Nước do Đầu To nấu có hiệu quả thật sự rất tốt, không bao lâu sau Kiều Thư Nhi liền yếu ớt phục hồi lại, phát hiện mình đang nằm trong lòng người khác, ở trong bóng tối nên không nhìn thấy rõ là người nào, trong lúc kinh hãi liền tránh không được có phản ứng, nhưng bị Dữu Khánh đúng lúc chế trụ."
Là ta, nhỏ giọng chút."
Dữu Khánh nhỏ nhẹ thì thầm bên tai nàng, Huỳnh thạch trong tay xuyên qua kẽ hở rọi sáng khuôn mặt mình.
Giọng nói quen thuộc, khí tức quen thuộc giúp cho Kiều Thư Nhi vốn đang hoảng loạn nhanh chóng ổn định tâm thần, an tâm lại, nàng ngồi dậy, thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?""Nơi đây có bố trí cạm bẫy, có thể khiến cho người hôn mê..."
Dữu Khánh đem tình huống đại khái kể cho nàng nghe.
Kiều Thư Nhi nghe xong thì kinh hãi, nghĩ mà sợ, nhịn không được hỏi: "Tại sao các ngươi không có việc gì?"Dữu Khánh: "Chúng ta thường xuyên dùng một loại thuốc, không bị thứ này đầu độc, có cơ hội sẽ nói rõ cho ngươi biết."
Nơi đây đang nói chuyện, phía bên kia, mấy người cũng lục tục bình phục trở lại."
Không có việc gì, không có việc gì, nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút, người của Liệt Cốc sơn trang có khả năng tới đây bất cứ lúc nào..."
Nam Trúc không ngừng nhỏ giọng thì thầm nhắc nhở bên tai những người tỉnh lại.
Sau khi biết rõ nguyên nhân, mấy người tránh không được liền có phản ứng giống như Kiều Thư Nhi, Ninh Triêu Ất lập tức cảnh giác hỏi: "Vì sao mấy người các ngươi không có việc gì?"Nam Trúc mượn dùng lời Dữu Khánh nói để trả lời, "Chúng ta thường xuyên sử dụng một loại thuốc, không bị thứ này đầu độc, cũng đã dùng loại thuốc này để cứu các ngươi, có cơ hội sẽ nói rõ hơn cho các ngươi.
Vấn đề là, các ngươi chui vào nơi đây, có phải là đã trúng phải cái bẫy của người ta rồi hay không?"Mấy người trầm mặc một hồi, Nhiếp Phẩm Lan lên tiếng nói: "Thủ đoạn thực sự tàn nhẫn! Sở dĩ bỏ đi thủ vệ, sợ rằng chính là vì dẫn dụ chúng ta đi tới đây đi."
Lục Tinh Vân chợt đưa tay bắt lấy cánh tay Nam Trúc, "Nếu các ngươi đã cho chúng ta dùng loại thuốc như vậy, thì có phải là mê dược bên trong đó sẽ không còn có tác dụng tới chúng ta nữa rồi hay không?"Bởi vì uống vào số lượng cũng không nhiều, cho nên tuy rằng đã cứu được người tỉnh lại nhưng Nam Trúc cũng không quá dám cam đoan có thể chống đỡ được mê chướng bên trong hay không, gã chần chừ nói: "Có lẽ có thể chống đỡ được một đoạn thời gian đi."
"Đi."
Lục Tinh Vân lập tức cất tiếng kêu gọi nữ nhi của mình, Trầm Khuynh Thành cũng không có do dự, hai mẹ con lập tức động thân rời đi, Huỳnh thạch cầm trên tay không còn thấy đâu rồi, liền lấy ra mồi lửa, cũng không quản người của Liệt Cốc sơn trang ở bên ngoài có thể nhìn thấy hay không, đốt cháy lên liền trực tiếp hướng phía bên trong mà đi."
Khuynh Thành!" Ninh Triêu Ất cất tiếng gọi, nhưng không thể gọi lại.
Thân hình y chợt lóe lên, vậy mà lại cũng đi theo.
Mọi người đều minh bạch ý nghĩ của cặp mẹ con này, nơi đây đã có cạm bẫy như thế, vậy thì Lâu Ngọc Thục xông tới trước đây chỉ sợ cũng đã trúng chiêu rồi.
Các nàng khẳng định là muốn đi thăm dò nhìn xem, vạn nhất bị gặp nạn, nhất định phải nghĩ biện pháp giải cứu.
Mọi người không nghĩ tới chính là, Ninh Triêu Ất vậy mà lại cũng sẽ đi theo, làm cho người ta có cảm giác là bởi vì mấy đêm nay đều đã ở chung với Trầm Khuynh Thành.
