Dữu Khánh không nghĩ tới nàng ta lại làm như vậy, "Không phải chứ, ngươi đây là đang cưỡng ép ta sao?"Liễu Phiêu Phiêu gật đầu rất khẳng định, "Đúng vậy."
Dữu Khánh cùng nàng ta hai mắt nhìn nhau một hồi, cuối cùng đưa tay rút kiếm, cầm kiếm nhét vào trên tay nàng ta.
Liễu Phiêu Phiêu ngạc nhiên, hỏi "Làm gì vậy?"Dữu Khánh xoay người lại đưa lưng về phía nàng ta, kéo cổ áo trên gáy xuống, lộ ra sau cổ, sờ vị chỉ gồ lên, chỉ vào đó, "Làm đi, nhằm vào vị trí này."
Liễu Phiêu Phiêu trố mắt nhìn, sau đó cười nhạt, "Đừng có làm cái kiểu này với ta."
Dữu Khánh quay đầu lại liếc nhìn nàng ta một cái, "Ngươi suy nghĩ gì vậy chứ? Ngươi không phải muốn biết rõ ta nhiễm phải bệnh gì sao? Mở phần da dịt tại vị trí gồ lên đó ra, nhìn xem xương ở bên trong, ngươi sẽ biết ngay."
Nghe liền hiểu rồi, chỉ là cách kiểm chứng này không khỏi có chút quá rợn người, Liễu Phiêu Phiêu có chút chần chừ, "Ngươi xác định?"Dữu Khánh: "Ngươi rốt cuộc có muốn nhìn xem hay không? Không nhìn thì đừng trách là ta không nói."
Được rồi, Liễu Phiêu Phiêu lập tức không nhiều lời cùng hắn nữa, lưu loát vung kiếm, mũi kiếm đặt tại vị trí gồ lên phái sau hắn, hơi chút dừng lại, để cho hắn chuẩn bị tâm lý, sau đó mũi kiếm đột nhiên cắt vào, không thấy máu chảy ra, lập tức yên tâm vạch mở da thịt ra.
Thu kiếm lại, nàng ta nhanh chóng để ngón tay sát vào, rồi cạy mở phần da thịt đã bị cắt ra, nhìn thấy được phân nửa đốt xương gồ lên đã biến thành màu vàng kim, bỗng thấy kinh ngạc, lại nhấc kiếm, mũi phong gõ gõ lên đốt xương màu vàng kim, vậy mà lại phát ra âm thanh leng keng của kim loại, nói cách khác, nửa đoạn xương này đã biến thành kim loại.
Ngưng mắt nhìn kỹ một hồi lâu, thật sự không thể tin được, sau mấy lần liên tục thử xác nhận, mũi kiếm trong tay cắm lên trên mặt đất, nhanh chóng giúp Dữu Khánh xử lý vết thương, còn đắp chút thuốc bột lên đó.
Dữu Khánh thu dọn chỉnh tề lại cổ áo, quay người lại, cũng nhổ cây kiếm trên mặt đất lên cắm lại vào trong vỏ, "Ta có thể cảm giác được, phần xương vàng kim đang mở rộng ra từng chút một, sau khi lan tràn ra toàn bộ, hậu quả sẽ xấu như thế nào, cũng không có ai biết được rõ ràng, có khả năng chết bất đắc kỳ tử, ngươi bây giờ còn cho rằng người bình thường có thể chữa trị được bệnh biến của ta sao?"Liễu Phiêu Phiêu kinh nghi bất định, "Đây là chuyện gì xảy ra, làm sao lại có căn bệnh kỳ quái như thế?"Dữu Khánh: "Không nên hỏi tiếp nhiều hơn nữa, nếu hỏi tiếp, sự việc không chỉ liên lụy đến cá nhân ta, cá nhân ta không có quyền lợi nói nhiều hơn cho ngươi biết cái gì.
Nói chung, lần này là ta tự làm tự chịu.
Việc công phá Minh Hải tiên phủ năm đó có giết chết Hải Nữ kia hay không, thật sự phải nhờ cậy ngươi hỗ trợ hỏi thăm tại Thiên Lưu sơn rồi.
Phải hỏi thăm như thế nào để không khiến cho người ta hoài nghi, ngươi ở tại Thiên Lưu sơn khẳng định rõ ràng nên làm như thế nào hơn ta, ta liền không dông dài thêm nhiều lời."
Liễu Phiêu Phiêu không từ chối, xem như đã đồng ý rồi, chỉ là vẫn còn kinh ngạc, "Ngươi tại sao cứ dính dáng vào mấy chuyện thần kỳ khó lường như thế chứ, làm sao mắc phải quái bệnh như thế này, lại lấy được những thông tin ly kỳ đó từ đâu ra, vì sao biết rõ Hải Nữ mấy nghìn năm trước có thể chữa trị?"Nàng ta phát hiện thấy kể từ sau khi quen biết tên gia hỏa này, mỗi một lần gặp mặt hắn đều là có sự việc thần bí khó lường.
