Được nhắc nhở như thế, một cái đầu tóc tai bù xù ở một bên của Người mặt sắt lập tức nhìn chăm chú về phía mấy người ẩn nấp, đôi mắt phía sau làn tóc rũ xuống ẩn hiện ánh sáng đỏ.
Một đám người ẩn núp nhìn lén đồng loạt co đầu lại.
Mọi người đều rõ ràng, những người ở tại đây, không có người nào là đối thủ của Người mặt sắt, huống chi Người mặt sắt còn đã biến thành quái vật chém rớt đầu cũng không có chết.
Nam Trúc kéo tay áo Dữu Khánh, lại vượt qua người Dữu Khánh nhanh chóng vỗ vai Mục Ngạo Thiết, nghiêng đầu ra hiệu, nhỏ giọng kêu gọi, "Chạy mau."
Trầm Khuynh Thành trái lại được nhắc nhở, lập tức cõng Ninh Triêu Ất lên bỏ chạy, tiến vào bằng cách nào thì lại đi ra ngoài bằng cách đó.
Dữu Khánh rất rõ ràng, dựa vào thực lực của Người mặt sắt, nếu y muốn truy đuổi thì bọn họ rất khó chạy thoát, lập tức phất tay với hai vị sư huynh, "Các ngươi đi trước đi, sau khi rời khỏi đây lập tức tìm một nơi trốn đi, ta có cách đối phó hắn."
Kỳ thực chính là định lưu lại đoạn hậu, một khi Người mặt sắt có ý đồ truy sát, hắn liền sẽ nghĩ biện pháp ngăn chặn Người mặt sắt lại, tận lực giúp hai vị sư huynh tranh thủ chút thời gian để thoát đi, chỉ cần tranh thủ được thời gian ẩn nấp, trong lúc nhất thời Người mặt sắt muốn tìm được cũng không dễ dàng, dù sao còn có tồn tại càng cường đại hơn, thời gian lưu lại cho Người mặt sắt cũng không nhiều.
Lão Thất và lão Cửu lưu lại đây là bởi vì hắn, hắn không thể để cho hai người góp tính mạng vào.
Nhưng hai người thấy hắn không chịu đi thì cũng không chịu đi, Mục Ngạo Thiết ném ra một câu, "Có biện pháp đối phó còn đi làm gì?"Dữu Khánh nổi giận, lập tức nhỏ giọng rống giận với hai người, "Các ngươi ở lại đây, chỉ sẽ vướng chân vướng tay."
Bên trong điện, Người mặt sắt vừa xoay một cái đầu nhìn chằm chằm về phía đám người Dữu Khánh ẩn núp vừa đi tới trước mặt Bạch Lan, cúi người chụp lấy, bóp cổ Bạch Lan nhấc lên.
Trong mắt Bạch Lan tràn đầy vẻ bi thương, giãy giụa, nhưng mà lúc trước sống lưng đã bị Người mặt sắt dùng một cước mạnh mẽ quét gãy rồi, nửa người trên và nửa thân dưới dường như đã mất đi liên hệ, không hề còn sức phản kháng, miệng mũi còn có máu sặc ra.
Trong miệng ả ta nghẹn ra mấy chữ, "Cầu ngươi, thả con ta ra!"Ý muốn biểu đạt không khó lý giải, ả ta đã không trông chờ đối phương có thể bỏ qua cho mình, một chút hi vọng cầu sinh cũng không có nữa, chỉ hy vọng có thể bỏ qua cho hài tử của mình.
Người mặt sắt không dông dài cùng ả ta, bấm lấy cổ ả ta không buông, hai cái tay đột nhiên chụp lấy bắp đùi ả, một tay chụp vào ánh tay còn sót lại kia, kéo căng ra."
A..."
Bạch Lan phát ra tiếng kêu rên đau đớn, trong miệng, mũi tức thì ồ ồ trào ra máu tươi.
Hai cái tay rảnh rỗi của Người mặt sắt đột nhiên giống như dao sắc, bộp một tiếng cắm vào lồng ngực Bạch Lan, dùng sức tách ra.
Lách cách, máu tươi văng khắp nơi, xé rách ra, một người sống rõ ràng trong nháy mắt liền bị xé ra làm mấy mảnh.
Bị bóp chặt cổ, Bạch Lan ngay cả âm thanh kêu lên đau đớn cũng không thể phát ra, liền bị sáu cái tay xé ra từng phần, vứt bỏ.
