Bán Tiên ( Dịch )

Chương 451 - Chương 451: Mật Hội (4)

Chương 451: Mật hội (4)

Đang nướng bánh thịt ngoài ban công, Hồ Vưu Lệ dường như đã có chuẩn bị sẵn, rút từ trong tay áo ra một tờ giấy, trực tiếp đưa cho Nam Trúc.

Nam Trúc không biết nó là thứ gì, mở ra nhìn xem, hiện ra trong mắt là một bảng giá bánh thịt, một trăm lượng một cái.

Giá cả này đắt hay không đắt? Đối với tại bên ngoài thì quả thực quá đắt, so sánh với gái cả tại Ảo Vọng thì xem như đã rất rẻ.

Nam Trúc có chút bất ngờ, lại nhìn nguyên liệu làm bánh thịt phía dưới, phát hiện thấy có thịt chim, có thịt thú, có sườn, còn có cả rau xanh, giá cả mỗi thứ đều được ghi rõ ra trên bảng giá.

Sau khi xem xét tỉ mỉ giá cả đầu vào của các nguyên liệu, giá cả rẻ đến mức khiến Nam Trúc giật mình, nhịn không được hỏi: "Rau xanh mua ở đâu, năm mươi cân chỉ mười lượng bạc?"Không cần nói tới gã, ngay cả Mục Ngạo Thiết đứng ở một bên cũng cảm thấy không thể tin nổi, đều biết rau xanh tại bên này thực tế rất đắt tiền, còn đắt hơn cả thịt, chẳng lẽ là bên kia eo biển cũng có trồng rau xanh sao? Nhưng nếu vậy thì đáng lẽ cũng không rả như vậy mới phải, bọn họ đã có đi dạo phố tìm hiểu giá cả tại nơi này.

Hồ Vưu Lệ lật kìm nướng trong tay, bỏ xuống, bảo Tiểu Hắc tiếp tục lật nướng, Tiểu Hắc rất vui vẻ tiếp nhận lấy công việc này, cực kỳ hăng hái bắt tay vào làm việc.

Hồ Vưu Lệ thì đẩy Nam Trúc đang ngăn cản làm vướng tay vướng chân ở một bên ra, đi tới một góc ban công, nơi đó có một đống rau xanh dập nát, Hồ Vưu Lệ ngồi xổm xuống nhặt lên một mớ rau dập nát, bóc bỏ phần dập nát, hư thối đi, cuối cùng chỉ còn lại phần lõi rau xanh bên trong, kích thước chỉ còn lại cỡ nắm tay, nhưng rất sạch sẽ.

Hồ Vưu Lệ đưa ra kết quả cuối cùng cho hai người xem, "Bề ngoài khó coi, không có nghĩa là bên trong cũng khó nhìn, phía trong rất sạch sẽ, hơn nữa ăn càng tươi càng ngon miệng hơn."

Sư huynh đệ hai người mặt đầy kinh ngạc.

Nam Trúc hoài nghi, "Ngươi chuyên đi mua rau ráng dập nát này sao?"Hồ Vưu Lệ bỏ rau xuống, phủi tay sạch sẽ rồi đứng lên, duỗi tay về phía gã:"Chỉ cần ngươi có tiền, ta có thể mua về cho ngươi những thứ nguyên vẹn hơn rất nhiều.

Ta không có tiền, ăn không nổi thứ tốt, mua chút đồ dập nát thì thế nào chứ? Ta muốn tích góp cho mình chút tiền để kiếm tài nguyên tu luyện không được sao? Ta không ăn trộm không cướp đoạt, quang minh chính đại dùng tiền mua về, mất cũng là mất mặt chính ta, không có làm mất mặt các ngươi, có gì phải kinh ngạc.

Lại nói, các ngươi cũng đã thấy được, cũng không đưa cho các ngươi ăn rau hỏng, rau hư, đều đã được xử lý sạch sẽ, rất tốt.

Các ngươi cũng không có tiền, theo lý thuyết là không đến mức không thể tiếp nhận được chuyện này đi?"Lời nói này làm cho Nam Trúc vẻ mặt ngượng ngùng, đưa trả lại tờ bảng giá đang cầm trong tay.

Hồ Vưu Lệ không nhận, "Ta biết các ngươi sợ ta chiếm lợi từ các ngươi, cho nên cố ý liệt kê ra cái danh sách, cầm đi nhìn xem đi, nhất là tên để râu mép kia vì một tấm bản đồ năm trăm lượng mà than phiền, trách móc ta.

Xem cho rõ ràng đi, ta chỉ kiếm chút chi phí làm chân chạy và tiền công, không lấy nhiều của các ngươi a."