Dữu Khánh cười ha hả, cuối cùng hóa thành ngửa mặt lên trời thở dài, "Đều là chuyện tiền bạc gây ra."
Trong lòng than khổ a, nếu không phải vì tiền cũng sẽ không chạy đến Kiến Nguyên sơn dò xét mộ, một đường giày vò tới bây giờ, hiện tại thì hay rồi, tiền trái lại rất nhiều, nhưng là một đống tiền nợ nần thật lớn.
Trước đây, khi còn ở tại Linh Lung quan làm sao có thể nghĩ đến đời này mình có thể thiếu một khoản nợ lớn đến như vậy, hồi đó cũng không có nghĩ đến mình có thể mượn được nhiều tiền như vậy.
Bây giờ dù cho muốn thu tay lại cũng không thể thu lại được, trên đầu treo lơ lửng một thanh kiếm, không thể không tiếp tục chơi đùa.
Liễu Phiêu Phiêu rất không thể lý giải được sự ám ảnh của hắn đối với tiền bạc, dù sao theo nàng ta, với vị này, chỉ cần muốn thì sẽ không thiếu tiền, suy nghĩ một chút tới lời dặn dò của đối phương, vẫn là nói ra lời cảnh cáo trước, "Chuyện về Hải Nữ, ta có thể tận lực tìm hiểu giúp ngươi, nhưng dù sao cũng đã là chuyện từ mấy nghìn năm trước, có thể tìm được đáp án hay không ta cũng không thể khẳng định."
Dữu Khánh: "Tìm không được cũng không còn cách nào.
Đúng rồi, nếu ngươi đã biết rõ ta ở lại nơi nào, vậy thì chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ người chủ cho thuê nhà kia đi?"Liễu Phiêu Phiêu: "Ngươi chỉ về phương diện nào?"Dữu Khánh: "Là người nào, có phải là cái bẫy do người nào đó thiết lập ra để cố ý nhằm vào ta hay không, thí dụ như là thám tử xếp vào tại bên cạnh ta hoặc để dò xét tin tức, đại loại như vậy?"Liễu Phiêu Phiêu ít nhiều có chút kinh ngạc, "Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy, phát hiện thấy cô ta có điểm gì không bình thường hay sao?"Vì sao nghĩ như vậy? Dữu Khánh không biết nên giải thích như thế nào, hơi lắc đầu, "Cẩn thận không có sai."
Liễu Phiêu Phiêu: "Nếu ngươi đã có sự thận trọng với cô ta, chắc hẳn đã quan sát cô ta ở một mức độ nhất định, có phát hiện thấy điểm gì đáng ngờ hay không, chính ngươi hẳn phải rõ ràng.
Là các ngươi chủ động tìm cô ta để mua đồ, chủ động tiếp xúc với cô ta, sau đó mới đi theo đến nhà cô ta, nếu muốn thiết lập bẫy với ngươi, trừ phi rất sớm trước đó đã có người hiểu rõ mục đích của ngươi, thực hiện sắp xếp trước đó, nếu không, từ khoảng thời gian ngươi đến Ảo Vọng mà xem, trong thời gian ngắn như vậy là không có cách nào làm ra bố trí hoàn thiện như thế.
Sau khi ngươi tiếp xúc với cô ta, bên này quả thực đã lập tức tra xét về Hồ nữ kia, tên là Hồ Vưu Lệ, phụ mẫu cô ta lúc còn sống cũng xem như là lâu la của Thiên Lưu sơn, Hồ nữ này không có vấn đề gì lớn, cũng không phải là kẻ nào đó được người ta lâm thời tìm tới tham dự vào.
Đương nhiên, tình hình tại Ảo Vọng rất phức tạp, có người âm thầm có thân phận khác cũng không có gì ngạc nhiên, cũng có khả năng cô ta vốn có chính là một cọc ngầm của một phương thế lực nào đó, có thể bắt đầu sử dụng bất kỳ lúc nào, điều này mới có thể nói được."
Dữu Khánh trầm mặc một hồi, trầm ngâm nói: "Nếu như có thể xác nhận một việc, đại khái là có thể biết rõ cô ta có vấn đề hay không."
Liễu Phiêu Phiêu a một tiếng, hỏi, "Chuyện gì?"Dữu Khánh: "Tại trong nhà cô ta, ta phát hiện thấy, cô ta vậy mà lại thích thơ từ phú của ta, đã sao chép rất nhiều, điều này làm cho ta sinh nghi, tại sao lại trùng hợp như thế chứ?"Liễu Phiêu Phiêu lập tức hiểu rõ ý hắn, nếu như lúc trước không có niềm yêu thích đó, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện chuyện này, không hề nghi ngờ đó chính là nhằm vào hắn, lập tức gật đầu, "Việc này đơn giản, cũng không cần phải che giấu, ta có thể trực tiếp sắp xếp người đi thăm dò.
