tộc trưởng cũng có chút khác thường...Vũng nước này càng ngày càng sâu, chúng ta không có manh mối gì, cũng không biết gió độc từ đâu thổi tới, tiếp tục lội trong đó e rằng sẽ bị chìm theo, chúng ta phải nhanh chóng thoát ra thôi.
Sau khi kết thúc Đại Hoang tự, lập tức phong sơn từ chối tiếp khách.
Người ở bên ngoài, ngươi đích thân theo hắn đi một chuyến đi, thuận tiện xem xét tình hình."
Ông ta vốn định nhìn xem những người này rốt cuộc muốn làm chuyện gì, tránh để mình mơ mơ hồ hồ không hiểu ra sao, nhưng hiện tại, ông ta thà rằng mình mơ mơ hồ hồ cũng không muốn xen lẫn vào trong đó, một luồng nước ngầm khó giải thích đã khiến ông ta cảm thấy sợ hãi khó tả, cảm thấy có chuyện gì đó không ổn."
Vâng."
A Lạc Công nhận lệnh rời đi, lão ta cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.