Bán Tiên ( Dịch )

Chương 424 - Chương 424: Người Chết Cũng Đã Chết Rồi

Chương 424: Người chết cũng đã chết rồi

Gã là người đầu tiên nhảy ra ngoài, Mục Ngạo Thiết không do dự nhiều, cũng nhảy ra ngoài.

Bò trên mặt đất, Người mặt sắt nhìn lại, biết rõ tính mạng tiêu rồi, nhưng không tránh khỏi giãy giụa trước khi sắp chết, liều mạng bò về phía trước.

Hai người Nam, Mục xông lên định vung kiếm chém giết.

Ở tại bên trong cửa sổ quan sát tình huống xung quanh bên ngoài, Dữu Khánh lại hô lên, "Dừng tay!"Hai người Nam, Mục tự nhiên là tạm dừng tay, không hiểu mà quay nhìn hắn.

Dữu Khánh nhảy ra khỏi cửa sổ, đi tới bên Người mặt sắt, nhấc chân đem y xoay chuyển người lại, một tay chống kiếm xuống đất, một bên đầu gối quỳ xuống đất, cầm lấy vạt áo Người mặt sắt kéo lên, nhìn chằm chằm Người mặt sắt giờ đã trở nên có chút già nua, hỏi: "Thành thật nói rõ, là ai đang tính kế ta, là ai tại phía sau màn sai khiến ngươi làm ra những chuyện này?"Người mặt sắt đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó hắc hắc nở nụ cười, vẻ mặt suy yếu nói: "Muốn biết sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi trước tiên đưa ta vào ngâm trong Địa tuyền, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Nếu không, ta dựa vào đâu phải nói cho ngươi? Có người tiếp tục tính kế ngươi, coi như là báo thù cho ta, vậy không tốt hơn sao?"Dữu Khánh buông y ra, đưa tay bắt mạch cho y, điều tra tình trạng thân thể y, phát hiện đã là dầu hết đèn tắt, không tiến vào Địa tuyền thì dù cho có thể thoát thân phỏng chừng cũng sống không được lâu, không chịu nổi giày vò, mang đi chậm rãi thẩm vấn là không được nữa, nhưng mà hắn cũng không có khả năng để cho lão già này vào lại Địa tuyền.

Hiện thực đặt tại trước mắt, không để cho đối phương tiến vào Địa tuyền, đối phương quả thực không có lí do nói cho hắn biết.

Hắn đứng lên, bỏ qua, xoay người rời đi, "Chém hắn!"Nam Trúc lập tức mặt đầy dữ tợn, tay nâng kiếm lên, chém xuống, máu văng tung tóe khắp nơi.

Mục Ngạo Thiết cũng vung kiếm động thủ, hai người đồng thời vung kiếm trong tay chém liên miên không dứt.

Thân là người dùng kiếm, dùng loại phương thức này để chém là có chút không bình thường, nhất là kiểu chặt liên miên không dứt băm nát như tương này.

Nhưng mà hai người đều là người có kinh nghiệm, biết rõ đối phó với tà ma một thân chứa tà khí, nếu không khiến cho nó thực sự chết đi thì sẽ có hậu hoạn, huống hồ còn từng nhìn thấy Người mặt sắt bị chém rớt đầu vẫn còn có thể sống được.

Sau khi đã triệt để giải quyết Người mặt sắt, sư huynh đệ ba người trở kiếm vào bao, leo ngược vào trong lầu các qua lối cửa cửa sổ...

Trốn ở trong thung lũng quan sát thấy những hình ảnh đó, Ngô lão thái gia hai mắt ngây ra.

Lão ta mắt mở trừng trừng nhìn Người mặt sắt từ bên trong lầu các trốn ra ngoài, giật mình, vậy mà còn chưa chết? Rồi mắt mở trừng trừng nhìn thấy Người mặt sắt từ hình dạng ba đầu sáu tay biến trở về dáng vẻ con người, đại khái đã hiểu được vì sao Người mặt sắt lại đứt đoạn liên hệ với mình, không nghĩ tới gặp phải một kẻ tàn nhẫn đến mức ngay cả chính bản thân mình cũng không buông tha.

Mắt mở trừng trừng nhìn tà khí trong cơ thể Người mặt sắt bị rút sạch mà đổ nhào xuống, vốn định đi tới truy cứu trách mắng, lão ta rùng mình sợ đến mức tay chân đều có chút run rẩy, lão ta quá rõ ràng loại tình huống tà khí bị rút sạch như vậy sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với lão ta.

