Rất nhanh, Diêu thẩm của Diêu Ký cửa hàng xuất hiện tại dưới lầu nhà Hồ Vưu Lệ.
Vị phụ nhân này nhìn nhìn xung quanh, nhìn thấy nam tử ở tại góc đường hất hất đầu ra hiệu, thở dài bất đắc dĩ, tiếp đó hướng lên trên lầu cất tiếng kêu gọi: "Vưu Lệ, Vưu Lệ..."
Sau khi gọi liên tục mấy tiếng, mới thấy Hồ Vưu Lệ xuất hiện tại trên ban công, nhìn xuống hỏi: "Diêu thẩm, có chuyện gì vậy?"Diêu thẩm nói: "Vưu Lệ, không tốt rồi, trên đường ta trở về nhìn thấy ba khách trọ trong nhà ngươi đều bị người đánh bị thương, nằm ở bên đường gần chết, ngươi mau đi nhìn xem một chút đi."
Hồ Vưu Lệ kinh hãi, vội gọi, "Diêu thẩm, ngài chờ một chút."
Cô ta nhanh chóng quay đầu lại chạy về trong phòng, uy hiếp Tiểu Hắc đang ngồi đó dùng ngón chân bên này gãi ngứa cho cái chân bên kia, "Tiểu Hắc, bây giờ ta đi lấy cho ngươi một ít đồ ăn ngon.
Ngươi ngoan ngoãn ở nhà luyện chữ, đừng có chạy loạn khắp nơi.
Nếu ta trở về mà phát hiện thấy ngươi không có chưa có viết xong mấy tờ giấy này thì sẽ không cho ngươi ăn đồ ăn ngon."
Tiểu Hắc chu chu cái miệng, nhưng vẫn gật đầu, "A tỷ yên tâm, nhất định viết xong."
Hồ Vưu Lệ không còn tâm tình dông dài với nó, trấn an nó một hồi rồi lập tức rời đi, đi ra ban công thì đem cửa đóng lại, sau đó trực tiếp tung người nhảy xuống, vừa rơi xuống liền lôi kéo cánh tay Diêu thẩm, hỏi: "Ở đâu?""Ta dẫn ngươi đi, đi theo ta."
Diêu thẩm quay đầu lập tức rời đi.
Hồ Vưu Lệ cũng không có nghĩ đến việc Diêu thẩm vốn từ trước đến nay luôn luôn đối xử tốt với mình lãi có thể lừa gạt mình, cho nên cứ như vậy đi theo.
Hai người vừa mới đi khuất, nam tử tại góc đường lập tức hiện thân, lướt đi mấy bước, trực tiếp phi thân bay lên ban công nhà Hồ Vưu Lệ, cưỡng ép phá cửa xông vào, vừa nhìn liền thấy được Tiểu Hắc đang luyện chữ bên trong phòng.
Tiểu Hắc cũng ngẩng đầu nhìn thấy được gã ta, lập tức ý thức được không thích hợp, trực tiếp xoay người ra sau, chụp lấy đại bổng cầm trong tay, quát lớn: "Làm gì đó?"Khóe miệng nam tử nhếch lên nét cười nhạt, cảm thấy tiểu hài tử này rất thú vị, động tác cũng rất lưu loát.
Gã ta cũng không có đáp lời, và cũng không cần dông dài làm gì, lắc mình một cái nhào đến, vươn tay chụp tới Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc sẽ không ngồi chờ chết, vung cây gậy lên giận dữ đập tới.
Nhưng mà thực lực giữa song phương khác biệt quá lớn, nam tử vươn một tay chụp lấy cây gậy, khi chụp vào tay thì cảm thấy có phần kinh ngạc, bởi vì cảm nhận được lực lượng vung gậy của nhóc con này không nhỏ."
Đại bổng..."
Tiểu Hắc vừa kêu ra một tiếng, liền bị bàn tay kia của nam tử bóp cổ lại.
Nam tử sợ Tiểu Hắc kêu gào gây ra động tĩnh, vận công áp chế, lập tức khiến cho Tiểu Hắc khó thể nhúc nhích và cũng khó mà cất tiếng.
Vào lúc này, kinh biến cũng đồng thời xảy ra, gã ta cho rằng cây gậy là bằng gỗ điêu khắc, nhưng đột nhiên nó lại giống như quỷ mị bắn ra hai cái bóng.
Phốc phốc hai tiếng, trên ngực gã ta bắn tung tóe ra hai chùm máu tươi.
