Bán Tiên ( Dịch )

Chương 1091 - Chương 1091: Có Chuyện Gì Vậy (1)

Chương 1091: Có chuyện gì vậy (1)

Không biết có phải khi có trọng thưởng tất có dũng phu hay không, dù sao bầy yêu cũng không còn cách nào, không thể không hành động theo mệnh lệnh.Kẻ bị đá lộn ngược lồm cồm bò đứng dậy, cất tiếng "Vâng" nhận lệnh, rồi quay đầu lại định đi tổ chức nhân thủ tiếp tục tìm kiếm."

Chậm đã."

Thiên Vũ bất chợt gọi gã lại, hỏi: "Đã tìm được toàn bộ con tin chưa?"Kẻ bị đá lộn ngược cẩn thận trả lời: "Gần như đã tìm được hết rồi.

Sau khi tra tấn thẩm vấn những con tin khác, phát hiện ra còn thiếu hai ba người, trong đó một con tin có thể khá quan trọng, đó là cháu ruột của Thiện Tri Nhất."

Thiên Vũ thoáng thở phào nhẹ nhõm, thiếu hai ba người thì không sao, chỉ cần hầu hết các thành viên chính trong gia đình Thiện Tri Nhất vẫn còn là được, nhưng vẻ mặt y vẫn không tốt chút nào, hừ một tiếng, "Còn không mau đi tìm?""Vâng."

Kẻ bị đá vội vàng nhận lệnh rời đi.Tại nơi đây bầu trời đã tối, nhưng trên bầu trời Phượng tộc Đại Hoang Nguyên, mặt trời vẫn còn treo xéo giữa không trung.Bên ngoài hang động thân cây, Trữ Bình Côn cụt một tay vẫn đang chờ đợi, chờ đợi tộc trưởng Phượng tộc tiếp kiến mình.Lão ta cũng không biết rốt cuộc thì bảo chủ muốn làm gì, chỉ biết là đã được bảo chủ dặn dò và luyện tập nhiều lần.Trong lòng lão ta cũng hiểu, có một số việc bản thân không cần biết là để làm gì, nguyên nhân chỉ có thể là mình còn không có tư cách được biết, mình chỉ cần thành thật làm theo là được, và mục đích mà lão ta dốc sức lực làm việc cũng là để có một ngày được có tư cách biết rõ, lão ta cho rằng đó là một quá trình tất yếu, cho nên cho dù bị mất đi một cánh tay, lão ta cũng không oán giận.Nhưng mà, cho dù lão ta và Trì Bích Dao luyện tập tốt đến đâu, chưa chắc người khác đã phối hợp.

Phượng Kim Kỳ không chịu gặp lão ta.

Người ta không giữ đạo đãi khách như vậy quả thực nằm ngoài dự đoán của bọn lão, trước đó bọn lão không có nghĩ đến vấn đề này.Không còn cách nào khác, thân phận địa vị khác biệt quá xa, Phượng Kim Kỳ quả thực có tư cách từ chối không gặp.Liên tục nhiều lần cầu xin gặp mặt mà không có kết quả, vì để đạt được mục đích, lão ta dứt khoát làm cứng, chai mặt đứng chờ tại đó, tuyên bố sẽ chờ tới khi Phượng Kim Kỳ chịu gặp mặt mới thôi.Người của Phượng tộc thỉnh thoảng đi ngang qua bên cạnh đều nhìn lão ta với ánh mắt tò mò, nhưng cũng nằm trong dự đoán của bọn họ, hai ngày nay, những người làm nhiệm vụ bảo vệ như bọn họ đều đã được căn dặn, tăng cường bảo vệ cho hang động trên cây, không cho phép bất kỳ người ngoài nào tự tiện xông vào.Một lúc lâu sau, A Lạc Công đi ra nhìn xem, thấy Trữ Bình Côn vẫn còn chờ ở đó, khẽ thở dài, chậm rãi đi đến trước mặt lão ta, nhìn vào bờ vai bị mất đi cánh tay của lão, ân cần khuyên nhủ: "Trữ tiên sinh, trở về đi, tinh thần tộc trưởng không tốt, không gặp khách.

Nếu ngươi còn cứ ương ngạnh như vậy, thứ cho ta nói thẳng, vậy chẳng có gì tốt, sẽ khiến mọi người đều không vui."