Dữu Khánh và Nam Trúc im miệng không nói lời nào, nhận định Lâu Ngọc Thục đã không còn tính mạng nữa rồi, vừa rồi bọn họ không có nói ra chuyện con kiến ăn thịt người, chỉ nói khả năng có các loại mê chướng gì đó khó phát hiện được."
Đi, cùng đi theo nhìn xem, các ngươi cũng cùng theo đi, vạn nhất có việc gì, làm phiền các ngươi tiếp tục cứu chúng ta một lần nữa."
Nhiếp Phẩm Lan cất lời kêu gọi đám người Dữu Khánh một câu, không chút nào có ý cảm tạ ân cứu mạng, thậm chí còn có một chút cảm giác như đang ra lệnh, không có khách khí, mồi lửa thắp sáng lên trong tay hơi chút dừng lại tại trước mặt Kiều Thư Nhi một cái rồi mới cùng Chu Khoan Trấn cùng nhau xoay người bước đi."
Kêu gọi lão Cửu trở về."
Dữu Khánh ra hiệu và nói với Nam Trúc một câu, cũng không còn cách nào, bọn họ cũng không nguyện làm người đầu tiên xông ra ngoài, quỷ mới biết rõ Liệt Cốc sơn trang đã trở mặt sẽ làm ra chuyện gì để chờ đợi bọn họ.
Nam Trúc lắc mình rời đi, rất nhanh liền kêu gọi Mục Ngạo Thiết cùng nhau quay trở về.
Lúc này, mấy người tiếp tục đi vào phía bên trong.
Một đám người đi trước vừa đi vừa chậm rãi tìm kiếm, sư huynh đệ mấy người không bao lâu sau liền đuổi theo kịp bọn họ.
Lần này, sau khi xông vào trong khu vực mùi hương hoa quế, mấy người vẫn không có xuất hiện bất kỳ chuyện gì dị thường, có thể thấy nước do Đầu To nấu vẫn là rất có hiệu quả.
Không bao lâu sau, một đám người đi tới trước khu vực treo thẻ gỗ, tất cả đều cẩn thận tránh né, không biết là đồ vật gì, không dám dễ dàng đụng vào.
Lại tiếp tục đi không bao xa, nhìn thấy được trên mặt đất phía trước có một chút tia sáng, đến gần nhìn, chính là một viên Huỳnh thạch, mọi người cũng ngửi được mùi máu tươi.
Một bãi vết máu đọng tại bên cạnh Huỳnh thạch, không phải một bãi máu do chảy ra đọng lại mà giống như là bị thứ gì đ1o liếm khô.
Lục Tinh Vân ngồi xổm xuống, một tay nắm Huỳnh thạch lên, một tay chấm chấm vào vết máu trên mặt đất đặt ở trước mũi ngửi ngửi, trên mặt hiện lên thần sắc bi thương đứng dậy tiếp tục đi tới trước, hơn nữa là tăng tốc đi nhanh tới phía trước.
Nhiếp Phẩm Lan cũng ngồi xổm xuống đưa tay chấm dính chút vết máu ngửi ngửi, sau khi đứng dậy thì nói với mọi người một câu, "Là máu người."
Mặc dù không nói ra là máu của ai, nhưng mọi người đều có cùng một sự hoài nghi.
Rất nhanh, mọi người liền đi tới bên ngoài miệng hố giống như cái phễu kia.
Hai mẹ con Lục Tinh Vân gần như không chút nào do dự, ném xuống một quả Huỳnh thạch và sau khi xác định được chiều sâu chỉ có mấy chục trượng thì lập tức lục tục nhảy xuống.
Sau khi hơi chút quan sát tình hình phía dưới, Ninh Triêu Ất quay đầu lại dặn dò phu phụ Tặc uyên ương một câu, "Các ngươi ở lại thủ tại nơi này, ta đi xuống trước dò xét xem."
Phu phụ Tặc uyên ương đằng hắng gật đầu, nhìn theo bóng người nhảy xuống dưới.
Dữu Khánh cũng quay đầu lại căn dặn ba người bên cạnh, sau đó mới nhảy xuống, nào ngờ Kiều Thư Nhi không có nghe lời căn dặn, cũng cùng nhảy theo xuống.
Vừa rơi xuống đất, dưới chân liền vang lên một loạt âm thanh răng rắc, lấy ánh sáng chiếu rọi nhìn xem, phát hiện rơi xuống tại bên trên một đống bạch cốt.
Lục Tinh Vân và Trầm Khuynh Thành thì đang quỳ gối trước một cái hài cốt mới có thút thít khóc nức nở, cái hài cốt còn mới kia mặc xiêm y hoa lệ của Lâu Ngọc Thục, còn từ trong quần áo tìm được di vật thuộc về Lâu Ngọc Thục, một đôi găng tay được đan bện bằng dây kim loại.