Đại bổng mở ra hai mắt, lộ ra con mắt đen kịt như bảo thạch, hai cái chi trước giống như liêm đao đang co rút lại, đột nhiên bật ra ngoài, song song cắm vào lồng ngực nam tử.
Đòn sát chiêu này, đương nhiên là có nguyên nhân vì Tiểu Hắc la lên, cũng bởi trước đây đã được Thử thái bà dạy bảo, giết người không có nương tay.
Trong nháy mắt, nam tử trừng lớn hai mắt, cúi đầu nhìn máu tươi nhiễm đỏ lồng ngực mình, nhìn hai cái liêm đao cắm vào lồng ngực mình, trong mắt tràn đầy sự khó tin, lúc này mới nhận thấy được mình chụp vào trong tay cũng không phải là gậy gộc gì, cũng cảm nhận được sự sống đang rất nhanh rời xa thân thể mình, tay đã không còn sức lực khống chế Tiểu Hắc đang giãy giụa mạnh mẽ.
Huống hồ sức lực của Tiểu Hắc quả thực có phần mạnh mẽ, cánh tay nam tử mềm nhũn ra, buông lỏng tay, bước tiến lảo đảo, lung lay muốn đổ, đã phải quỳ xuống.
Tiểu Hắc vừa ngã xuống lập tức vươn hai tay chụp lấy đại bổng, trực tiếp rút hai chi trước của đại bổng ra khỏi lồng ngực nam tử.
Tiểu Hắc nhảy dựng lên, hai tay vung đại bổng lên đập liên tục.
Đại bổng lập tức biết rõ nhóc con muốn làm gì, lập tức nhắm mắt lại, nhanh chóng co rút lại vào, toàn bộ co lại biến trở thành hình dạng một cây gậy thực sự.
Bộp!Một tiếng va đập vang lên, Tiểu Hắc nhảy lên điên cuồng hung hăng vung gậy đập xuống đầu nam tử đang quỳ trên sàn nhà.
Trán nam tử tràn ra vết máu, ngay tại chỗ bị đánh cho đầu rơi máu chảy, hai mắt trắng dã, ngực cũng đang chảy máu.
Tiểu Hắc còn chưa dừng, thuận thế xoay người, lại vung gậy lên quét ngang một cái.
Bộp! Một bên đầu nam tử bùng nổ ra máu rồi theo tiếng nện mà ngã xuống sàn, thân thể co quắp.
Rầm rầm rầm...
Tiểu Hắc vung gậy nhằm vào nam tử đập một hồi liên tiếp không ngừng, đập cho máu thịt bầy nhầy, cũng tung tóe lên thân mình dính đầy máu.
Giờ phút này, dã tính ít được dạy dỗ của nhóc con lại bùng lên, không biết quy củ, không tính hậu quả, chỉ biết tấn công.
Thẳng đến khi nam tử đã bị đánh cho triệt để không còn động tĩnh gì nữa, Tiểu Hắc mới lập tức chạy đến cửa vào nhìn nhìn bên ngoài một cái, sau đó nhanh chóng lui vào đóng cửa lại.
Nhóc con vừa mới lộ diện liền khiến cho Thanh Nha ngồi ở phía sau cửa sổ của một căn nhà lầu lập tức ngây ngẩn cả người, nhất là động tác Tiểu Hắc lui trở vào đóng cửa lại rất rõ ràng, việc này nào có chút dáng vẻ gì giống như là bị người bắt cóc, người vừa mới đi vào làm việc đâu chứ? Phát hiện thấy dị thường không chỉ có y, còn có Liễu Phiêu Phiêu ở phía sau một cánh cửa sổ.
Sau khi Liễu Phiêu Phiêu và Dữu Khánh tách ra, hai người cũng không có cùng lúc trở về, nàng ta rút về trước, nào ngờ vừa mới quay trở về liền được thủ hạ thông báo, nói là quan sát thấy có dị thường, nàng ta lập tức chạy tới cửa sổ nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Đồng thời phát hiện thấy dị thường còn có đồng bạn của nam tử bị đánh cho máu thịt bầy nhầy, vì vậy lại một gã nam tử rất nhanh lắc mình bay lên lầu, lại cưỡng ép đẩy mở cửa sổ ban công ra, nhìn thấy thi thể nằm trên sàn bên trong phòng thì giật mình kinh hãi.
Đang ôm cây gậy trốn lên trên lầu hai cảnh giác trông chừng, Tiểu Hắc vừa nghe thấy phía dưới có động tĩnh thì biết quả nhiên lại có tặc nhân tới.