Thân thể lão ta đã sớm lão hóa rồi, chỉ dựa vào tà khí để duy trì, một khi tà khí bị rút hết, chỉ sợ không cần phải bị loạn kiếm băm như trước mắt thì cũng sẽ trong nháy mắt tan rã ra thành bột mịn.

Lão ta không cho rằng Người mặt sắt đổ xuống là chuyện mà đám người Dữu Khánh có thể làm được, trái lại lão ta nghĩ rằng Hoàng kim cự nhân đã dùng tới thủ đoạn gì đó.

Nói chung, lão ta càng thêm kinh sợ, thậm chí không dám đi tới gần tòa lầu các kia...

Trầm Khuynh Thành và Ninh Triêu Ất cũng không có chạy xa, biết rằng dựa vào tu vi của mình thì khó mà chạy thoát được Người mặt sắt, cũng là tìm một nơi trốn ở trong tối quan sát, vì vậy cũng nhìn thấy được cảnh tượng đám người Nam Trúc dùng loạn kiếm chém chết Người mặt sắt, trong mắt tràn đầy sự khó tin.

Nhìn thấy sư huynh đệ ba người lại nghênh ngang trở về, hai người quay mặt nhìn nhau, Trầm Khuynh Thành kinh nghi hỏi: "Là ta nhìn lầm rồi sao? Bọn họ vậy mà lại giết chết được Người mặt sắt? Bọn họ vậy mà lại có năng lực như vậy sao?"Ninh Triêu Ất trầm mặc một hồi, nói: "Để biết chuyện gì xảy ra, đi hỏi là được, nếu như đã giết chết được rồi, vậy thì trở lại đi."

Trầm Khuynh Thành ừ một tiếng, lại định chủ động cõng y.

Ninh Triêu Ất vội nói: "Không cần, tu vi của ta vẫn còn, dùng tay nhảy một chút quãng đường cũng không thành vấn đề."

Trầm Khuynh Thành bất chợt không hiểu ra sao, nói: "Nếu có thể sống sót rời khỏi, ta muốn đến Lam Bảo hồ cùng chăn dê với ngươi, ngươi có ghét bỏ ta không?"Lời gọi là ‘ghét bỏ’, đơn giản là chỉ một ít việc ai cũng có thể làm chồng.

Ninh Triêu Ất hơi giật mình, ngay lập tức nở nụ cười, "Tới, cõng ta."

Trầm Khuynh Thành cũng cười, ngồi xổm tại trước mặt y, thân thể nhìn như nhu nhược đó cõng nam nhân tàn tật lên lưng, sau đó rất nhanh lướt đi về phía phương hướng lầu các...

Bên trong điện, Dữu Khánh tìm lại sợi dây chuyền, kiểm tra một chút, nối lại chỗ bị đứt rồi đeo trở lại trên cổ.

Cho đến giờ phút này, hắn vẫn còn có phần nghĩ mà sợ.

Lúc ban đầu, hắn không biết hạt châu này có tác dụng với tu sĩ còn sống hay không, dù sao, tu sĩ là có thể thi pháp khống chế hoặc làm ra các hành động chống cự, hắn cũng là bị ép buộc vào tuyệt lộ, thực sự không còn cách nào, thực sự đã bị ả đàn bà Bạch Lan kia hãm hại lỗ đến đường cùng, chết cũng phải kéo hắn làm đệm lưng, hắn có thể làm sao bây giờ? Không thể không nghĩ biện pháp ứng đối.

Quá may mắn, quả nhiên hữu dụng, còn giết ngược lại được Người mặt sắt.

Đến tận bây giờ, hắn vẫn không biết được hạt châu này đến cùng là có tác dụng gì, nhưng từ một số tác dụng đạt được đến xem, coi như là nhặt được bảo bối rồi.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn thấy hắn nhặt về chiếc vòng cổ thì cũng nghĩ mà sợ, lần này chân chính là tiếp tục trải qua một lần tại trên mũi đao liếm huyết, lại là một lần tìm được đường sống trong chỗ chết.

Hai người năm đó tại trong Linh Lung quan trải qua quãng thời gian khô khan vô vị, chưa bao giờ nghĩ tới cuộc sống giang hồ của mình có một ngày sẽ kích thích như thế, vả lại, so với đa số người giang hồ khác còn kích thích hơn, thực sự là người từng trải việc lớn cuộc đời rồi.

Chính vào lúc này, sư huynh đệ ba người đồng loạt quay nhìn về phía cửa sau, nhìn thấy được bóng người cõng người tiến vào tới, vừa nhìn liền biết là ai.