Ông ta biết rõ, không phải tộc trưởng không có tình người, mà bởi vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện quái lạ, giờ vị này lại đột nhiên nhất quyết muốn bái kiến, khiến tộc trưởng cảm thấy không bình thường, lo lắng chuyện này có giấu giếm chuyện gì khác, cho nên có thể nói là tộc trưởng cố tình tránh họa.Trữ Bình Côn cất tiếng cười khổ, "Nói trắng ra là, thân phận của ta thấp kém, tộc trưởng Phượng tộc tôn quý không phải ai muốn gặp là có thể gặp được, ý của ngươi là vậy đúng không?"Bất kể đó có phải là phép khích tướng hay không, A Lạc Công đều không nói lời nào, dứt khoát thừa nhận.Không còn chắp tay để chào nữa, bây giờ Trữ Bình Côn đã học được nghi thức chào của những bộ lạc này, lão ta nắm một tay lại đặt lên vị trí trái tim, hơi khom người nói: "Thỉnh cầu A Lạc Công thay mặt bẩm báo với tộc trưởng, không phải là vãn bối không hiểu lý lẽ, mà ta gánh vác lời căn dặn của bảo chủ chúng ta, không gặp được tộc trưởng ta không thể trở về báo cáo.

Nếu tộc trưởng không gặp ta, ta chỉ có thể đứng đây đến chết."

Việc đã đến nước này, lão ta không thể không dùng tới danh nghĩa của bảo chủ Vạn Hoa bảo để nói chuyện.

Vốn dĩ chuyện này nên thực hiện với tư cách cá nhân, không thể kéo bảo chủ dính vào, nếu không, bảo chủ có thể tự mình tới đây xử lý, không cần phải quanh co lòng vòng như thế này.A Lạc Công hơi cau mày, xoay người bước nhanh trở về trong hang động trong thân cây.Không bao lâu sau, một nữ tử Phượng tộc mắt to, sáng ngời từ trong hang thân cây đi ra, đi đến trước mặt Trữ Bình Côn đưa tay ra mời: "Trữ tiên sinh, tộc trưởng cho mời."

Trữ Bình Côn phấn chấn tinh thần, nhận thấy danh nghĩa của bảo chủ thật sự rất hữu dụng, lão ta nắm tay đặt lên ngực cảm tạ, rồi bám theo sau đi vào.Trong sảnh thân cây, Phượng Kim Kỳ ngồi trên bảo tọa tộc trưởng mở mắt ra, không chờ khách tới hành lễ, hỏi thẳng: "Trì Bích Dao căn dặn cái gì?"Ông ta có phần không hiểu, nếu Trì Bích Dao đã có lời dặn, vì sao tên này không có nói sớm?Nắm tay đặt lên ngực khom người, Trữ Bình Côn đứng dậy nghiêm túc nói: "Lúc trước Bảo chủ từng căn dặn, bảo tại hạ không được thua tên Thám Hoa lang kia, cần phải giành được việc buôn bán đặc sản Phượng tộc, tại hạ không dám phụ lòng bảo chủ, khẩn cầu tộc trưởng thành toàn."

Phượng Kim Kỳ còn tưởng rằng Trì Bích Dao dặn dò chuyện gì cần trực tiếp truyền đạt, hóa ra chỉ là chuyện này? Ông ta lập tức không còn hứng thú trao đổi, lạnh nhạt nói: "Lúc trước ta đã nói rồi, chuyện buôn bán đặc sản để thuận theo tự nhiên, ngươi và Thám Hoa lang cứ thương lượng với nhau là được."

Ông ta đã sớm không còn mặn mà gì với việc buôn bán này nữa, đã cảm thấy hối hận từ lâu, người nào nắm mà chẳng được.A Lạc Công cũng có phần hối hận mình chưa có hỏi rõ ràng đã đi truyền lời, lập tức đưa tay tiễn khách.Nhưng Trữ Bình Côn lại không chịu đi, lớn tiếng nói: "Tộc trưởng, vì chuyện này ta đã mất đi một cánh tay, còn làm thế nào thương lượng được với hắn.

