Bán Tiên ( Dịch )

Chương 456 - Chương 456: Báo Tin

Chương 456: Báo tin

Hai người lặng im nhìn nhau một lúc, sau đó Cổ Thanh Chiếu buông tiếng thở dài, bỏ qua chuyện này, phe phẩy cây quạt tròn trong tay, có chút khó hiểu nói: "Vương Vấn Thiên này nếu như đã muốn giội nước bẩn lên thân người nào, cần gì phải chính bản thân mình nhảy ra, sắp xếp người khác đi làm, bản thân trốn trong chỗ tối xem náo nhiệt không phải được rồi sao."

Thanh Nha hắc hắc cười, nói:"Lúc đầu ta cũng không rõ ràng, không biết đầu óc hắn ta nghĩ như thế nào, loại chuyện có thể rũ sạch quan hệ với mình như vậy vì sao còn phải tự bản thân mình ra trận, về sau lại khi đã hơi chút lý giải tính cách của hắn ta, đại khái có thể hiểu được rồi, hình như là muốn tận mắt nhìn thấy đối phương té ngã tại dưới chân mình, hoặc nói là muốn cho đối phương biết rõ đã bị té ngã tại dưới tay người nào, nếu không thì chính hắn sẽ cảm thấy khó chịu."

Chiếc quạt tròn trong tay Cổ Thanh Chiếu khựng lại, dáng vẻ như không nói nên lời...

Đi xuyên qua đường đi ngõ hẻm, Dữu Khánh khoác lên mình một chiếc áo choàng đen, được mua khi đi dạo phố hai ngày trước, lúc này hắn giấu mình kín đáo chặt chẽ trong chiếc áo choàng đó.

Nơi đây quá nhiều loại người, biết rõ ăn mặc như vậy chưa chắc có thể tránh khỏi theo dõi, nhưng vẫn là chuẩn bị nhiều chút, nói đến cùng vẫn là vì muốn có trách nhiệm với Liễu Phiêu Phiêu.

Hắn có bị phát hiện cũng không sao, mấu chốt là Liễu Phiêu Phiêu nhất quyết không thể để bị phát hiện, nếu không Thiên Lưu sơn sẽ không bỏ qua Liễu Phiêu Phiêu.

Nghĩ cũng có thể nghĩ được, chuyện ăn cây táo, rào cây sung mà đến tong tai Thiên Lưu sơn, Thiên Lưu sơn nhất định sẽ khiến cho nàng ta chết rất thảm.

Vì vậy, hắn quả thực rất biết ơn Liễu Phiêu Phiêu, trong tình huống nguy hiểm như vậy mà nàng ta còn có thể âm thầm liên hệ với hắn.

Đương nhiên, hắn cũng biết Liễu Phiêu Phiêu là không còn đường rút lui, đã lên thuyền tặc quay đầu không được nữa, chỉ dựa vào những việc đã trải qua trước đây, đã đủ để Thiên Lưu sơn không tha cho nàng ta.

Đi tới đi lui, vòng qua vòng lại, tiến vào một con đường hẻm, nhìn thấy bên đường có một miệng giếng, trên miệng giếng đậy một bản đá, hắn đưa tay gạt sang một bên, lắc mình nhảy vào, lại nhanh chóng kéo bản đá bên trên về vị trí cũ.

Toàn bộ quá trình vô cùng nhanh chóng, hơn nữa còn thừa dịp trước sau không có người nào.

Sau khi có được bản đồ từ Liễu Phiêu Phiêu, hắn đã tỉ mỉ xem xét, so sánh với thực địa, hắn kỳ thực đã nhìn thấy một số vị trí tốt để tiến vào đường mương trong lòng đất, chỉ là xung quanh tương đối nhiều người qua lại, hắn liền cố ý chọn một nơi không người nhìn thấy để đi xuống.

Tại sau khi hắn biến mất một hồi, đầu đường xuất hiện một nam một nữ, tiến vào trong đường hẻm nhìn nhìn khắp nơi, phát hiện không thấy bóng dáng Dữu Khánh đâu, lập tức tìm kiếm.

Hai người đã đi qua bên cái giếng, đang định tiếp tục chạy đến đầu đường kia để tìm kiếm, đột nhiên từ không trung có một con chim bay vọt xuống, rơi tại trên nắp giếng kia.

Hai người quay đầu lại nhìn, rồi lập tức chạy trở về, nữ định mở nắp giếng ra nhưng bị người nam đưa tay ngăn cản lại.

Sau đó, nữ đứng thủ tại bên cạnh, nam thì nhanh chóng chạy đi như bay.

Vào lúc này, từ đầu đường hẻm lại lần lượt có người đi tới...