Mẹ con hai người xem như đã biết rõ vì sao Lâu Ngọc Thục chậm chạp không có bất cứ phản ứng gì.
Đối với sự đau thương của các nàng, những người khác cũng không có cảm xúc gì có thể gọi là đồng cảm, đầu tiên là cảnh giác xung quanh, chiếu sáng kiểm tra bốn phía, phát hiện chỉ là một cái hố rất sâu, miệng nhỏ bụng lớn, tìm tới tìm lui cũng không phát hiện được bất kỳ lối ra vào nào khác.
Rất nhanh, tiếng khóc phía dưới cũng thu hút phu phụ Tặc uyên ương đi xuống dưới nhìn xem tình hình.
Khi hai người nhìn thấy tình trạng chết đi của Lâu Ngọc Thục thì giật mình không nhỏ."
Tích tích tích..."
Đầu To ở trong bím tóc đuôi ngựa của Dữu Khánh đột nhiên cất tiếng kêu to, khiến cho những người khác giật mình dồn dập nhìn đến.
Xung quanh cũng vang lên một tràng âm thanh sàn sạt, cũng không biết từ lúc nào đã tung bay lên sương mù nhàn nhạt, rất nhanh, dưới ánh sáng mông lung xuất hiện dày đặc chi chít những bóng trắng đang bò tới.
Dữu Khánh vừa nhìn liền biết rõ, quả nhiên không ngoài dự liệu, chính là đám kiến ăn thịt người từng gặp tại trong địa đạo của Văn thị.
Những người khác không rõ ràng đây là cái trò gì, chỉ biết là ngay cả Lâu Ngọc Thục cũng bị hại nên trong lúc nhất thời liền bị ép buộc dồn dập lui về phía sau, lui về trên đống xương trắng.
Thấy tình huống như vậy, mẹ con Lục Tinh Vân cũng quản không nổi bi thương, người tại giang hồ, sinh sinh tử tử khó mà nói rõ, gặp phải thì cũng chỉ có thể là nhận mệnh mà thôi, lập tức lau chùi nước mắt, ngay tại chỗ dùng xiêm y của Lâu Ngọc Thục đóng gói hài cốt của bà ta lại, cuối cùng làm thành một cái bọc cõng tại phía sau lưng Lục Tinh Vân.
Ninh Triêu Ất đưa mồi lửa trong tay đến gần để quan sát bầy kiến ăn thịt người đang bò tới, kinh nghi hỏi: "Đây là thứ gì chứ?"Mặt đầy đau khổ, Lục Tinh Vân nói: "Căn cứ vào tình trạng trúng chiêu đến xem, đám vật này giống như là Minh Hải 'Thận kiến' trong truyền thuyết, có thể tản ra sương mù dày đặc, người bị lạc đường tại trong Minh Hải, một khi đi lầm vào trong sương mù này liền sẽ sinh ra ảo giác, sẽ chủ động trèo lên đất liền hải đảo và trở thành con mồi của chúng nó, ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết.
Nghe nói loài vật này rời khỏi Minh Hải thì không thể tồn tại lâu dài, lại cực kỳ hiếm thấy, tại sao sẽ bị người lợi dụng tại loại địa phương này chứ?"Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, cái đáp án này sợ rằng chỉ có người của Liệt Cốc sơn trang mới biết rõ."
Trước tiên rời khỏi nơi đây rồi nói tiếp."
Nhiếp Phẩm Lan kêu gọi một câu, mình phi thân bay lên trước, chồng của bà ta, Chu Khoan Trấn, cũng bay lên theo cùng rời đi, song song bay trở lại phía trên miệng hố.
Những người khác cũng đang định thoát thân khỏi đàn kiến, nào ngờ Trầm Khuynh Thành lại dùng mồi lửa chấm đốt y phục của những hài cốt tại đây, lại còn đau thương và căm phẫn nói: "Đốt, đốt chết chấy tất cả chúng nó đi."
Đống y phục mục nát và xương cốt rất nhanh liền bị đốt cháy, không có nơi nào để trút xuống đau thương cùng căm phẫn, Trầm Khuynh Thành không có dừng tay, tiếp tục đi châm lửa.
Dữu Khánh không thể không nhắc nhở: "Người bên ngoài có khả năng cho rằng bọn ta đã chết hết rồi, khói lửa dâng lên, sợ rằng lại có sự chuẩn bị khác."
Lời này có lý, Ninh Triêu Ất vung lên hai tay áo, gió mạnh tràn bốn phía, trong nháy mắt liền dập tắt khói lửa, cũng đem một bầy Thận kiến từ xung quanh bò tới đánh bay ra ngoài, nhưng mà những con Thận kiến khác cũng chẳng quan tâm, vẫn ùn ùn vọt tới."
Đi."
Ninh Triêu Ất chụp lấy cánh tay Trầm Khuynh Thành, mang theo người bay lên như diều gặp gió.