Trong những năm nhóc con ở tại Liệt Cốc sơn trang, luyện được bản lĩnh lớn nhất không phải là đánh nhau, mà là ẩn núp bỏ trốn, lúc này phản ứng vẫn còn nhanh nhạy như thế, nhóc con biết rõ mình rất khó là đối thủ chính diện với những người lớn kia.
Vừa nghe thấy động tĩnh phía dưới, nhóc con lập tức mở cửa ban công lầu hai, trực tiếp nhảy lên tay vịn ban công, tung người nhảy vọt ra, rõ ràng là dáng vẻ nhảy lầu tự tử.
Ngồi sau cửa sổ bóc đậu phộng ăn, Thanh Nha giật nảy mình, y cả kinh trực tiếp đứng lên, trừng lớn hai mắt.
Tại nơi có độ cao gần năm trượng, một tiểu hài tử nhỏ như vậy nhảy xuống mà không ngã chết mới là lạ.
Y là tới bắt cóc người mà không phải tới đùa chết con tin, chính bản thân y dẫn theo người mình ra tay làm một chuyện nhỏ như vậy, chính là vì muốn đảm bảo tốc chiến tốc thắng, xửa lý gọn gàng, nếu là làm hỏng việc, vậy thì thật đúng là đánh vào mặt y.
Có thể nói là ngay lập tức nổi giận, không biết một đám thủ hạ chó chết này đang làm cái gì, hai người lớn vậy mà không khống chế được một tên nhóc con, thực sự là mất hết mặt mũi.
Tại phía sau một cánh cửa sổ khác, Liễu Phiêu Phiêu cũng trừng lớn đôi mắt, mắt mở trừng trừng nhìn Tiểu Hắc rơi xuống mặt đất.
Khoảng cách quá xa, nàng ta có muốn hỗ trợ cũng không còn kịp nữa rồi.
Chuyện cho tới bây giờ, ngay cả tiểu hài tử cũng làm cho nhảy lầu, làm sao còn có thể không biết nơi ở của Dữu Khánh đã xảy ra chuyện.
Ngay tại lúc tâm trạng nàng ta căng thẳng trái tim như nhảy cả lên cổ họng, Tiểu Hắc đang rơi xuống lại đột nhiên dừng lại lơ lững giữa trời, tiếp đó bay đi.
Đại bổng bật ra đôi cánh như tấm màn đen, nhấc Tiểu Hắc lên nhanh chóng rời đi.
Cảnh tượng đột nhiên này khiến cho Liễu Phiêu Phiêu trợn mắt há mồm.
Trên tay còn nắm đậu phông, nét mặt Thanh Nha cũng tràn đầy kinh ngạc.
Âm thanh mở cửa trên lầu cũng làm cho nam nhân đang kiểm tra thi thể phía dưới lầu bị kinh động, nam nhân kia nhanh chóng lắc mình bay lên lầu, nhìn thấy được cảnh tượng Tiểu Hắc nhảy lên lao ra ngoài thì cũng giật nảy mình, sau đó nhìn thấy Tiểu Hắc lại bay lên, lập tức lắc mình nhảy ra, bay lên rơi xuống tại trên đỉnh mái nhà ở hai bên đường phố.
Tại trên nóc nhà nhảy lên mấy bước, tung người bay lên trời, lăng không đuổi theo Tiểu Hắc.
Không còn cách nào, đại bổng kéo theo gánh nặng nên tốc độ bay không nhanh, cho dù đã là khẩn cấp thoát đi nhưng vẫn hơi chậm một chút.
Tiểu Hắc dũng mãnh, một cước đá tới người đuổi theo.
Nhưng người tới chụp lấy cẳng chân của nhóc con, lăng không khua cánh tay, đại bổng đang bay lượn lập tức mất đi cân bằng.
Phanh! Nam nhân tại không trung đá một cước, đại bổng tức thì bị đá bay đi ra ngoài giống như lưu tinh, rồi rầm một tiếng chui vào trên vách tường một căn nhà bên đường.
Tiểu Hắc cất tiếng kêu gào oa oa, tóc dài phất phới, người ở tại trong không trung khua quyền liều mạng đánh lung tung, nhưng cuối cùng vẫn bị đối phương hai ba cú chế trụ lại rồi.
Nam nhân ở tại phía sau gáy nó bóp một cái, thi pháp xông vào, Tiểu Hắc vốn đang dũng mãnh lập tức trợn mắt hôn mê bất tỉnh.