Đi trong lòng đất, Dữu Khánh nhấc y phục ngăn cản lỗ mũi, thực sự là mùi vị trong con đường hệ thống thoát nước này quả thực rất không dễ ngửi.

Hắn xem qua bản đồ trong lòng đất, biết rõ những nước thải này không có chảy ra biển rộng mà tụ tập tại một chỗ đất trũng có địa thế tương đối thấp, tại Ảo Vọng giống như có người chuyên xử lý những nước thải này.

Trong lòng đất mù mờ u tối, thỉnh thoảng có ánh sáng từ những kẽ hở nào đó chiếu xuống, trên tay hắn vẫn cầm theo Huỳnh thạch để chiếu sáng.

Mặt đất quá dơ, chân gần như không dám rơi xuống, đạp nghiêng tại trên vách tường chạy đi.

Trên đường, tại một số không gian khá rộng rãi, sạch sẽ, hắn phát hiện thấy tại đó có cả người sinh sống, thậm chí còn phát hiện có một nhà mấy người cùng ở lại.

Sau khi di chuyển được một đoạn đường, hắn phát hiện thấy ở dưới này dường như có khá nhiều người sinh sống, thật sự không biết những người này làm sao có thể chịu đựng được mùi vị khó ngửi này.

Hắn đương nhiên biết rõ lí do là bởi vì tiền, nhưng hắn không rõ chính là vì sao điều kiện sinh tồn kém như vậy mà những người này vẫn cứ phải bám chặt lấy Ảo Vọng không rời đi, rõ ràng có sự lựa chọn, nhưng giống như là ở lại trong không gian âm u chật hẹp dưới lòng đất này mới là lựa chọn tốt nhất vậy.

Cuối cùng, chờ đến khi hắn chạy tới địa điểm chạm trán thì phát hiện thấy một người cũng khoác áo choàng đen đứng chờ tại đó, hai người đối mặt với nhau, không sai, chính là Liễu Phiêu Phiêu, đã đến trước một bước.

Liễu Phiêu Phiêu không có nói lời vô dụng, "Nơi đây không thể so với hang động kia, không thể nán lại lâu, có chuyện gì nói nhanh lên một chút."

Dữu Khánh lập tức đưa thiệp mời cho nàng ta xem.

Liễu Phiêu Phiêu mở ra nhìn xem, sau đó cũng có phần trố mắt ngạc nhiên, "Có ý gì?"Dữu Khánh: "Tên Vương Vấn Thiên gì đó đang yên đang lành lại mời ta đi dự tiệc là có ý gì?"Liễu Phiêu Phiêu: "Ta nào biết được là có ý gì, ách..."

Bỗng dừng lại, dường như nhớ tới chuyện gì đó, khuôn mặt lạnh lùng dưới chiếc mũ trùm đầu hiện lên nét tươi cười quỷ dị, hỏi ngược lại: "Ngươi thật sự chưa có nghe nói qua tên Vương Vấn Thiên này sao?"Dữu Khánh đã nhận ra là người có danh tiếng, có chút bối rối và không hiểu được, "Ta vì sao phải nghe nói tới tên Vương Vấn Thiên này?"Khóe miệng Liễu Phiêu Phiêu dần dần nhếch lên một đường cong, "Gia gia của hắn là biểu cữu của Địa mẫu, nắm bắt lấy cơ hội Địa mẫu quật khởi, sáng lập ra Già La Sơn, mượn hào quang của Địa mẫu để phát triển Già La Sơn trở thành môn phái Linh thực xếp mười hạng đầu Cẩm quốc, ở mức độ nào đó mà nói, gia gia của hắn xem như là người lợi hại."

Dữu Khánh càng thêm không hiểu được, "Việc này liên quan gì đến việc mời chúng ta dự tiệc?"Nét tươi cười trêu ghẹo trên mặt Liễu Phiêu Phiêu càng rõ ràng, "Đương nhiên có liên quan.

Vương gia có thể có được hiện tại, đơn giản chính là dính hào quang của Địa mẫu.

Tục ngữ nói đúng, đời một thân, đời hai mặt ngoài, đời ba đời bốn thì quên đi, cho tới hôm nay, quan hệ thân thích giữa Vương gia và Địa mẫu đã càng ngày càng xa, trên thực tế thì là một họ hàng xa có thể có cũng có thể không.

Vương gia đương nhiên không muốn mất đi quan hệ này, vì để duy trì quan hệ nhất định, Vương gia muốn thúc đẩy Vương Vấn Thiên và đệ tử Chung Nhược Thần của Địa mẫu thành hôn, nghe nói đã đang trong quá trình thảo luận kết thân."