Thu tay lại, Người mặt sắt xoay người, hướng về phía chỗ sư huynh đệ ba người ẩn thân, tung người bay lên, nhào đến.
Dữu Khánh và hai vị sư huynh không làm rõ được với nhau, nhìn thấy tình huống không thích hợp, lập tức kêu lên, "Đi!"Hắn trước tiên phi thân bay ra, hai người Nam, Mục lập tức cùng bay theo ra ngoài.
Nguyên nhân hai người không chịu đi cũng đơn giản, nếu có việc, ba người liên thủ hợp lực ứng phó thì cũng sẽ nắm chắc nhiều hơn một chút.
Không nói tới những thời điểm khác, khi sư huynh đệ ba người gặp phải chuyện gì đó thì tuyệt đối là đồng lòng nhất tâm, lưng tựa lưng cùng nhau tiến lên.
Dưới ánh sáng Huỳnh thạch u ám bên trong điện, bóng người bay tới bay lui, Người mặt sắt lắc mình rơi xuống tại vị trí sư huynh đệ ba người vừa mới ẩn núp, mà sư huynh đệ ba người thì lại nhảy xuống, ba người lăng không rút kiếm đề phòng.
Người mặt sắt chân đạp đỉnh bệ, không có bất kỳ dừng lại, lại lắc mình nhào đi.
Cùng tiến thối, sư huynh đệ ba người lập tức rất nhanh lui về phía sau.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đã là một người một tay đặt tại trên hai bên vai Dữu Khánh, lấy tu vi bản thân quán thông với tu vi của Dữu Khánh, hợp lực ba người cùng tiến thối, vì vậy mà phản ứng linh mẫn, hai người hoàn toàn có thể phản ứng theo tiết tấu động tác của Dữu Khánh.
Dữu Khánh lui về sau, hai người Nam, Mục đặt tay trên vai hắn cũng lập tức di động rất nhanh ăn ý lui về phía sau.
Người mặt sắt rơi xuống nhào hụt vào khoảng không, xoay người nhìn về phía ba người.
Ba người cũng thối lui đến bên cạnh hồ nước, hai người Nam, Mục đã mỗi người một chân sau đạp tại bên cạnh thành hồ.
Dữu Khánh chú ý thấy trên thân Người mặt sắt toát ra một tầng tà khí nhàn nhạt, ánh mắt lóe lên, lập tức ngừng lui về phía sau, hô lớn: "Mặt nạ sắt tiên sinh, ta cho ngươi một kiện trọng bảo, ngươi thả chúng ta một con đường sống, như thế nào?"Hai người Nam, Mục thấy hắn ngừng lui còn không mau trốn, không biết hắn lải nhải nhiều lời làm gì, nóng ruột vô cùng.
Đang định tiếp tục lướt tới đuổi theo, Người mặt sắt ít nhiều hơi chút dừng lại, giảm bớt dục vọng muốn chém giết, đổi thành thế tiến tới không nhanh không chậm, "Trọng bảo? Ngươi thì có thể có trọng bảo gì?"Y vừa mở miệng nói chuyện, bản thân tựa hồ cũng có chút không thích ứng, lúc nói chuyện, ba cái miệng đều chuyển động.
Dữu Khánh đưa tay vào trong cổ áo lôi ra chiếc vòng cổ kia, một tay túm lấy, trực tiếp ném tới, nói: "Ngươi xem qua liền biết rõ, rồi chúng ta lại từ từ nói chuyện."
Hai người Nam, Mục đã nhận ra là thứ gì, cũng ý thức được chút gì, ánh mắt nhất tề dõi theo vòng cổ bay đi.
Thấy là một chiếc vòng cổ lấy ra từ trong áo luôn đeo trên người, Người mặt sắt không nghi ngờ có gian trá, vòng cổ bay tới, y trực tiếp một tay chụp lấy, cầm dây chuyền lắc lư ở trong tay, dừng bước kiểm tra.
Sư huynh đệ ba người tận lực làm như không có gì, kì thực trái tim như đã đập lên tới cổ họng.
Lắc lư vòng cổ tại trước mắt nhìn nhìn, Người mặt sắt không có nhìn ra bất kỳ kết quả gì, giương mắt hỏi: "Có ý gì?"Dữu Khánh nhấc tay chỉ xuống dưới, "Đồ vật ở bên trong mặt dây chuyền, ngươi điều tra một chút tự nhiên sẽ biết."