Ý của bảo chủ chúng ta là muốn ta đường đường chính chính lấy lại thể diện cho Vạn Hoa bảo chúng ta.

Mong tộc trưởng cho phép ta công bằng quyết đấu với hắn một trận, người chiến thắng sẽ giành được quyền buôn bán đặc sản Phượng tộc một cách danh chính ngôn thuận."

Phượng Kim Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại, "Các ngươi muốn quyết đấu cũng được, muốn thương lượng thỏa hiệp cũng tốt, tự các ngươi quyết định đi."

Một lần nữa đối diện với động tác tiễn khách của A Lạc Công, Trữ Bình Côn kiên quyết nói: "Ta quyết đấu với tên đó, còn xin đích thân tộc trưởng tọa trấn phán xét, quyết định thắng bại.

Và như vậy, người thắng là chuyện đương nhiên, người thua cũng không còn gì để nói.

Quấy rầy Phượng tộc đã lâu, chắc hẳn tên đó và ta đều không muốn tiếp tục ở lại nữa.

Chỉ cần đã phân rõ được thắng thua, chúng ta sẽ lập tức rời đi, tránh để cứ dây dưa hoài không dứt."

Nghe được lời này, A Lạc Công đang chuẩn bị làm động tác tiễn khách lần nữa thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn về phía tộc trưởng.Quả nhiên, Phượng Kim Kỳ lại chậm rãi mở mắt ra lần nữa, chậm rãi nói: "Thám Hoa lang hình như vẫn là tu vi Sơ Huyền, ngươi đã là Thượng Huyền rồi, bảo hắn làm sao để quyết đấu công bằng với ngươi?"Trữ Bình Côn nói năng hùng hồn có lý có lẽ: "Ta không thi đấu, ta có thể lựa chọn một thủ hạ tu vi Sơ Huyền đại diện ta quyết đấu với hắn.

Thắng hay bại ta đều chấp nhận.

Ngay trước mặt tộc trưởng, ta tuyệt đối sẽ không thất hứa."

Phượng Kim Kỳ trầm mặc một hồi, xuống nước, "A Lạc, ngươi đi hỏi xem ý của Thám Hoa lang thế nào.

Nếu như hắn đồng ý, thì do ngươi tự cân nhắc quyết định trận quyết đấu này đi."

A Lạc Công còn chưa kịp đáp lời, Trữ Bình Côn đã kịch liệt phản đối: "Mong rằng đích thân tộc trưởng tọa trấn cân nhắc quyết định việc này.

Nếu không, đám người đó rất nhiều thủ đoạn, còn không biết sẽ giở ra trò gì, có pháp nhãn của tộc trưởng tọa trấn, đám đạo tặc đó tất nhiên sẽ không dám làm bậy, nhưng vậy mới có thể đảm bảo công bằng.Hơn nữa, A Sĩ Hành và Phượng Tàng Sơn có mối quan hệ chặt chẽ, bây giờ Phượng Tàng Sơn lại trở về với uy danh chiến thắng tại Đại Hoang tự, thật khó để biết liệu người khác có phán xét công bằng hay không, chỉ khi có uy tín và đức độ của tộc trưởng, Phượng tộc mới không thể đổi ý.Tộc trưởng, Vạn Hoa bảo sẽ không cố tình gây sự, ta vừa muốn chiến đấu vì danh dự, vừa muốn giành được việc buôn bán đặc sản Phượng tộc để kinh doanh lâu dài.

Chuyện này không chỉ vì lợi ích của Vạn Hoa bảo, cũng là vì lợi ích lâu dài cho Phượng tộc.

Tộc trưởng, bất kể ở nơi nào đều không tránh được sự đáng sợ của dư luận, danh chính ngôn thuận luôn tốt hơn bất kỳ thứ gì khác.

Mong tộc trưởng thành toàn."

A Lạc Công trầm mặc không nói, nhưng vẻ mặt có vẻ không phản cảm với cách nói này.Phượng Kim Kỳ hơi chút trầm ngâm, rồi nói: "A Lạc, mời Thám Hoa lang tới đây một chuyến đi."

"Được."

A Lạc Công đáp lời, bước nhanh đi đến cửa vào cửa hang động, gọi một người đến đây, dặn dò việc đi mời người.

Bình Luận (0)
Comment