Lời nói đến đây liền ngừng lại, giống vậy là đứng ở một bên xem náo nhiệt.

Dữu Khánh triệt để hết chỗ nói rồi, sững sờ đứng ngây ra đó, hắn nghĩ về vấn đề này hoàn toàn khác hẳn với suy nghĩ của Liễu Phiêu Phiêu, bởi vì hắn vốn không cho rằng mình và Chung Nhược Thần có thể có quan hệ gì.

Trong nháy mắt hắn liền nghĩ đến A Sĩ Hành chính gốc kia, cũng không biết người bạn từ thuở nhỏ đó hiện tại như thế nào rồi, nếu để cho A Sĩ Hành biết được vị hôn thê của mình sắp tái giá với người khác, không biết A Sĩ Hành có đau khổ hay không, tuy rằng lúc trước khi chia tay thì trông có vẻ như A Sĩ Hành đã thông suốt mọi chuyện.

Khó xử nhất chính là, hắn biết rõ trong đời này e rằng A Sĩ Hành rất khó có cơ hội dùng lại cái tên chính thức của mình.

Một lúc lâu sau, hắn vẫn còn bối rối nói: "Thành hôn cùng Chung Nhược Thần thì cứ thành hôn a, từ lâu giữa ta và Chung Nhược Thần đã không còn quan hệ gì, đang yên đang lành tới tìm ta làm gì, chẳng lẽ không cảm thấy lúng túng sao? Bọn họ thành thân cũng không cần có ta đồng ý đi? Lẽ nào là nói, muốn giết chết ta hay sao?"Trong mắt Liễu Phiêu Phiêu có vẻ bất ngờ, bởi vì từ trên nét mặt của Dữu Khánh, nàng ta không nhìn thấy phản ứng mà mình nghĩ sẽ có, trả lời:"Cho dù vì tranh giành tình nhân mà muốn giết ngươi, chỉ cần đầu óc không có bệnh, đại khái cũng sẽ không giết ngươi tại nơi này.

Hắn ta có thể nhìn chằm chằm vào ngươi, đã cho thấy hắn ta cũng biết chuyện ngươi tiến vào Minh tự, Minh tự ở ngay tại bên cạnh, ai cũng không biết rốt cuộc quan hệ giữa ngươi và Minh tăng là như thế nào, ngay tại phía dưới mí mắt Minh tăng lại bất chấp tất cả để giết ngươi, thách hắn cũng không có la gan lớn như vậy.

Hơn nữa, ngươi cũng không phải là hạng người vô danh, tuy rằng chính ngươi đã nói là bỏ văn theo võ gì đó, nhưng dù sao danh tiếng cũng là sự thực, hắn ta phỏng chừng cũng không dám công khai trắng trợn giết ngươi, muốn giết ngươi thì phải làm lén lút."

Dữu Khánh: "Vậy rốt cuộc hắn muốn tìm ta làm gì?"Liễu Phiêu Phiêu:"Nghĩ cũng có thể biết nha, ngoại trừ việc tranh giành tình nhân ra, còn có thể làm gì? Không lẽ cố ý thiết yến cảm tạ ngươi thành toàn hắn và Chung Nhược Thần hay sao? Ngươi sẽ không cho rằng có nam nhân nào có thể rộng lượng đến mức muốn nâng cốc chuyện trò vui vẻ với vị hôn phu trước của nữ nhân mà mình yêu thích đi? Dù sao có Chung Nhược Thần tại đó, khả năng hắn làm bằng hữu với ngươi là không lớn, chính ngươi cũng là nam nhân, phần còn lại tự ngươi nghĩ đi."

Dữu Khánh nhíu mày, nghĩ thầm, xem ra không đi gặp là đúng.

Trên mặt Liễu Phiêu Phiêu bỗng dâng lên nét tò mò, "Có một vấn đề ta luôn luôn muốn hỏi ngươi, ta nghe nói Chung Nhược Thần kia rất xinh đẹp, cầm kỳ thư họa không gì không biết, là một tiểu thư khuê các chân chính, nữ tử tốt như vậy, ngươi làm sao lại vứt bỏ được chứ? Cho dù muốn bỏ văn theo võ, việc lấy nàng cũng không có xung đột gì đi? Cũng không đáng dùng thủ đoạn kịch liệt vứt quan mà đi như vậy, dựa vào đầu óc có thể chạy thoát ra khỏi cổ mộ và Tiểu Vân gian của ngươi, không đến mức vậy nha!"Dữu Khánh ngay tại chỗ liếc mắt khinh bỉ, "Ngươi buồn chán không có chuyện gì để nói rồi sao? Đây là lúc nào rồi, ngươi vậy mà còn có lòng thanh thản quan tâm tới loại chuyện đó? Vừa rồi ngươi mới còn nói nơi đây không thể nán lâu a."