Dứt lời liền quay trở lại bên cạnh lò nướng, lấy lại chiếc kìm kẹp thịt từ trong tay Tiểu Hắc, tiếp tục nướng.

Hai người Nam, Mục bối rối lui ra, cũng nhìn thấy Dữu Khánh lén lén lút lút lùi về trên lầu, hai người tứ thì hoài nghi mình đã bị lão Thập Ngũ sử dụng như công cụ...

Mấy ngày sau đó, sư huynh đệ ba người thay phiên nhau đi dạo quanh Ảo Vọng, lui tới nhìn xem khắp nơi, tạm thời không có bất kỳ hành động dư thừa nào, tận lực quen thuộc với tình huống và địa hình, cũng không khác gì với những người du lịch tới Ảo Vọng để mở rộng ánh mắt.

Ba người luôn luôn duy trì có một người ở lại nơi đặt chân, lưu lại một người để trông chừng Tiểu Hắc cũng là một trong những lí do.

Ba ngày sau, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết mới trở lại nơi ở, liền nhìn thấy Nam Trúc lén lút ra hiệu cho bọn họ, sau đó lấy ra một phong thư, "Hắc Tử hồi âm rồi."

Dữu Khánh bỗng thấy kỳ quái, "Hồi âm? Người không đến nơi đây gặp mặt, không đến đây dẫn nhi tử về, hồi âm làm gì?"Nam Trúc mặt mày cau lại, than thở, "Tự ngươi xem đi."

Nhận thấy không thích hợp, Dữu Khánh nhanh chóng mở thư ra, cùng xem với Mục Ngạo Thiết.

Quả thực là thư của Ngô Hắc.

Đầu tiên, Ngô Hắc thể hiện sự tức giận với hành động của con trai mình, nói chờ khi Tiểu Hắc trở về sẽ trừng trị nó một trận.

Sau đó xoay chuyển chủ đề, nói là nếu như Tiểu Hắc đã đi tới nơi này, đi một chuyến rất xa như vậy cũng không dễ dàng, không cần thiết vừa tới liền bắt trở về, dứt khoát để cho Tiểu Hắc ở lại Ảo Vọng mở rộng ánh mắt cũng tốt.

Nói hiện tại hắn ta đi tới trái lại không hay, đi đến đó mà không trừng trị Tiểu Hắc thì không được, nếu như trừng trị nó rồi lại dẫn theo Tiểu Hắc tiếp tục ở lại đó vui chơi thì không có hiệu quả giáo dục.

Then chốt là bản thân Ngô Hắc cũng không lo lắng con trai của mình sẽ xảy ra chuyện gì, đặc biệt nhấn mạnh một điểm, lúc trước vì sự an toàn của Tiểu Hắc, cũng đã làm cho Tiểu Hắc một cái thân phận U Giác Phụ, bảo ba người nói Tiểu Hắc treo thân phận U Giác Phụ ra là được, cơ bản sẽ không có người nào dám làm xằng làm bậy với Tiểu Hắc, dù cho giao lại cho người khác trông nom cũng sẽ không có vấn đề gì.

Nói chung, cuối cùng chính là thể hiện xin lỗi, làm phiền ba vị lão đệ hỗ trợ quan tâm, chăm sóc, vân vân.

Bức thư này làm cho sư huynh đệ ba người đọc mà sững sờ, việc này quả thực giống như là nửa đường nhặt phải đứa con ghẻ, ném đi thì ném không được, mang theo lại trở thành trói buộc, ba người đánh giá Ngô Hắc hoàn toàn không xem trọng bọn họ có thể tìm được người, cho rằng bọn họ là tới đây vui chơi.

Tại lúc sư huynh đệ ba người đang lải nhải than phiền sau lưng Ngô Hắc thì tại tòa nhà lầu sơn vàng nơi ngã tư đường chếch hướng Nam, cửa sổ tầng cao nhất chợt mở ra một nửa.

Quan sát một hồi, phát hiện cánh cửa sổ kia quả thực đã được mở ra, Dữu Khánh lập tức nhảy xuống ban công, rời đi.

Sau khi rơi xuống thì trực tiếp chui vào trong hẻm đầu đường, dựa vào sự hiểu biết về địa hình qua mấy ngày tìm hiểu vừa rồi, rất nhanh nhẹn thoát thân, thẳng đến bờ biển, sau đó chui vào trong biển, biến mất.

Lặn đi trong biển một đoạn đường rất xa, mới lại đến được nơi eo biển kia, lần nữa lặng lẽ từ đáy nước tìm vào trong chỗ hang động đó.