Còn có việc gì không? Nếu không có việc gì, ta trở về trước đây.
Ta cũng không nên rời đi quá lâu, dễ dàng khiến cho hoài nghi."
Dữu Khánh: "Lá thư đó của ta rất quan trọng, ngươi nhớ kỹ gửi ra ngoài giúp ta."
Liễu Phiêu Phiêu: "Yên tâm, Nam mập mạp đã có nói nó quan trọng, ta đã sắp xếp gửi ra ngoài rồi.
Đúng rồi, ngươi không nói ta còn thiếu một chút đã quên, ta đã ứng trước chi phí gửi thư đi, trả lại cho ta."
Nhấc tay, lòng bàn tay ngửa tới trước mặt Dữu Khánh.
Thần thái này, nhìn như vậy, nữ nhân lãnh khốc này lại thể hiện ra được một khía cạnh xinh đẹp của tiểu nữ nhân.
Dữu Khánh rất muốn nói, bây giờ ngươi là người làm việc cho Tam động chủ Thiên Lưu sơn, còn thiếu chút tiền đó hay sao? Hắn muốn tiết kiệm được hút nào hay chút ấy, nhưng nghĩ đến chuyện tiên đào vốn đã là thiếu nợ người ta, bây giờ lại nhờ người ta hỗ trợ làm việc, còn tính thêm món tiền nhỏ này nữa, dường như có điểm kỳ cục, lập tức lấy ngân phiếu ra, hỏi: "Bao nhiêu tiền?""Ngươi cảm thấy ta mạo hiểm làm việc giúp ngươi giá trị bao nhiêu tiền?" Liễu Phiêu Phiêu hỏi ngược lại một câu, thấy nét mặt hắn lập tức có vẻ đau lòng, trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng lại hiện lên nét mỉm cười, trong miệng bật ra hai chữ, "Vô giá!"Tiếp đó xoay người rời đi, đi về phía vùng nước kia, "Trước thiếu nợ đó đã, chờ khi trong tay ngươi dư dả rồi nói tiếp.
Về chuyện ngươi dặn dò, khi có manh mối, ta sẽ liên hệ với ngươi."
Thấy nàng ta sắp đi, Dữu Khánh nhanh chóng gọi: "Làm sao để liên hệ?"Liễu Phiêu Phiêu dừng bước bên mép nước, "Nơi ngươi ở lại, cửa sổ hướng Nam, từ hôm nay trở đi, bình thường thì đừng nên mở ra, một khi cần định ngày hẹn ta, thì mở ra không nên đóng lại, khi ta nhìn thấy thì sẽ hiểu.
Ngươi đứng ở ban công hướng Nam, nhìn tới phía trước theo đường phố, ngã tư đường xéo xéo phía trước, trên lầu tòa nhà sơn vàng có thể đối diện với các ngươi, cửa sổ sát đường phố của tầng cao nhất, nếu như muốn liên hệ với ngươi, ta sẽ mở ra nửa cánh cửa sổ.
Khi ngươi rời đi thì hãy nhớ kỹ vị trí nơi này.
Về sau sẽ chọn nơi đây làm địa điểm gặp mặt.
Lần sau khi đến nơi đây thì không thể tiếp tục dùng cách đi thẳng đến Minh tự, nhiều lần dễ dàng khiến người ta khóa được vị trí.
Nhớ kỹ, nghìn vạn lần phải cẩn thận, phía bên Thiên Lưu sơn có rất nhiều Yêu tu với đủ các loại thiên phú, chỉ cần bị Thiên Lưu sơn khóa chặt mục tiêu, vậy thì khi Thiên Lưu sơn thật sự muốn truy tung, gần như không người nào có thể tránh được, nếu như ngươi luôn luôn biến mất một cách khó giải thích, ta lo lắng sớm muộn gì cũng sẽ khiến Thiên Lưu sơn nảy sinh hứng thú đối với ngươi."
Dứt lời quay đầu lại hỏi một câu, "Nhớ kỹ không?"Đang tại ngưng thần ghi nhớ, Dữu Khánh lập tức trả lời ngắn gọn: "Cửa sổ hướng Nam nơi ta ở, bình thường không mở ra, một mực mở ra chính là muốn định ngày hẹn ngươi.
Ngã tư đường xéo ở đối diện, tòa nhà lầu sơn vàng, cửa sổ sát đường phố tầng cao nhất, mở ra nửa cánh cửa là hẹn gặp mặt ta."
Dứt lời nhìn về phía nàng ta để xác nhận."