Liễu Phiêu Phiêu cũng trừng mắt lườm hắn, "Vậy thì nói chính sự đi, việc ngươi dán thông báo tìm muội muội ở khắp nơi là chuyện gì vậy chứ?"Dữu Khánh: "Chỉ là muốn để cho Hải Nữ nhìn thấy, nếu như nàng ta còn sống, thì nhất định có thể xem hiểu, rồi sẽ tới tìm ta."

Ngồi ngay ngắn tại trước bàn nhấc bút vạch vạch viết viết, Tiểu Hắc rõ ràng đang lơ đễnh không tập trung, chỉ cần nghe thấy bên ngoài có âm thanh, động tĩnh gì thì liền nhấc chân trần chạy ra ban công nhìn xem.

Chỉ cần ở trong phòng, muốn để cho nó đeo giày là việc rất khó khăn, trói cũng trói không được.

Ở một bên đang dùng bùn làm khuôn đúc, Hồ Vưu Lệ cũng nhịn không được than thở với Tiểu Hắc vừa trở lại chỗ ngồi: "Tiểu Hắc, luyện chữ thì phải chuyên tâm một chút."

Nhấc bút lên, Tiểu Hắc lầm bầm, "Không cho rời cửa, chơi không vui, không nên tới."

Nói đến việc này, Hồ Vưu Lệ liền tò mò thấp giọng hỏi: "Các ngươi từ đâu tới?"Vừa hỏi đến đề tài này, Tiểu Hắc liền lệch đầu sang bên, không nói gì, hai chân đung đưa, nhấc bút trám mực, lại tiếp tục vùi đầu luyện chữ.

Hồ Vưu Lệ không nói nên lời.

Chính vào lúc này, ban công trên lầu đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu Hắc lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

Trên lầu, Nam Trúc ra mở cửa, nhìn thấy là một nam tử xa lạ, đang định cất lời hỏi, nào ngờ đối phương đã vội vội vàng vàng hỏi: "Nơi này là nhà Dữu Khánh sao?"Nam Trúc hoài nghi, "Phải, có chuyện gì sao?"Nam tử xa lạ vội la lên: "Không tốt rồi, Dữu Khánh đã xảy ra chuyện, đang động thủ với người ta bên bờ biển, đã bị người đả thương, hắn nhờ ta tới báo tin cho các ngươi biết."

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết kinh hãi, nhanh chóng quay đầu lại chuẩn bị.

Hai người không nghi ngờ có lừa dối, không cho là tại trong phố xá sầm uất lại có người nào dám ngang nhiên làm gì bọn họ, đã bảo khách tới dẫn đường, song song cùng phi thân xuống lầu rời đi.

Dưới lầu, Hồ Vưu Lệ giật giật đôi tai hồ ly, lời nói chuyện vừa rồi ở phía trên cô ta cũng nghe rõ được rồi, trong lòng cũng hơi có sốt ruột, vốn cũng muốn đi xem là chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy Tiểu Hắc nên nhịn xuống.

Sư huynh đệ ba người đã từng nhiều lần nói lui nói tới, tiểu tử này thích chạy loạn, trong nhà cần phải luôn có một người nhìn chằm chằm nó.

Nếu dẫn Tiểu Hắc cùng đi theo nhìn xem thì lại sợ đem tới gánh nặng cho bên kia.

Trên mặt Tiểu Hắc đầy sự hoài nghi, cất lời hỏi thăm: "Bọn họ đi đánh nhau rồi sao?"Hồ Vưu Lệ cho nó một tràng mắng, "Nghĩ cái gì vậy chứ, con nít mà tại sao cứ suy nghĩ tới chuyện đánh nhau?"Tiểu Hắc: "A cha của ta đánh nhau rất lợi hại! A tỷ, chờ ta lớn lên, ta sẽ lấy ngươi làm nương tử, ta bảo hộ ngươi."

Hồ Vưu Lệ lập tức dở khóc dở cười, "Được rồi, ta sẽ chờ."

Cách không xa, bên trong một nhà lầu khác, ngồi ở sau cửa sổ, Thanh Nha cầm đậu phộng bóc ăn, trong miệng nhai nhóp nhép, con mắt nhìn chằm chằm căn nhà nhỏ phía trên đường phố ở phía trước, "Thế nào chỉ đi ra hai người, còn có một người đâu chứ? Đi một người, tìm láng giềng nàng ta, dụ nàng ta đi ra đi, làm việc sạch sẽ một chút."

"Vâng."

Có người nghe lời rời đi.

Bình Luận (0)
Comment