Liễu Phiêu Phiêu chưa tới, hắn cũng không nôn nóng, ngồi ở đó chậm rãi chờ đợi.

Khoảng nửa canh giờ sau, mới nhìn thấy Liễu Phiêu Phiêu xuất hiện, Dữu Khánh lập tức đứng dậy nghênh đón.

Hai người vừa chạm mặt, Liễu Phiêu Phiêu cũng không khách khí, trực tiếp nói ra, "Về Hải Nữ gì đó kia, ta đã đi Thiên Lưu sơn tìm hiểu một chút, giống như không có người nào biết được sự tồn tại của nàng ta.

Trong các lời lưu truyền lại đến hiện nay, đều nói năm đó khi đánh vào Minh Hải tiên phủ thì chỉ gặp phải một con Thú thủ sơn, mấy đại cao thủ vây công Thú thủ sơn, không thấy còn có người nào khác."

Dữu Khánh lại nghĩ tới lời nói của người làm trong khách sạn trên Tinh La đảo, trầm ngâm nói: "Lẽ nào người thật sự còn sống sao? Nếu như thật sự còn sống, loại nhân vật này làm sao lại ẩn nấp nhiều năm như vậy mà không lộ ra bất kỳ manh mối nào chứ? Quả thực có chút không thể tưởng tượng nổi."

Liễu Phiêu Phiêu: "Kết quả chưa chắc là thật, đều là một ít lời kể truyền miệng lại, nói không chừng có thiếu sót."

Dữu Khánh suy tư rồi từ từ nói ra: "Nếu như ngay cả những người vốn luôn khắp nơi tìm kiếm truy tra về tiên phủ, không bỏ qua bất kỳ manh mối gì, mà cũng không có người nào biết rõ sự tồ tại của Hải Nữ, vậy thì chắc có lẽ vẫn còn sống."

Hắn nhớ kỹ lời Ngô Hắc đã nói, Ngô Hắc nói vị Đại lực sĩ có nói, muội muội của ông ta có năng lực tự bảo vệ mình.

Hắn nhờ Liễu Phiêu Phiêu đi tìm hiểu, chỉ là để tránh có sai lầm, không tiện hành động mù quáng, cần được xác nhận một cái.

Liễu Phiêu Phiêu nhắc nhở, "Dù sao cũng là chuyện đã mấy nghìn năm trước, ngươi chắc chắn như vậy, cẩn thận có sai lầm."

Dữu Khánh: "Hải Nữ kia có năng lực tự bảo vệ mình.

Nếu như những người năm đó đánh vào gặp được, e rằng động tĩnh sẽ không nhỏ hơn vây công Thú thủ sơn, há có thể im hơi lặng tiếng trong truyền thuyết?"Hắn có thể khẳng định Thú thủ sơn không phải là Hải Nữ, hắn cũng có nghe nói qua lời kể về việc Minh Hải tiên phủ bị công phá.

Nghe nói như thế, Liễu Phiêu Phiêu hơi chút cân nhắc, suy nghĩ cũng phải, quả thực đúng là như thế, nhưng vẫn nhịn không được cảm thán, "Người bình thường thật sự có thể sống lâu như vậy sao? Nếu như thật sự đã ẩn nấp nhiều năm như vậy, tất nhiên là không muốn lộ diện, há là ngươi muốn tìm liền có thể tìm được sao? Hơn nữa, người ta chưa chắc đã còn tại Ảo Vọng, ngươi tìm cách nào, ngươi cũng không thể công khai kêu to lên nha?"Trong đầu Dữu Khánh lần nữa xuất hiện dáng vẻ của nữ nhân kia theo hình dung của người làm khách sạn, trong mắt lộ ra vẻ sâu xa, nói: "Ảo Vọng hẳn là địa phương nàng ta còn lưu luyến, ta nghĩ, nàng ta hẳn là sẽ chủ động đến tìm ta."

Hắn không muốn nói nguyên nhân cụ thể, trực tiếp chuyển đề tài, hỏi: "Kết quả tra xét về Hồ Vưu Lệ kia thế nào rồi?"Liễu Phiêu Phiêu nghe vậy, vui vẻ nói, "Hẳn là không phải có người đang thiết kế ngươi, Hồ nữ kia hình như còn rất thích ngươi.

Đại khái khoảng hai năm trước, cô ta làm tạp vụ tại khách sạn 'Lang hoàn cư' lớn nhất Ảo Vọng, nhìn thấy một khách nhân đang đứng trước một bộ thơ từ treo trên tường nói năng lỗ mãng, chính là đang bình phẩm thơ từ của ngươi, đại khái là chê ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế, nói chung là khinh thường ngươi.

