Bán Tiên ( Dịch )

Chương 370 - Chương 370: Rượu

Chương 370: Rượu

Thứ gì vậy chứ? Lâu Ngọc Thục kinh nghi, mũi phập phồng ngửi ngửi, lại không dám hít vào quá nhiều, trong đầu nảy sinh ý nghĩ tiến lên nhìn xem rốt cuộc là thứ gì, bà ta cầm Huỳnh thạch trong tay rọi sáng, tiếp tục đi tới trước.

Đi tới một hồi, thấy xung quanh đều là vách đá, thủy chung không biết mùi hương đến từ nơi nào.

Tiếp tục đi tới đi tới, mùi hương đột nhiên không còn nữa, nhưng mũi bà ta vẫn mấp máy hít thở, ánh sáng trong tay có lúc ngẫu nhiên chiếu gần khuôn mặt, bà ta không chỉ là mũi phập phồng hít thở mà toàn bộ nét mặt còn có sự biến đổi khác thường, vẻ mặt bà ta giống như đang cười, chỉ là nét tươi cười có chút quái lạ.

Liên tục cười cười, khóe miệng bắt đầu chảy xuôi xuống nước miếng, nét tươi cười trên mặt dần biến thành nét cười ngây ngốc.

Cầm một viên Huỳnh thạch phát sáng trên tay, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ biến thành bộ dáng khờ ngốc, một mình lẻ loi bước đi trong bóng tối.

Đi không có bao xa, phía trước xuất hiện từng sợi dây treo rủ xuống, phía trên nó có treo từng tấm gỗ màu đen lớn cỡ bàn tay.

Khi Lâu Ngọc Thục đi xuyên qua chúng thì một đám tấm gỗ treo trên dây va chạm vào nhau phát ra những tiếng "Lạch cạch lạch cạch".

Rất nhanh, trong bóng tối phía trước xuất hiện một đám bóng trắng, theo bốn phía vách động lan tràn đến, đó là một đám kiến màu trắng nhìn giống như con nhện, màu trắng nhợt nhạt, chỉ to cỡ hạt đậu xanh.

Vô số con kiến còn kéo theo đến một làn sương mù nhàn nhạt, rất nhanh liền vọt tới dưới chân Lâu Ngọc Thục, rồi từ phía dưới váy bà ta mà chui đi vào, sau đó theo váy bò đầy khắp toàn thân, chỉ chốc lát sau liền bao bọc toàn bộ thân thể bà ta thành một con nhộng vặn vẹo nhúc nhích.

Chốc lát sau, con nhộng lung lay muốn đổ, khi kén nhộng ngã xuống đất thì lớp bọc bằng con kiến bị chấn động vỡ ra một chút, lộ ra cái đầu của Lâu Ngọc Thục, trên đầu đã không còn da thịt, chỉ đảo mắt liền biến thành một cái đầu lâu máu chảy đầm đìa.

Rất nhanh lại bị con kiến bao bọc lại, thân thể chậm chạp di động trên mặt đất, đang được đám kiến di chuyển đi.

Sau khi bầy kiến đi qua, chỉ còn lại Huỳnh thạch nằm lại trên mặt đất đang phát sáng.

Âm thanh va chạm "Lạch cạch lạch cạch" cũng đã biến mất.

Sau một lát, cái kén bầy kiến di chuyển đến một chỗ đất hõm nhìn như cái phễu, khi di chuyển xuống sườn núi thì mất kiểm soát, một đám kiến bọc theo vật cùng nhau trượt xuống dưới, rơi vào bên trong một cái hang sâu tối như mực phía bên dưới...

Tan vỡ ra rồi.

Đám người Dữu Khánh cũng không phải kẻ ngu si, phát hiện thấy ở trong nhóm người kia thiếu đi một người, lại đang đi vòng vòng thì không có khả năng cứ ngốc nghếch theo đuôi đi vòng vòng như vậy, đạo bất đồng bất tương vi mưu, liền nhân cơ hội này liền đi làm quen địa hình.

