Bên mép núi, Dữu Khánh, Nam Trúc, Hướng Chân ngồi thành một hàng, nhìn ra non xanh nước biếc, thuận miệng tán gẫu.Gần đây thực sự khó có được thời gian nhàn nhã như thế này, tạm thời là thật sự nhàn rỗi, không cần phải giả vờ giả vịt tại Thúy Vũ hồ nữa, chuyện dụ dỗ từng người cũng chơi tan nát rồi, đã để cho người ta bỏ chạy, nếu còn tiếp tục giở trò cũ, sẽ không biết là dụ dỗ người khác hay là tự mình nhảy vào hố.Dữu Khánh trầm mặc không nói, hắn đang suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì bây giờ.Nam Trúc thì đang phát huy sở trường của mình, lải nhải không ngừng với Hướng Chân, gần như chỉ có một mình gã nói, Hướng Chân thỉnh thoảng đáp lại mấy câu.Nói đi nói lại, vốn không có chuyện gì để nói, Nam Trúc vẫn có thể kiếm ra được chuyện, gã chợt nhớ tới một chuyện, liền nói: "Hướng Chân, mới không gặp chưa bao lâu, tu vi của ngươi đã đột phá đến Thượng Huyền, nếu như ta không có nhìn lầm, ngươi nhiều nhất vẫn chưa đến bốn mươi phải không? Chưa tới bốn mươi tuổi đã đột phá đến Thượng Huyền, ai da, thiên phú tu hành của ngươi rất trâu nha! Sau này trở thành đại nhân vật, nhớ đừng có quên chúng ta a, hãy cho chúng ta ôm bắp đùi với nhé, nếu thực sự không được thì giúp chúng ta phát tài một khoản cũng được."
Nói đến chuyện tu vi của Hướng Chân, Dữu Khánh đang trầm mặc suy tư cũng quay đầu lại nhìn Hướng Chân, đúng vậy, lúc trước bận rộn giày vò, hắn đã quên hỏi chuyện này.Nghe đề cập đến việc này, Hướng Chân hiếm thấy mà quay đầu nhìn xung quanh một vòng, sau đó mới nhỏ giọng chậm rãi nói: "Ta có thể đột phá đến Thượng Huyền, đại khái không liên quan gì đến thiên phú tu hành của ta, chắc hẳn là nhờ vào Ong chúa."
Ong chúa? Ong chúa nào? Dữu Khánh và Nam Trúc thoáng sửng sốt rồi ngay sau đó đồng loạt quay nhìn Hướng Chân, thời điểm đôi mắt mở to dường như còn ma sát tạo ra âm thanh, Ong chúa mà bọn hắn đều biết còn có thể là ong chúa nào?Nam Trúc không thể tin được, quan sát xung quanh rồi nhịn không được nhỏ giọng hỏi xác nhận: "Con Ong chúa trong Bách Hoa kia hả?"Hướng Chân im lặng gật đầu thừa nhận.Nam Trúc vẫn không thể tin nổi, "Hắn có thể cho ngươi lợi ích như vậy ư?"Hướng Chân: "Hắn nói hắn cũng đã cho các ngươi, chỉ là chính các ngươi không muốn nhận."
Nam Trúc trợn tròn mắt, "Không thể như vậy, tuyệt đối không có khả năng này."
Ánh mắt gã chuyển tới trên người Dữu Khánh, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người vậy, "Lão Thập Ngũ, không phải là ngươi làm bộ thanh cao từ chối cái gì chứ?"Dữu Khánh suy nghĩ một chút, mù mờ không hiểu, nói với vẻ không dám xác định: "Chắc là không có a, hắn dường như không nói cho ta cái gì cả nha?"Quên đi, Nam Trúc không hỏi hắn nữa, trực tiếp quay sang hỏi Hướng Chân, "Ngươi nói xem rốt cuộc thì hắn cho ngươi thứ gì."
Hướng Chân: "Rượu.
Hắn nói rượu đó được ủ từ trái của cây thần thụ, nói là uống nhiều chút sẽ có lợi cho việc đột phá cảnh giới tu vi nhất định.
Lúc đầu, ta cũng không quá để ý, cho đến khi tu vi đột phá, ta mới ý thức được hắn không có lừa gạt ta.
Hắn nói rằng hắn có mời các ngươi uống, nhưng không ai trong các ngươi dám uống."
Rượu? Nam Trúc và Dữu Khánh nghẹn họng, nhìn nhau không nói nên lời, cùng nhau sững sờ ngây người ra đó.Một lúc lâu sau, Nam Trúc chợt ‘A!’, kêu lên một tiếng thảm thiết, một tay ôm lấy ngực mình, bộ dạng hết sức đau đớn, vẻ mặt đầy đau khổ, dường như trong lòng vô tận bi thương, miệng lẩm bẩm, "Rượu, bảo bối tốt nhất lại chính là rượu.
Ta, ta, ta, ta,… lấy ra nhiều mật ong như vậy, tại sao lại không nghĩ đến rượu chứ, đó chính là tiên tửu a, trời ơi..."
Gã lại ngẩng đầu nhìn sang Dữu Khánh, trong mắt ngùn ngụt ngọn lửa phục thù, "Lão Thập Ngũ, chúng ta phải nghĩ cách đi vào lại một chuyến mới được."
Dữu Khánh vốn định gật đầu, nhưng bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã, "Nếu như ngươi không có ăn trộm thứ gì của người ta thì có lẽ còn có thể đi vào lại thử xem.
Bây giờ ngươi muốn đi vào chịu chết thì đừng có kéo người khác vào làm đệm lưng.
Ngươi cứ đi đi, ta đảm bảo không ngăn cản ngươi.