Đám người Dữu Khánh cũng lục tục lui đi ra ngoài.
Người đều đã đến đông đủ rồi, Nhiếp Phẩm Lan cũng không cố kỵ phía bên Dữu Khánh, trực tiếp bắt đầu sắp xếp, "Bọn họ cho rằng bọn ta đã chết rồi, sau đó tất nhiên sẽ xuống đây kiểm tra xác nhận.
Nơi đây giấu giếm sát chiêu như thế, tất nhiên số người biết được rất ít, người tới đây kiểm tra rất có khả năng chính là bản thân ba vị trang chủ, bọn ta tạm thời ẩn núp, tùy thời giết bọn họ một cái trở tay không kịp, nếu có thể bắt lấy được một con tin thì có thể làm ít được nhiều."
Ninh Triêu Ất gật đầu, "Dù sao đã như thế, không ngại thử một lần, bố trí mai phục ở đâu đây?"Nhiếp Phẩm Lan: "Treo ngược tại phía dưới thang lầu, đợi cho hắn đi qua phía dưới thì có thể trên dưới cùng nhau xuất thủ đánh lén, cũng có thể tại nơi đây thừa dịp hắn không đề phòng, các ngươi cảm thấy như thế nào?"Ở một bên, Dữu Khánh nghe nói mà con mắt nháy nháy, phát hiện đám người này mưu đồ bí mật giết người vậy mà lại không chút nghi ngại gì, thật sự cho rằng bọn họ chỉ là để trưng bày hay sao? Nhịn không được cười gượng một tiếng nói: "Chúng ta chỉ đi theo xem náo nhiệt.
Ân oán giữa các ngươi và Liệt Cốc sơn trang không liên quan gì đến chúng ta, các ngươi cứ tùy tiện."
Mấy người bên kia liếc mắt nhìn hắn, Nhiếp Phẩm Lan đáp lại một câu, "Đa tạ Lâm huynh đệ đã cứu, nếu không thì bọn ta đã trở thành xương trắng, về sau chúng ta nhất định nói cho Liệt Cốc sơn trang, các ngươi và chúng ta không phải cùng một nhóm, làm như vậy đã có thể giúp cho Lâm huynh đệ thỏa mãn hay không?"Đám người Dữu Khánh nghẹn lời không biết nói gì, suy nghĩ lại cũng thật sự bất đắc dĩ, bây giờ Liệt Cốc sơn trang có thể tin tưởng bọn hắn không phải cùng một tốp mới là lạ.
Đã hối hận rồi, đang rất tốt đi theo mấy người này chạy tới đây làm gì? Việc này chẳng phải là rảnh rỗi không có việc gì đi tìm việc hay sao.
Ở một bên, Lục Tinh Vân đột nhiên hung dữ lên tiếng: "Không cần phải bố trí mai phục, nơi đây có sẵn thủ đoạn."
Mọi người lập tức đồng loạt quay sang nhìn nàng ta, Nhiếp Phẩm Lan thỉnh giáo, "Là sao?"Lục Tinh Vân chỉ về phía hố sâu phía dưới, giọng phẫn hận nói: "Gậy ông đập lưng ông, ta muốn cho toàn bộ Liệt Cốc sơn trang chôn cùng mẹ ta!"Mọi người thuận thế nhìn qua, lập tức minh bạch chút gì, Nhiếp Phẩm Lan kinh nghi hỏi: "Ngươi nói là lợi dụng Thận kiến?"Lục Tinh Vân gật đầu: "Nếu chúng ta đã có biện pháp không bị thứ này mê hoặc, vì sao không thu tập nó lại dùng để phản công?""Không sai!" Trong nháy mắt liền tỉnh ngộ, Nhiếp Phẩm Lan nhịn không được vỗ tay hoan nghênh cảm thán, "Tại sao ta lại không nghĩ tới chứ, nói không chừng chuyện của chúng ta cũng có thể làm ít được nhiều!"Trầm Khuynh Thành liên tục gật đầu, hiển nhiên là rất tán thành ý kiến muốn cho toàn bộ sơn trang chôn cùng với mẫu thân mình.
Đám người Dữu Khánh quay mặt nhìn nhau, phát hiện đám người này thật đúng là dám nghĩ, với địa hình đường hầm chằng chịt tại Liệt Cốc sơn trang, nếu thật sự bị người này đắc thủ thì e là không tốt rồi.
Sư huynh đệ ba người trao đổi ánh mắt với nhau, cũng không biết đám Thận kiến này có hiệu quả với Người ngủ say kia hay không."
Lão Chu, ngươi đi canh gác đi."
Nhiếp Phẩm Lan nghiêng đầu ra hiệu và nói một câu, Chu Khoan Trấn không nói lời nào, rời đi.