Mà một đám người vẫn một mực đi lòng vòng kia thì sau khi đi thêm một vòng nữa liền bị người kêu gọi dừng lại, là Lục Tinh Vân trong Tam Chi Hoa gọi dừng lại."

Tình hình có điểm không thích hợp, đã sắp nửa canh giờ rồi, vì sao còn chưa có bất kỳ phản ứng gì?"Lục Tinh Vân đối diện mọi người đặt ra câu hỏi, Trầm Khuynh Thành dựa sát tại bên người Ninh Triêu Ất cũng là biểu hiện ra thần sắc lo lắng.

Trong lúc mấy người còn đang trầm tư suy nghĩ thì Lục Tinh Vân không quan tâm gì nữa, "Không thể tiếp tục đợi chờ, cần phải đi nhìn xem."

Tặc uyên ương và Ninh Triêu Ất nhìn nhìn nhau, nếu thật sự làm như vậy thì một đám người sẽ phải đi thẳng đến cấm địa của Liệt Cốc sơn trang, vậy cũng quá lộ liễu rồi, chẳng khác gì nói rõ với người ta là mình có mưu đồ gây rối, tương đương với việc không cần che giấu nữa.

Cuối cùng còn là Ninh Triêu Ất nói: "Đúng là không bình thường, một con đường không có khả năng đi thời gian dài như vậy, cùng nhau đi nhìn xem."

Nếu ngay cả vị này cũng đã đồng ý, ít nhiều cũng là một phần chỗ dựa, phu phụ Tặc uyên ương cũng không có ý kiến, một đám người nhanh chóng xông về phía địa điểm mục tiêu.

Khu vực hạch tâm bên trong sơn thể có một chỗ đại hoa viên bên trong nhà, các loại đình đài lầu các gì gì đó đều có, gieo trồng trong này là một ít thực vật có thể phát triển ở trong bóng tối.

Trong lúc vô ý mà xông đến đây, đám người Dữu Khánh liền đi tham quan một vòng, rồi rời khỏi đó tiếp tục đi thăm dò đường, nào ngờ không đi được bao xa thì nhìn thấy cảnh tượng một nhóm người kia vội vã đi vượt qua bên người.

Sư huynh đệ ba người nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc, nơi này đã không phải là con đường đi vòng lúc trước nữa rồi, không biết những người này vội vội vàng vàng đi qua nơi này là có ý gì."

Giống như có việc gì đó."

Nam Trúc nhắc nhở một câu."

Đi, đi xem đi."

Dữu Khánh kêu gọi mọi người cùng nhau đuổi theo, nếu đã là có khả năng có việc gì đó thì đương nhiên phải đi theo nhìn xem là chuyện gì.

Trên đường đi, thỉnh thoảng sẽ gặp phải người của Liệt Cốc sơn trang đi lại, họ dừng lại, dạt sang bên, hành lễ chào khách tới.

Một đám người rất nhanh liền chạy tới lối vào địa điểm mục tiêu, chỉ thấy trên một bên vách đá có khắc hai chữ: Cấm địa!Đám người Ninh Triêu Ất không quan tâm tới cảnh báo, xông thằng đi vào.

Bám theo đằng sau đi đến đây, đám người Dữu Khánh thấy vậy thì do dự, nếu đã là cấm địa của người ta, há có thể trắng trợn công khai tự tiện xông vào? Đồng thời cũng rất kinh ngạc, những người này rõ ràng lại biết rõ được vị trí cấm địa của Liệt Cốc sơn trang, nhưng mà cứ như vậy trực tiếp xông vào là có ý gì, đến cùng là muốn làm gì? Do dự một chút, cuối cùng không thể nhịn được lòng hiếu kỳ, bốn người liền bám theo đi vào, cũng tăng nhanh bước tiến để truy đuổi theo, sợ bị mất dấu.

Chỉ chốc lát sau, tất cả đều phát hiện thây dự dị thường nơi đây, bên trong lối đi không có bất kỳ vật gì để chiếu sáng, trên vách tường thậm chí cũng không có dấu hiệu có bố trí giá treo đèn.