Không hổ là Thám Hoa lang dương danh thiên hạ, trí nhớ không tệ."
Liễu Phiêu Phiêu lạnh như băng trêu chọc một câu, lại nhắc nhở: "Chúng ta không thể cùng nhau trở lại, ngươi nán lại nơi này một canh giờ rồi hãy đi."
"Được."
Dữu Khánh đáp lại.
Liễu Phiêu Phiêu nhào người chui vào trong nước, liền biến mất không thấy.
Dữu Khánh nhìn nhìn ngân phiếu trong tay, hơi lộ vẻ phiền muộn mà buông tiếng thở dài, "Vô giá? Thiếu nợ nhân tình lại thiếu nợ tiền, thiếu nhiều quá làm sao trả a, cũng không biết lúc nào mới có thể thật sự phát tài."
Nhớ tới lúc trước mình cất lời hùng hồn phát thệ muốn thành kẻ có tiền, lại thêm một tiếng thở dài, chậm rãi nhét ngân phiếu vào trong người, ngồi xuống, sắp xếp, xem xét lại nội dung nói chuyện vừa rồi, nghĩ tới một chuyện, đã quên hỏi nàng ta chức vị bây giờ là gì.
Nán lại xấp xỉ một giờ, rồi hắn tựa tại trước khe đá nhìn rõ ràng hoàn cảnh bên ngoài, sau đó mới trốn vào trong nước, vừa cẩn thận thăm dò hoàn cảnh dưới nước, vừa nhớ kỹ vị trí lối vào hang động dưới nước nằm nơi nào, rồi nhanh chóng rời đi.
Lần này hắn tại dưới nước độn đi thật xa, gần như là lên bờ tại một bên khác của Ảo Vọng.
Trở về chỗ ở, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đang chờ hắn liền khẩn cấp hỏi thăm tình huống xem thế nào.
Dữu Khánh kỹ càng nói lại cho hai người bọn hắn biết, một ít chuyện hắn cần phải cẩn thận cũng cần phải nhắc nhở hai vị sư huynh đồng thời cẩn thận.
Tiểu Hắc ngủ một giấc đến nửa đêm mới tỉnh dậy, sau đó liền kêu gào đói bụng, sau khi sư huynh đệ ba người ngầm đồng ý nhóc con liền chạy đi tìm Hồ Vưu Lệ đòi ăn, ai bảo Hồ Vưu Lệ nói cô ta có đồ ăn rẻ hơn rất nhiều so với bên ngoài, có thể tiết kiệm thì tại sao không tiết kiệm cơ chứ? Mặt khác chính là, dựa vào tu vi của bọn họ, cách một chút thời gian không ăn cũng không sao, nhưng Tiểu Hắc thì không giống, tuổi còn nhỏ, năng lực lý giải đối với công pháp tu hành còn chưa đủ, vẫn còn đang trong giai đoạn nhập môn tu hành, thời gian dài không ăn gì thì quả thực chịu không nổi.
Rất nhanh, tại ban công dưới lầu liền bay lên mùi thịt, Hồ Vưu Lệ dùng một cái ban công trong nhà làm nhà bếp.
Ngửi được mùi thơm của thịt, Dữu Khánh lập tức tìm đến hai vị sư huynh nói cho biết, "Các ngươi có biết bản đồ mà nữ nhân kia gọi là vẽ tay bằng cách nào làm ra được hay không? Trong nhà cô ta có bản khắc, bộp bộp bộp là in ra được một đống tấm."
Vừa nói ra lời này, lập tức đạt được mục đích, nghĩ đến giá bán ra năm trăm lượng kia, vẻ mặt hai người Nam, Mục đều lập tức biến đổi, nhanh chóng đi xuống lầu.
Hai người chạy đến ban công dưới lầu, nhìn thấy Hồ Vưu Lệ đang nướng thịt, Tiểu Hắc ngồi ở bên cạnh thèm chảy nước miếng, thỉnh thoảng hỏi: "Tỷ tỷ nhanh lên một chút đi."
Hồ Vưu Lệ lập tức vui cười, "Tỷ tỷ xinh đẹp không?""Xinh đẹp!""Xinh đẹp như thế nào?""Nhìn là thấy ngươi xinh đẹp."
Lời khen này làm cho Hồ Vưu Lệ mặt mày rạng rỡ, khí tức thanh xuân toát ra, thậm chí còn cười ra má lúm đồng tiền.
Nhìn thấy dáng vẻ không có cốt khí của Tiểu Hắc, Nam Trúc đang lải nhải ở một bên thực sự chịu không nổi, cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi: "bánh thịt này bán như thế nào?"Tại thang lầu bên trong, Dữu Khánh chậm rãi đi xuống lập tức dừng bước, nghiêng đầu dựng lỗ tai lên nghe trộm.