Mẹ nó!"Hắn cũng hối hận đen cả ruột rồi.Đúng lúc này, đột nhiên có một nhân viên Phượng tộc phi thân đến.
Người đến vốn đang mang theo nụ cười trên mặt, chợt nhìn thấy bộ dạng như mất tổ tông của hai sư huynh đệ, không khỏi sửng sốt, sau khi hành lễ chào xong, gã hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Nam Trúc hồn xiêu phách lạc, không thốt nên lời.Dữu Khánh đứng dậy, chẳng buồn xua tay, "Không có gì.
Có gì chuyện gì sao?"Người tới nói: "Tộc trưởng mời Thám Hoa lang đến một chuyến."
"Ồ."
Dữu Khánh miễn cưỡng nâng cao chút tinh thần, đây là một chuyện rất hiếm thấy, lập tức hỏi: "Tộc trưởng triệu kiến có chuyện gì?"Người tới lắc đầu thể hiện không biết.
Dữu Khánh cũng không thể từ chối, liền đi theo người ta."
A!" Nam Trúc đột nhiên giơ hai tay lên trời, cất lên một tiếng thét cực kỳ thê thảm.Hành động này khiến Mục Ngạo Thiết ở trong sơn động bị kinh động, chạy ra nhìn khắp nơi xung quanh, sau đó lắc mình đến trước mặt gã, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Nam Trúc đột nhiên ôm lấy cổ y, hai chân nhũn ra, rũ người treo trên thân y, vùi đầu vào ngực y, rồi cất tiếng nức nở, "Lão Cửu, ta thật đau khổ, ta thật đau lòng, ta không muốn sống nữa."
Mục Ngạo Thiết kinh ngạc, "Ngươi làm cái gì vậy, căn bệnh kia lại phát tác sao?"Nam Trúc dụi đầu vào trong ngực y giống như bú mẹ, đau khổ lắc đầu, "Lão Cửu, hãy nghe ca ca nói, bệnh gì cũng không bằng mệnh khổ a! Thực quá khổ! Sống không có ý nghĩa gì nữa."
Mục Ngạo Thiết quay sang nhìn Hướng Chân, với vẻ thỉnh giáo, rồi lại nhìn xung quanh, nhận thấy lão Thập Ngũ đã biến mất.Lúc này, lão Thập Ngũ đã sải bước tiến vào hang động trong thân cây trên Phượng Đầu lĩnh.
Khi vào đến nơi, hắn có phần sửng sốt, tự nhiên là bởi vì nhìn thấy Trữ Bình Côn cũng ở đây, trong lòng phân vân, không biết có chuyện gì đang xảy ra.Khi gặp mặt tộc trưởng Phượng tộc, không thể không hành lễ, không thể thiếu sự tôn trọng, chào xong hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn Trữ Bình Côn, chắp tay thỉnh giáo, "Tộc trưởng gọi vãn bối tới đây, là có chuyện gì phân phó sao?"Phượng Kim Kỳ hơi hất cằm ra hiệu, A Lạc Công lập tức tiếp lời: "Thám Hoa lang, là như vậy, Trữ tiên sinh muốn giải quyết triệt để vấn đề quyền buôn bán đặc sản Phượng tộc..."
Lão ta lặp lại một lần một cách logic và hoàn chỉnh những gì Trữ Bình Côn đã nói lúc trước, rồi hỏi xem ý Dữu Khánh như thế nào.Vốn tưởng rằng là chuyện gì, hóa ra là chuyện này, Dữu Khánh tức thì mất đi hứng thú, hắn mới phát hiện ra bọn hắn đã bỏ lỡ bảo bối cực kỳ quý giá với người tu hành bọn hắn, quyền buôn bán đặc sản Phượng tộc so với điều đó chẳng đáng sợi lông gì, hắn thực sự là mặt không biểu cảm, bình tĩnh nói: "Việc này ư? Thôi quên đi, không cần tranh nữa, xét vào việc hắn đã mất đi cánh tay, để cho hắn đi.
Tộc trưởng, ở tại đây, ta trịnh trọng thông báo, Đào Hoa cư ta chính thức rút khỏi việc cạnh tranh quyền buôn bán đặc sản Phượng tộc, nhường lại việc này cho hắn."
Hắn hất hất cằm về phía Trữ Bình Côn.Hắn đã đồng ý với Phượng Tàng Sơn sẽ nhượng bộ, không tiện tiếp tục so đo nữa.Cái gì? Trữ Bình Côn hai mắt lồi ra, trợn to đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, trong nháy mắt liền bị làm cho sững sờ, trong lúc diễn tập không có tình huống này a, làm sao có thể như vậy, lúc trước không phải còn tuyên bố công khai không chết không thôi sao?Phượng Kim Kỳ và A Lạc Công cũng sững sờ.Một lúc lâu sau, vốn muốn dàn xếp ổn thỏa, Phượng Kim Kỳ mới lên tiếng tuyên bố: "Được rồi, nếu là như vậy, Trữ tiên sinh, việc buôn bán đặc sản Phượng tộc đã thuộc về ngươi."
"Không, không phải, việc này..."
Trữ Bình Côn nhất thời không biết nên tiếp lời này như thế nào, mấu chốt là trở về không biết phải giải thích làm sao, làm hỏng chuyện này rồi, không có cách nào giải thích được."
Cái gì mà không phải việc này?" Dữu Khánh thô lỗ nói, vẻ mặt khinh thường, sau đó chắp tay đề nghị, "Tộc trưởng, tên gia hỏa này rõ ràng có vấn đề, lưu lại nhất định gây tai họa, cần phải trực tiếp đánh chết hắn, để tránh khỏi hậu hoạn về sau."