Một nhòm người phía trước đã lấy ra vật chiếu sáng, dọc theo bậc thang hình xoắn ốc một đường đi xuống, bọn họ cũng đã sớm phát hiện được bốn người Dữu Khánh đi theo ở phía sau, nhưng mà không thèm để ý tới.

Càng ngày càng sâu, tựa hồ sâu không thấy đáy, lực lượng của bóng tối khiến cho hai nhóm người vô ý thức mà dần dần tới gần nhau, kết hợp với nhau trở thành như một nhóm người.

Đi đến mấy chục trượng sâu trong lòng đất, khi đã cảm nhận được sự lạnh lẽo dưới nền đất thì mới lại nhìn thấy một lối đi thẳng, một nhóm người tiếp tục đi tới trước."

Liệt Cốc sơn trang làm ra một địa phương như thế này, đến cùng là dùng làm gì?" Nam Trúc nhịn không được thì thầm một câu.

Lời này đâm trúng vào sự bất an trong lòng Lục Tinh Vân và Trầm Khuynh Thành, hai người đi tại phía trước nhất, đã đến nơi đây, trên đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ký hiệu do Lâu Ngọc Thục lưu lại trên vách đá, nhưng thủy chung không có nhìn thấy bất cứ một dấu hiệu cử động nào của Lâu Ngọc Thục, hai người có hoài nghi rằng Lâu Ngọc Thục đã xảy ra chuyện.

Dữu Khánh cũng chợt toát ra một câu, "Ninh tiên sinh, các ngươi đang làm gì vậy?"Nhưng mà không người nào để ý tới hắn, nhiều nhất cũng chỉ là quay đầu lại nhìn nhìn bọn họ mấy lần.

Một nhóm người thỉnh thoảng điều tra bốn phía, phát hiện cấu trúc địa đạo hẳn là vẫn còn rất chắc chắn, đại khái sẽ không dễ dàng sụp đổ.

Sau khi tiếp tục đi tới trước một đoạn đường, sư huynh đệ ba người dần dần cảm thấy có chút bất an, chí ít là một mực đi lùi lại phía sau nhóm người kia một chút, không dám chạy đến phía trước cùng đi.

Cái "Người ngủ say" kinh khủng kia vẫn luôn đè nặng tại trong lòng bọn họ, đó là đại sát khí chân chính của Liệt Cốc sơn trang, cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến cho Dữu Khánh luôn luôn cẩn thận thu liễm, không dám làm ra chuyện thủ đoạn chồng chồng chất chất, có phải là ở tại trong cái cấm địa này hay không chứ? Nếu như thật sự tại đây, vậy thì phía trước có người ngăn cản một chút, núp ở phía mặt sau mới là tương đối dễ dàng chạy trốn hơn một ít.

Cân nhắc đến một điểm này, sư huynh đệ ba người liền không muốn tiếp tục đi ở phía trước, nhưng mà sau khi trao đổi ánh mắt với nhau thì lại cảm thấy có thể là mình đã suy nghĩ nhiều, đám người này có thể xác định rõ ràng mục tiêu mà đi thẳng đến nơi đây, tất nhiên là có ý đồ, ít nhiều hẳn phải là biết rõ tình huống.

Đi tới, đi tới, chợt có một làn hương thơm nhào vào mũi, ngửi, ngửi, đi, đi, Dữu Khánh cảm thấy mùi hương có vẻ quen thuộc, quan trọng là cảm giác này giống như đã từng quen biết."

Mùi hoa quế hương từ đâu tới vậy?" Nam Trúc lại thì thầm một tiếng.

Dữu Khánh nhìn nhìn bốn phía, lại là hoàn cảnh địa đạo cọng thêm mùi hương thơm này, hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lúc này đè thấp giọng kêu gọi một câu, "Không đúng, có vấn đề, không thể tiếp tục đi tới phía trước nữa, dừng lại đi."

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết tự nhiên là trước tiên dừng lại.

Nam Trúc còn hỏi một câu, "Có chuyện gì vậy?"Dữu Khánh ngắn gọn đáp một câu, "Sát chiêu trong lòng đất Tạp vật gian."

Lời này lập tức làm cho hai người Nam, Mục giật mình, nhớ tới tình huống trong lòng đất Văn thị.