Người mặt sắt nhìn chằm chằm ba người quan sát một hồi, cuối cùng vẫn là hạ tay nắm lấy mặt dây chuyền phía dưới, kéo vào trên ngón tay tỉ mỉ kiểm tra, chỉ thấy phía trong túi lưới bạc có chứa một hạt châu màu đỏ sẫm to cỡ trứng chim cút, mặt trên phủ đầy những hoa văn quỷ dị màu đen nhìn như đám mây.
Nhất thời không nhìn ra được kết quả gì, lại liếc mắt nhìn đám người Dữu Khánh, thấy không có trốn, trái lại tất cả đều dõi đôi mắt trông mong nhìn mình.
Lúc này y lại nhìn kỹ lần nữa, lần này liền cảm giác quả nhiên có phát hiện, chỉ thấy hoa văn quỷ dị trên hạt châu màu đỏ sẫm dường như sống lại, giống như một đám mây đang xoay tròn.
Rất nhanh lại phát hiện thấy không đúng, không phải hoa văn trên hạt châu đang xoay tròn, mà là một tầng tà khí bao phủ trên tay mình đang xoay tròn, vừa xoay tròn vừa chui vào trong hạt châu.
Chỉ tà khí bao phủ trên tay chui vào bên trong còn chưa đủ, tà khí trên toàn bộ cánh tay đều bắt đầu cùng xoay tròn theo, tiếp đó tình thế gia tăng lên, tà khí toàn thân đều cùng xoay tròn và chui vào bên trong hạt châu.
Tà khí trên người tựa hồ còn chưa đủ, y đột nhiên cảm thấy được nhịp tim đập của mình đang tăng tốc, mạch máu căng ra, tà khí ngưng tụ trong cơ thể vậy mà cũng giống như là miệng cống được mở ra, từ bên trong tản ra qua vô số lỗ chân lông, hội tụ thành lưu vân, quay cuồng chui vào bên trong hạt châu kia.
Lúc trước, sau khi bò ra khỏi Địa tuyền, y cảm thấy trong cơ thể mình tụ tập một lực lượng cường đại, vào lúc này, y có thể cảm giác được lực lượng cường đại đó trong cơ thể mình đang rất nhanh trôi đi, cảm thấy kể cả sinh mệnh của mình cũng đang rất nhanh trôi đi.
Y nhanh chóng thi pháp áp chế, muốn chặt đứt tình trạng lực lượng trong cơ thể mình bị mất đi, nhưng mà tà khí trong cơ thể từ lâu đã hòa hợp nhất thể với toàn bộ thân thể và tu vi, hoàn toàn không thể áp chế được, lúc này, lòng y hoảng loạn, giật mình kêu lên: "Đây là thứ gì?"Nhìn về phía đối diện, lại không được đến đáp án.
Trong mắt ba người Dữu Khánh lộ ra sự hưng phấn, đồng thời cũng giống như lâm đại địch, sợ gặp phải chó cùng rứt giậu.
Hoảng loạn vô cùng, Người mặt sắt lại thi pháp dốc sức bóp nặn viên hạt châu này, ý đồ phá hủy nó, nhưng hạt châu này cứng rắn vượt quá sự dự liệu của y, không thể bóp nát, lúc này y mới dùng sức một tay ném ra ngoài, muốn vẫy ra thoát khỏi nó.
Kinh khủng chính là, dây chuyền bay đi ra ngoài, đụng tường, lạch cạch rơi xuống tại trên vách tường bên trong một chỗ đình đài, nhưng mà dòng xoáy tà khí tuôn ra từ trong cơ thể y cũng không có đứt, vẫn đang rất nhanh xoay tròn trôi đi.
Cảm nhận được được sinh mệnh đang trôi nhanh đi, lại không biết làm sao, hoảng loạn vô cùng, hai chân Người mặt sắt rõ ràng có chút như nhũn ra, chợt nhìn chằm chằm vào Địa tuyền phía sau ba người Dữu Khánh.
Sư huynh đệ ba người cũng quay đầu lại nhìn Địa tuyền phía sau một cái, nhận thức được chút gì.
Người mặt sắt xông đi tới.
Nam Trúc lập tức lôi kéo vai Dữu Khánh, ra hiệu tránh đi.
Nhưng Dữu Khánh lại không chịu dễ dàng bỏ đi.
Hắn không biết Địa tuyền có thể cứu mạng Người mặt sắt hay không, nhưng biết được không thể dễ dàng để cho cừu gia đạt được mục đích.
Sự việc đã đi tới một bước này, không phải cừu gia thì còn có thể là cái gì? Thấy hắn không chịu đi, hai người Nam, Mục cũng không thể vứt lại một mình hắn mà không quản tới, có thể nói không hẹn mà cùng song song đem một thân tu vi gia trì đến trên người Dữu Khánh.