Mang theo Tiểu Hắc rơi tại trên một chỗ nóc nhà, nam nhân nhìn xung quanh một cái, rồi không tiếp tục dừng lại chút nào, xách theo người nhanh chóng lướt đi.
Tận mắt nhìn thấy như vậy, trong lòng Thanh Nha lại đang bốc lửa, mục đích đem người dụ rời đi rồi mới động thủ bắt lấy tiểu hài tử kia là gì? Chính là vì để tránh gây ra động tĩnh gì, bây giờ thì hay rồi, không biết đã bị bao nhiêu người thấy được một màn này.
Cũng may, chuyện lần này không chỉ có một mình phía bên y tham dự, đoán chừng một số người hẳn là có thể kiềm giữ lại.
Sau khi trong lòng đã hơi có nắm chắc, đậu phộng bóc ra trong tay mới được chậm rãi nhét vào trong miệng nhai nuốt, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào căn nhà của Hồ Vưu Lệ, bởi vì còn có một thủ hạ của y chưa có đi ra, hiện tại y cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Phía trước cửa sổ, Liễu Phiêu Phiêu nhanh chóng xoay người quát lớn: "Đi, bắt người!"Không cần dặn dò, đương nhiên là bắt lấy người đã bắt Tiểu Hắc đem đi kia."
Vâng."
Hai gã thủ hạ chắp tay lĩnh mệnh.
Hai người đang định khẩn cấp truy đuổi theo thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng quát, "Đứng lại!"Hai người quay đầu lại, nhìn thấy có một người đứng ngoài cửa, chính là đại Chưởng mục Tề Đa Lai của Trấn Hải ty, hai người lập tức chắp tay chào.
Liễu Phiêu Phiêu cũng chắp tay, gấp giọng nói với Tề Đa Lai đang đi vào: "Đại Chưởng mục, vừa rồi tại ban ngày ban mặt lại xảy ra chuyện bắt cóc..."
Không cần nàng ta nói cho hết lời, Tề Đa Lai trực tiếp ngắt lời nói: "Ta đã biết rõ rồi, đã phái người đuổi theo bắt rồi."
Liễu Phiêu Phiêu: "Đại Chưởng mục..."
Tề Đa Lai lại ngắt lời nói: "Việc này không cần ngươi quan tâm tới, một chút nữa chuyện ưu tiên khác để ngươi đi xử lý."
Liên tiếp bị ngăn cản, đôi mắt sáng của Liễu Phiêu Phiêu lấp lóe, ngóng nhìn đối phương thật sâu, đã nhận thức được, chuyện lần này không có đơn giản như vậy, nàng ta chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía căn nhà của Hồ Vưu Lệ...
Chui vào trong tường, đại bổng giống như đã chết rồi, nằm yên tĩnh một lúc, sau đó giãy giụa các chi, rút người ra khỏi lỗ trên tường, lắc lắc đầu, nhanh chóng leo đến trên nóc nhà, nhìn quanh nóc nhà.
Chịu đựng một kích hung dữ như vậy, vậy mà giống như không có việc gì, có thể thấy thân thể nó rắn chắc cỡ nào, chịu đựng đánh cỡ nào, thảo nào có thể chịu được việc Tiểu Hắc dùng nó như cây gậy.
Nó không thể nhìn thấy Tiểu Hắc, lại giương cánh bay lên, bay trở về bên trong căn nhà của Hồ Vưu Lệ.
Chính vào lúc này, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đã vô cùng lo lắng chạy trở về, trên đường mượn nóc nhà người khác, thẳng tắp chạy gấp trở về.
Tại trên nóc nhà mình thì tùy tiện làm gì cũng được, tại trên nóc nhà người khác mà nhảy tới nhảy lui là vi phạm, vạn nhất đạp hỏng nóc nhà người khác mà ngươi lại bỏ chạy mất, người thụ hại phải tìm ai để đòi bồi thường đây? Cho nên, một khi bị bắt gặp chạy trên nóc nhà người khác là sẽ bị phạt tiền.
Nhưng mà hai người đã quản không nổi việc này, sau khi bị người dụ đến bờ biển được nói là nơi Dữu Khánh xảy ra chuyện, hai người đương nhiên phát hiện thấy không thích hợp, ý thức được mình đã bị lừa gạt, lập tức nhanh chóng trở về.
Vừa thấy cửa trên lầu, dưới lầu đều mở rộng, hai người đã cảm thấy không ổn.
Hai người một trên một dưới chia nhau chui vào ban công trên dưới, kiếm trên tay đã leng keng ra khỏi vỏ, song song cảnh giác đi vào trong.