Hai người bọn họ tuy rằng chưa từng tiến vào, nhưng mà đã nghe lão Thập Ngũ kể lại, quả thực, lão Thập Ngũ từng nói tới mùi hoa quế hương trong lòng đất Văn thị.

Thật sự là tình huống giống với trong lòng đất Văn thị sao? Tình huống thực tế đã khiến hai người thất kinh, chỉ có hai người bọn họ nghe tiếng mà dừng lại, một đám người phía trước giống như không nghe được lời gì vậy, vậy mà vẫn tiếp tục đi tới phía trước, còn có cả Kiều Thư Nhi, cũng là mắt điếc tai ngơ mà đi tới trước.

Lúc này bọn họ mới phát hiện những người tiếp tục đi tới trước, bước đi đều có tình trạng tập tễnh ngây dại.

Dữu Khánh lắc mình lao ra, một tay vỗ vào vai Kiều Thư Nhi để ngăn lại, nhưng mà vẻ mặt Kiều Thư Nhi cũng lộ ra nét cười ngớ ngẩn, vung vẩy cánh tay muốn tránh thoát khỏi bị kiềm chế, vứt Huỳnh thạch cầm trong tay bay đi ra ngoài, lạch cạch rơi xuống.

Đuổi theo tới, hai người Nam, Mục nhìn thấy mà giật mình, lúc trước còn đang rất tốt, kết quả bất tri bất giác mà thành ra như vậy rồi, quả nhiên là sát chiêu khó lòng phòng bị.

Bất đắc dĩ, Dữu Khánh chỉ có thể là xuất thủ chế trụ huyệt đạo của Kiều Thư Nhi, đem nàng định trụ lại, nghiêng đầu ra hiệu với những người trúng chiêu khác, kêu gọi: "Còn không mau cứu người?"Nam Trúc trước tiên nhấc tay ngăn cản Mục Ngạo Thiết định hành động, "Thị phi giữa bọn họ và Liệt Cốc sơn trang không liên quan đến chuyện của chúng ta, không cần phải cuốn đi vào?"Một khi gặp phải nguy hiểm, năng lực phản ứng của Dữu Khánh là không phải như bình thường, nhanh chóng trầm giọng nhắc nhở: "Còn không có nhìn ra được sao? Đây là trúng phải chiêu của Liệt Cốc sơn trang.

Liệt Cốc sơn trang sở dĩ không bố trí bảo vệ, mở ra chính là cái miệng máu này, đang dùng chiêu gậy ông đập lưng ông! Ngươi cảm thấy chúng ta cùng theo nhau chạy đi vào, đã nhìn thấy tận mắt sát chiêu nơi đây, bọn họ còn sẽ để cho chúng ta sống sót đi ra ngoài để lộ tin tức sao? Nếu đã là ân oán của bọn hắn, làm sao có thể do một mình chúng ta gánh chịu!"Lời đã nói đến nước này, hai người Nam, Mục lập tức minh bạch được dụng ý của hắn, nhiều người lực lượng lớn, nhiều người càng an toàn.

Hai người lập tức lắc mình lao ra, liên tục xuất thủ, đem mấy người đang tập tễnh đi tới đều chế trụ lại, vừa ôm vừa khiêng đưa hết trở về."

Ta đã nói rồi, hành vi của đám gia hỏa này quá mức không kiêng nể gì cả a, làm cho người ta không thể nhịn được nữa, cái vụ này thì hay rồi, người ta bắt đầu hung dữ hạ sát thủ, đều đã trúng chiêu rồi đi? Mẹ nó, làm cho chúng ta cũng bị cuốn đi vào."

Nhấc hai người trở về, Nam Trúc hùng hùng hổ hổ, hối hận không nên cùng đi theo tới đây, đi đến trước mặt Dữu Khánh lập tức hỏi, "Bây giờ làm thế nào cứu tỉnh bọn hắn?"Dữu Khánh hướng phía đường đi tới hất đầu, "Cái cạm bẫy này sẽ không để cho mê chướng khuếch tán ra bên ngoài, đi ngược trở về đi, về chỗ bậc thang hình xoắn ốc, trước tiên đi đến nơi không có mê chướng đã."