Dữu Khánh không có vung kiếm nghênh địch mà nhanh chóng từ trong quần áo móc ra một thứ đồ vật, đưa tới trước nghênh đón Người mặt sắt đang vọt tới, và quát lên: "Nhận lấy cái chết!"Người mặt sắt đang vọt tới thấy vậy thì kinh hãi, nghiêng người lóe lên, tung người bay đi, nhưng không thể nhảy ra bao xa, dường như đã bay không nổi nữa rồi, nhanh chóng chạy tới trước vách tường, liền vừa nhảy vừa bò nhảy lên đến trong đình đài lầu các ở phía trên, thất tha thất thểu mà chạy vào trong hành lang thông tới lầu các trên đỉnh núi.
Rất nhanh, dòng xoáy tà khí liền đứt đoạn, một luồng tà khí sau cùng từ trên không bên trong điện, lướt ra xoay chuyển chui vào trong mặt dây chuyền rơi xuống tại trên vách tường trong đình đài.
Hai người Nam, Mục buông tay ra, bước nhanh tiến lên nhìn, nhìn xem trong tay Dữu Khánh đến cùng là thứ gì, thứ gì mà có thể vừa đối mặt liền trực tiếp hù dọa cho Người mặt sắt phải bỏ chạy.
Khi hai người nhìn thấy rõ đó là thứ gì thì còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm, Nam Trúc cạy mở bàn tay Dữu Khánh ra, cầm đồ vật vào trong tay lật xem, không sai, chỉ là một cái tráp đựng "Lam sắc yêu cơ" nho nhỏ mà thôi.
Chỉ là cái trò này liền hù dọa cho Người mặt sắt phải bỏ chạy sao? Hai người Nam, Mục quay mặt nhìn nhau, lại nhìn Dữu Khánh, phát hiện trên trán Dữu Khánh đã có mồ hôi rịn ra, rõ ràng là đã bị hù dọa.
Hai người lập tức hiểu rồi, thì ra là đang lừa đảo Người mặt sắt.
Hai người xem như đã phục tên này, lá gan thật là lớn, cầm một cái tráp vô dụng ra liền dám gào to với cao thủ Thượng Huyền "Nhận lấy cái chết", điều này quả thực là đang đánh cuộc mạng sống a.
Nhưng mà vị cao thủ Thượng Huyền kia đúng là không chịu nổi bị hù dọa, vậy mà thật sự bị một cái hộp nhỏ vô dụng hù dọa bỏ chạy.
Dữu Khánh thở phào ra một hơi, lòng còn sợ hãi, vừa rồi thật sự là đang đánh cuộc, đánh cuộc mặt dây chuyền kia đã gây ảnh hưởng mạnh đến Người mặt sắt, dựa thế để đe dọa, cũng may kết quả khá tốt, Người mặt sắt đã nếm phải mùi vị hậu quả của sợi dây chuyền, không dám xem thường đồ vật của hắn.
Về phần vì sao lấy hộp nhỏ chứa đựng "Lam sắc yêu cơ" ra để hù dọa, cũng thực sự là bởi vì trên người đã không có quá nhiều thứ, dưới tình thế cấp bách cũng không kịp chậm rãi tìm kiếm, chỉ có thể là tìm được thứ gì thì dùng tạm thứ đó.
Nói chung, hắn chính là cảm thấy không thể để cho Người mặt sắt trở lại trong Địa tuyền, thực sự là Địa tuyền biểu hiện ra năng lực thần kỳ quá mức không thể tưởng tượng nổi.
Ổn định lại tâm thần, hắn đưa tay đoạt lại hộp nhỏ, vung kiếm kêu gọi: "Để cho con yêu ma này trở về Nhân gian không phải là chuyện tốt gì tốt, nó sắp chịu không nổi rồi, mau đuổi theo!"Ba người nhanh chóng đuổi theo hướng rời Người mặt sắt rời đi.
Chạy vào đến bên trong lầu các, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lập tức nhìn thấy trên mặt đất bên ngoài nằm úp sấp một người, chính là Người mặt sắt đã khôi phục lại hình dạng vốn có, chỉ là dung mạo đột nhiên đã già nua đi không ít, đang giãy giụa chậm rãi bò tới phía trước.
Nam Trúc lập tức nhấc chân leo qua cửa sổ, cũng vung kiếm hô lên: "Chém hắn!"