Sư huynh đệ ba người lập tức phi thân nhảy trở về bên trong điện, bây giờ Trầm Khuynh Thành và Ninh Triêu Ất thế đơn lực bạc, ba người trái lại không còn sợ đối phương tìm Nam Trúc tính toán nợ nần gì nữa.

Song phương chạm mặt với nhau, lại đồng thời nhìn khung cảnh đẫm máu xung quanh, Bạch Lan tách tách rời, Nhiếp Phẩm Lan chết không nhắm mắt trên đầu còn cắm một cây kiếm, còn có cả thi thể bị chém giết ở trong điện trước đó.

Ánh mắt quay trở lại trên mặt ba người, Ninh Triêu Ất hỏi: "Ta nhìn thấy các ngươi băm vằm chết Người mặt sắt, các ngươi làm sao làm được vậy?"Dữu Khánh a một tiếng, nói "Chính hắn bị Địa tuyền phản phệ, chúng ta chỉ là nhặt được tiện nghi."

Không phải hắn thích nói láo, mà bởi vì không thể chủ động nói ra cho người khác biết sự thần kỳ của mặt dây chuyền, như vậy, mọi người mới tương đối dễ dàng hòa bình ở chung, đều sẽ yên tâm, có thể tránh khỏi không ít thị phi."

Phản phệ..."

Ninh Triêu Ất thì thầm.

Nam Trúc co mình tại phía sau Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết, xấu hổ đối mặt với bọn họ, dù sao, một đôi chân của Ninh Triêu Ất cũng là bởi vì gã hái đi trái cây hoàng kim dẫn đến bị cự nhân một kiếm chặt đứt, việc này là gã tận mắt nhìn thấy.

Mấy người còn chưa kịp thương lượng nên làm gì bây giờ, chợt cùng nhau nhất tề nhìn xung quanh, bởi vì bên trong cung điện dần dần trở nên sáng sủa.

Ở xung quanh, các loại cửa ra vào to to nhỏ nhỏ thông tới bên ngoài dần dần có ánh sáng chiếu tiến vào, xua đuổi đi bóng tối bên trong điện.

Mấy người nhanh chóng chạy về phía cửa thành lâu ngoài điện, ngước nhìn lên không trung, nhìn thấy được mặt nước biển đang chậm rãi hạ xuống, cũng nhìn thấy được sắc trời đang dần dần sáng lên phía trên mặt nước biển...

Trên băng nguyên rộng lớn, ở giữa nứt ra một khối, dần dần bị đẩy lên không trung.

Đầu To bị kinh động, nhanh chóng bay đi, né tránh khu vực thị phi, xoay quanh trên không trung quan sát.

Trong cái khe nơi tầng băng bay vọt ra mấy bóng người, Hoàng kim cự nhân, còn có Ngô Tuế lôi kéo theo con cháu, đồng thời lơ lửng trên không trung đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy một khối băng to lớn rộng chừng bảy tám dặm, dày đến hai ba trăm trượng chậm rãi bay lên không trung.

Mấy người vừa nhìn liền biết, đó là do Tiên cung bay lên mà đẩy đến không trung, khối băng bị đẩy lên lớn như một tòa thành, lực nâng của Tiên cung to lớn có thể nghĩ mà biết.

Tại thời điểm khi toàn bộ Tiên cung thoát ly khỏi băng nguyên nơi mặt biển, khối băng to lớn bị đội lên cuối cùng không chịu được áp lực mà xuất hiện vết nứt, rồi rất nhanh liền tan vỡ thành nhiều mảnh, ầm ầm rơi xuống.

Có tảng băng nện xuống mặt biển tung tóe lên cơn sóng động trời, có tảng băng rơi nện tại trên Tiên cung.

Từ trên cửa thành lâu ngẩng đầu ngước nhìn, đầu tiên là nhìn thấy một ít khối băng tương đối nhỏ lác đác rơi vỡ nện xuống, nói tương đối nhỏ cũng chỉ là so sánh với khối băng thật lớn bị đội lên trên, đối với đám người ngước nhìn lên như bọn họ mà nói, chúng vẫn như là một ngọn núi rơi xuống vậy.

Tình cảnh này, giống như long trời lở đất, cho dù biết rõ Tiên cung có lớp phòng ngự, đám người Dữu Khánh vẫn sợ đến mức nhanh chóng lướt về bên trong cung điện.

Trong âm thanh ầm ầm nổ vang, cung điện lay động, Dữu Khánh lập tức lo lắng tới di thể cất giấu tại trên mái vòm cung điện, hắn nhanh chóng phi thân đến trên vách, rất nhanh nhảy lên trên.