Hồ nữ này vì để bảo vệ giúp ngươi, còn phát sinh xung đột với người ta, nhưng mà thực lực lại không bằng người, bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết, còn bởi vì gây sự mà bị giam vào 'Trấn hải ty' .

Chỉ vì loại chuyện này mà gây xung đột với khách nhân, nghĩ cũng có thể biết được thái độ của 'Lang hoàn cư', đương nhiên là đập bể bát ăn cơm của cô ta."

"..."

Dữu Khánh ngạc nhiên, chính hắn cũng khó mà tưởng tượng nổi, danh tiếng của A Sĩ Hành lại có thể có sức hấp dẫn lớn như thế sao? Liễu Phiêu Phiêu nói tiếp: "Hồ nữ này bởi vì dung mạo cũng xem như có nét, cũng từng nhiều lần có người muốn bỏ tiền ra bao dưỡng cô ta, nhưng mà cô ta tình nguyện khổ cực kiếm tiền, cũng không đồng ý, vì thế lại khiến cho người ta không vui, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, từng bị người giáo huấn qua, cũng đã bị đánh.

Ở mức độ nào đó mà nói là rất có cốt khí, người không xấu, ngươi ở lại đó, vấn đề hẳn là không lớn.

Chỉ là..."

Dữu Khánh đang chăm chú lắng nghe, nghe vậy liền truy hỏi, "Chỉ là cái gì?"Liễu Phiêu Phiêu lộ ra vẻ mặt trêu chọc, "Một tiểu hồ ly tinh xinh đẹp như thế, lại ngưỡng mộ yêu thích ngươi đã lâu, một khi biết được ngươi chính là A Sĩ Hành, nếu người ta chủ động, ngươi có thể nắm giữ được không? Có muốn lưu lại một đoạn tình cảm về Thám Hoa lang tại Ảo Vọng không?"Còn tưởng rằng nàng ta muốn nói cái gì, thì ra là nói chuyện này, Dữu Khánh nghe nói mà mắt trợn trắng, "Một mỹ nữ lạnh lùng như ngươi, nói ra loại lời nói này mà không cảm thấy kỳ quái sao?""Được rồi, nói chính sự."

Liễu Phiêu Phiêu lại chuyển chủ đề câu chuyện, lấy ra một quyển giấy đưa cho hắn.

Dữu Khánh mở ra nhìn xem, phát hiện là một tấm bản đồ, các tuyến đường đan xen chồng chéo với nhau khiến người xem có phần không hiểu, hỏi: "Đây không phải là bản đồ Ảo Vọng đi?"Liễu Phiêu Phiêu: "Phải, là bản đồ các mương nước trong lòng đất.

Ta đã suy nghĩ rồi, địa điểm gặp mặt này đã dùng qua hai lần, tiếp tục dùng không còn an toàn nữa.

Lần tới gặp mặt, hãy vào trong lòng đất đi.

Tại trên đó, ta đã đánh dấu các con số một hai ba bốn, lần hẹn gặp tới sẽ đến địa điểm dựa theo thứ tự các con số trên đó, nhưng trên đường đi, ngươi vẫn cần phải thận trọng."

Đã nhận ra được, đối với phương diện này, nàng ta vô cùng lo lắng, Dữu Khánh có thể lý giải, gật đầu nói: "Được."

Liễu Phiêu Phiêu: "Lần này ngươi đi trước."

"Được, nghe lời ngươi."

Dữu Khánh dùng giọng điệu nghịch ngợm, cất kỹ bản đồ, sai đó chui vào trong nước độn đi.

Một đường lặn đi tại trong nước rất lâu, trở lên bờ, lại theo một con đường khác quay trở về chỗ ở.

Gặp hai người Nam, Mục, hắn liền kể lại tình huống cho họ biết.

Sau đó, hắn muốn đi tìm Hồ Vưu Lệ có chút việc, kết quả cô ta không có nhà, nói là nữ nhân kia lại cõng bao lớn bao nhỏ ra đường phố bán hàng rồi.

Vì thế, Dữu Khánh trầm mặc rất lâu, Nam Trúc hỏi hắn có chuyện gì, hắn không có nói ra chuyện Hồ Vưu Lệ vì hắn mà bị người đánh còn bị giam nhốt trong đại lao.

Việc này cũng không tiện nói cho hai người Nam, Mục biết, nếu không, trong tương lai tất nhiên sẽ trở thành đề tài câu chuyện cho họ trêu chọc.

Sau lại, hắn cầm giấy và bút mực ra, cầm lấy bút lông dùng kiểu chữ viết quy quy củ củ không để người nhận ra viết xuống tiêu đề: Thông báo tìm người thân!

Bình Luận (0)
Comment