Thuận tay đem Kiều Thư Nhi khiêng lên trên vai, lại đưa tay xách lấy đai lưng Chu Khoan Trấn ở trên vai Mục Ngạo Thiết, nhấc đi.

Theo cách này, ba người, mỗi người khiêng hai người, nhanh chóng ngược đường rút lui trở về, rất nhanh liền trở lại trên bậc thang hình xoắn ốc kia.

Cũng không dám leo lên quá cao trên bậc thang, sợ bị phát hiện.

Sau khi ném xuống mấy người bị mê man trên bậc thang, Dữu Khánh nhanh chóng đem Huỳnh thạch nắm vào trong lòng bàn tay, chỉ để cho một chút ánh sáng lộ ra, nhằm giảm thiểu ánh sáng phía dưới, đồng thời nghiêng đầu hướng phía trên ra hiệu một tiếng, "Lão Cửu."

Mục Ngạo Thiết lập tức cất Huỳnh thạch phát sáng đi, lặng yên lần mò lẻn lên phía trên, tay giữ cố định tại một vị trí bên trên, tay cầm chuôi kiếm, tình trạng có thế rút kiếm ra bất cứ lúc nào, ẩn nấp tại trong bóng tối để canh gác.

Nam Trúc cũng cất Huỳnh thạch phát sáng đi, đồng thời cũng cạy bàn tay mấy người hôn mê lấy Huỳnh thạch ra cất đi.

Sau đó, sư huynh đệ hai người nghĩ hết biện pháp thúc tỉnh mấy người, vận công trợ lực, ăn đan dược, thậm chí cả tát tai, dùng kim đâm đều vô dụng, nói chung giống như đã ngây dại rồi, chỉ cần cởi bỏ phong bế huyệt đạo thì lập tức lại cười ngây ngô mà rời đi.

Không còn cách nào, trên tay sư huynh đệ mấy người cũng không có thuốc tỉnh thần nào thích hợp.

Nhưng tình thế khẩn cấp, thời thời khắc khắc lo lắng người Liệt Cốc sơn trang đi xuống đây bất cứ lúc nào, trong lúc bất đắc dĩ, Dữu Khánh trực tiếp đưa tay tìm đến bên hông Ninh Triêu Ất, túm lấy hồ lô rượu trên eo y, lắc lư, có vẻ còn có không ít rượu, đưa cho Nam Trúc, "Bảo Đầu To đun sôi lên đi."

Nam Trúc lập tức minh bạch dụng ý, bọn họ sở dĩ không trứng chiêu, chính là vì nước Đầu To nấu có tác dụng khư tà, lập tức nhận lấy tửu hồ lô, cạy mở miệng hồ lô, từ trong tay áo lấy Đầu To ra, kêu gọi một tiếng, "Đầu To, nấu nước nào."

Sau đó trực tiếp đem Đầu To ném vào trong hồ lô rượu.

Trong khoảng thời gian này, hoặc nói là từ khi Kiều Thư Nhi gia nhập vào đội ngũ bọn họ, Dữu Khánh liền đem Đầu To giao cho hai vị sư huynh đi nuôi dưỡng.

Lúc ban đầu chính là bởi vì cũng không giao tình gì với Kiều Thư Nhi, không muốn để cho Kiều Thư Nhi phát hiện thấy bí mật nuôi dưỡng Đầu To, về sau thì tiếp tục đặt ở chỗ hai vị sư huynh để giữ kín bí mật này.

Sau khi trải qua một ít chuyện, đều đã biết rõ, ở mức độ nào đó, Đầu To chính là pháp bảo hộ thân của bọn họ, càng có quan hệ đến vấn đề hóa giải tà khí cho những tiên đào kia để làm tài nguyên tu hành, bây giờ đã được xếp vào một trong những cơ mật trọng đại nhất của Linh Lung quan, vì vậy mà bí mật này sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài.