Với hắn mà nói, quả thực cũng là muốn lấy kim quan đem ra, cho dù là để an táng thì cũng muốn đem ra ngoài an táng, không thể để cho Kiều Thư Nhi chết tha hương.

Nhưng mà trời không toại lòng người, tại bên ngoài, khối băng chính to lớn vỡ ra, rơi xuống, với thể tích thật lớn nện ầm ầm lên Tiên cung.

Toàn bộ Tiên cung bị chấn động, chao đảo và lay động dữ dội một cái, chấn động khiến cho Dữu Khánh phải bấu víu tại trên lan can không dám tùy tiện nhúc nhích, chấn động khiến cho đám người Nam Trúc cũng đứng không ổn, dồn dập thi pháp đè bẹp mình trên mặt đất.

Và chuyện mà Khánh lo lắng nhất cũng đã xuất hiện, đợi khi hắn ổn định lại thân hình, nhìn tới, chỉ thấy chiếc kim quan kia quả nhiên đã từ trên mái vòm trượt rơi xuống, bùm một tiếng rơi về phía mặt đất.

Hai mắt Dữu Khánh muốn nứt ra, nếu như chiếc kim quan này nện lên trên mặt đất thì thôi rồi, di thể bên trong sẽ lập tức bị phân thân toái cốt.

Hắn lập tức buông mở hai tay dốc sức nhảy xuống, nhanh chóng rơi về phía kim quan.

Nhưng mà đã muộn một chút, với trọng lượng của kim quan, tốc độ rơi xuống quả thực rất nhanh.

Cũng may mái vòm cung điện tại chính giữa đại điện, mà Địa tuyền kia cũng ở tại chính trung tâm đại điện, hai bên là một trên một dưới.

Kim quan rầm rầm đập vào trong nước, trong nháy mắt liền chìm vào trong Địa tuyền.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cực kỳ hoảng sợ, bởi vì nhìn thấy Dữu Khánh cũng bất chấp tất cả nhào về phía Địa tuyền."

Lão Thập Ngũ!" Nam Trúc cất tiếng kinh hô, phi thân lao ra để chặn lại.

Rầm! Bọt nước bắn tung ra bốn phía, rốt cuộc là không thể ngăn cản được, thân hình Dữu Khánh đã chìm vào trong nước.

Nam Trúc chỉ còn kém một chút xúi thì đã chụp lại được hắn rồi.

Cũng may, lực chìm vào trong nước chậm, khi nửa thân thể rơi vào trong nước thì hai tay Nam Trúc đã chụp được một đôi cổ chân Dữu Khánh.

Mục Ngạo Thiết nhào tới sau, ngay tại thành hồ chụp lấy được hai chân Nam Trúc, hai người vừa nhào vào trong nước lại giống như là nhổ cây cải củ, bị y dốc sức kéo đi ra.

Bị kéo ra, Dữu Khánh không có cảm kích, trái lại phẫn nộ quát lên: "Buông ra!"Tu vi của hắn tương đối cao, một mình Nam Trúc khống chế không được, Mục Ngạo Thiết lập tức nhào tới ôm cứng lấy hắn không buông.

Sư huynh đệ ba người lăn lộn giãy giụa trên mặt đất, lăn qua lăn lại, lập tức náo loạn tất cả đều bị ướt sũng.

Đùa cái gì vậy chứ, đây chính là Địa tuyền, tiến vào sẽ biến thành yêu ma, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết làm sao có khả năng để cho hắn ngâm vào trong đó.

Nhưng mà tu vi thấp hơn một bậc, thực sự khó mà khống chế được hắn.

Dữu Khánh lần nữa gầm lên, "Nếu không buông tay, đừng trách ta không khách..."

Lời nói còn chưa có nói xong liền ngừng bặt lại rồi, tròng trắng trắng dã, không còn động tĩnh.

Nam Trúc đã đột nhiên xuất thủ, hai ngón tay điểm tại phía sau đầu hắn, trực tiếp đánh cho hắn hôn mê, sau đó lại nhanh chóng xuất thủ hạ cấm chế trên khắp người Dữu Khánh.

Không còn cách nào, gã và Mục Ngạo Thiết đều không có khả năng để cho Dữu Khánh vì một người đã chết mà góp cả cuộc đời mình vào trong đó, người chết đã chết rồi, không cần phải như thế, chỉ có thể là xuất thủ đánh ngất Chưởng môn.

Bình Luận (0)
Comment