Dù cho Dữu Khánh muốn nói cho Kiều Thư Nhi biết, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thân là đồng môn sư huynh cũng sẽ có tác dụng kiềm chế nhất định đối với Dữu Khánh, không quan tâm là làm ầm ĩ hay là gây sự, nói chung kiên quyết phản đối để cho Kiều Thư Nhi biết rõ bí mật này, chí ít thì đến bây giờ là chưa được.

Đầu To là một trong những cơ mật trọng đại nhất của Linh Lung quan, bây giờ cũng không còn người nào sẽ nghĩ tới việc đem nó xuất ra ngoài lấy tiền nữa rồi.

Về chuyện nấu nước, Đầu To đã quen rồi, gọi một tiếng liền sẽ làm.

Thế nhưng mà "Rượu" thì đây là lần đầu tiên, đây là hương vị lộn xộn gì vậy chứ? Đầu To đi vào liền biết không thích hợp, vừa xông vào thì lập tức muốn vẫy cánh bay ra ngoài.

Nam Trúc đề phòng nó, một cái tát vỗ xuống, không chỉ đem nó vỗ về trong hồ lô rượu, còn dùng bàn tay bịt kín miệng hồ lô.

Đầu To cũng không phải ăn chay, răng miệng lợi hại, rất sở trường gặm vật cứng, lập tức ở tại trong hồ lô rượu răng rắc răng rắc bắt đầu gặm."

Di? Mỗi ngày cho ngươi ăn no, ngươi còn không nể mặt có phải hay không?" Nam Trúc mắng một câu, đã bất mãn rồi, một tay nâng hồ lô rượu, một tay ngăn chặn miệng hồ lô, bắt đầu ra sức rầm rầm rầm, không ngừng mà bắt đầu rung lắc.

Đối diện với loại tình huống này, Đầu To đành phải khuất phục, âm thanh gặm cắn biến mất.

Nam Trúc cũng ngừng giày vò nó, hơi hé mở ra một chút, liếc nhìn vào bên trong, chỉ thấy ở trong rượu, Đầu To đã tỏa ra ánh sáng đỏ, tiến vào trạng thái đun nước, bỗng nhiên thấy thỏa mãn.

Chỉ chốc lát sau đó, hồ lô rượu liền nóng lên, sau đó thì bắt đầu sôi sùng sục.

Hương rượu tràn ra bốn phía, làm cho sư huynh đệ ba người đều sợ thu hút người của Liệt Cốc sơn trang tiến tới đây.

Nước rượu nấu xong rồi, Đầu To cũng bò ra khỏi miệng hồ lô rượu, lần này nó nhảy một cái, rơi xuống đầu vai Dữu Khánh, vẫy vẫy cánh rồi nhảy tới bím tóc đuôi ngựa của Dữu Khánh, chui luồn vào bên trong tóc, thể hiện rõ không tiếp tục trở về bên Nam Trúc nữa, hình như là đã bị uất ức.

Nam Trúc cũng đem hồ lô rượu nóng hổi giao cho Dữu Khánh, không cần phải nói, khẳng định là trước tiên cứu Kiều Thư Nhi.

Dữu Khánh sợ Kiều Thư Nhi bị phỏng, rất nhanh vận công xua tan hơi nóng, khi không còn nóng bỏng nữa, lúc này mới đặt lên đầu Kiều Thư Nhi.

Kỳ thực nước rượu đã không còn có mùi rượu gì nữa rồi, sau khi cho Kiều Thư Nhi uống không ít, Dữu Khánh mới đưa hồ lô rượu trả lại cho Nam Trúc, mình thì chuyên tâm chiếu cố Kiều Thư Nhi, vận công trợ lực luyện hóa.

Nam Trúc thì lập tức ước lượng chia đều, đút cho những người khác uống, cho uống xong lại hỗ trợ vận công luyện hóa.

Không còn cách nào, phải nhanh chóng, nếu thật sự chờ đến khi người của Liệt Cốc sơn trang đi xuống tới, vậy thì không còn kịp nữa rồi, bọn họ có thể tự bảo vệ mình hay không còn chưa thể biết được, nào có thể quan tâm chiếu cố được nhiều người như thế này.

Bình Luận (0)
Comment