Bán Tiên ( Dịch )

Chương 467 - Chương 467: Kích Động

Chương 467: Kích động

Mưa không ngừng rơi xuống, xe ngựa dừng dưới dãy hành lang, có người bung dù che chắn nước mưa từ mái hiên chảy xuống, đón ba người Dữu Khánh xuống xe .

Bàng Thành Khâu tới đón khách thay, mời sư huynh đệ ba người đi theo gã.

Tôn Cửu đi theo tháp tùng cả một đường, bây giờ tiếp tục đi theo.

Đi trong dãy hành lang kết nối liên tục, sư huynh đệ ba người yên lặng quan sát xung quanh, vừa là cảnh giác, cũng là đang hiếu kỳ.

Dù sao thì Kinh Hồng điện cũng là danh tiếng đồn xa, đều biết được nơi này là nơi vui chơi lớn nhất Ảo Vọng, là động tiêu tiền của nam nhân, nghe nói không ít kẻ có tiền một lần tiêu tiền tại nơi này đủ để cho rất nhiều người chi tiêu cả đời.

Đây coi như là một địa điểm khiến cho tâm trí mọi người hướng tới, nhưng người bình thường căn bản không dám bước vào, nghe nói chỉ là một chén trà thôi cũng đã rất đắt tiền, đồ ăn thức uống cũng rất đặc biệt, nói chung chính là không có tiền không nên tiến vào.

Một nơi như thế, thử hỏi sư huynh đệ ba người làm sao có thể không cảm thấy hiếu kỳ.

Nói thật, nếu không phải là có người mời, bản thân ba người bọn họ cũng không biết đời này mình có cơ hội tới nơi này hay không nữa.

Thế nhưng đây là một đêm mưa, không thấy rõ được khung cảnh xung quanh như thế nào, lại thêm có không ít cành lá thấp thoáng, chỉ thấy được có nơi là mái hiên và đình đài lầu các treo đèn lồng, có nơi là một chỗ sân vui chơi giống như lâm viên, không biết chiếm diện tích đất bao nhiêu, tại nơi Ảo Vọng tấc đất tấc vàng này vẫn làm ra được một chỗ như vậy, thực sự là khó có thể tin được, đủ để cho sư huynh ba người âm thầm chắt lưỡi.

Âm thanh đàn sáo du dương, tiếng ca tiếng hát ngân nga vang vọng trong màn đêm, bầu không khí quanh quẩn trong lòng người.

Trên đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cô nương này cô nương nọ với dáng người uyển chuyển qua lại trong hành lang, không biết đang đi đến nơi nào, làm cho sư huynh đệ ba người nhịn không được đưa mắt nhìn nhiều mấy lần.

Đương nhiên, đã biết rõ bữa tiệc này không phải là bữa tiệc gì hay ho, trong lòng không dám thả lỏng cảnh giác.

Một khu nhà xếp hình chữ "Điền", bốn tòa nhà tương tự nhau kết nối với nhau, ở phía trong có con đường chia tách ra, nơi Vương Vấn Thiên đãi tiệc chính là một dãy trong khu nhà chữ "Điền" này.

Lúc này, Vương Vấn Thiên, Thanh Nha, Cổ Thanh Chiếu cũng đứng chờ đợi tại cửa vào.

Chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy khách nhân đi tới, Vương Vấn Thiên híp mắt nhìn, đôi mắt Cổ Thanh Chiếu sáng long lanh, lộ ra vẻ hiếu kỳ và mong đợi, hai người cũng chưa từng gặp qua Thám Hoa lang, đều muốn nhìn cho rõ xem bộ dáng đối phương thế nào.

Thanh Nha ung dung điềm tĩnh tựa ở bên cạnh khung cửa, lấy đậu phộng trong túi quần ra, chậm rãi bóc ăn, y đã âm thầm nhìn thấy Dữu Khánh, không còn cảm giác mong đợi.

Vừa nhìn thấy vị trí sư huynh đệ ba người đi tới liền biết được người đi ở phía trước chính là Thám Hoa lang trong truyền thuyết kia.

Dưới ánh đèn mông lung, từ xa xa nhìn tới, cảm thấy có vẻ rất tuấn tú, đợi khi đi tới gần, nhìn rõ hơn, trong ánh mắt Cổ Thanh Chiếu ít nhiều lướt qua một chút bất ngờ, hoặc nói là thất vọng, không nghĩ tới Thám Hoa lang trong truyền thuyết dĩ nhiên là tên để ria mép nhìn hèn mọn, phát hiện không có phong thái văn sĩ "Tuyệt thế vô song" như trong tưởng tượng của bà ta.

Bà ta có phần hoài nghi có phải là đã nhận sai người rồi hay không.

Năm đó, khi Thám Hoa lang một cuộc thi thành danh thiên hạ, với loại lang quân này, còn có nhã xưng "Thám Hoa", các cô nương Kinh Hồng điện sao có thể nhẫn nhịn không thảo luận cho được, khi có khách phương xa tới thì càng nhịn không được thử hỏi thăm, nghe nói dung mạo cũng không tệ.

Lúc đó các cô nương còn nói với nhau, nếu ai có thể làm cho Thám Hoa lang viết một thủ thi từ, sau đó phổ thành nhạc để hát xướng, vậy thì chắc chắn dương danh thiên hạ, thân phận lập tức sẽ không tầm thường nữa, ngay cả là nữ tử thanh lâu cũng sẽ lập tức có sự khác biệt, cho dù vẫn là nữ tử thanh lâu nhưng không còn giống như những nữ tử thanh lâu bình thường.

Kiếm tiền chỉ là thứ yếu, có thể tẩy rửa đi không ít khí tức phong trần, nhiều thêm mấy phần phong nhã, đây là điều mà rất nhiều nữ tử thanh lâu tha thiết ước mơ.

Không còn cách nào, thứ gì đó dính tới văn vẻ đều sẽ thể hiện ra sự tao nhã.

Cũng giống như là chuyện nam nữ này, với văn nhân đó là chuyện phong lưu văn nhã, đặt trên thân người khác thì có phần không dễ nghe rồi.

Cổ Thanh Chiếu trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhìn lui nhìn tới, đoán chừng không có nhìn lầm, tên mập mạp và tên to con kia rõ ràng là không phải, nhìn vị trí người đến là có thể nhận ra được rồi, tên ria méo nhìn hèn mọn kia đi ở phía trước, hẳn đúng là vị Thám Hoa lang kia.

Quả nhiên, Thanh Nha đang tựa ở khung cửa đứng dậy, nhắc nhở bên tai Vương Vấn Thiên một câu, "Chính là tên để ria mép kia."

Vương Vấn Thiên a một tiếng, trong miệng thì thầm một câu, "Tưởng rằng hắn ba đầu sáu tay chứ, chẳng qua cũng chỉ là như thế."

Sự khinh thường thể hiện ra hết trong giọng nói.

Nhưng mà quầng sáng của thiên hạ đệ nhất tài tử vẫn là rất chói sáng, Cổ Thanh Chiếu còn đang nhìn chằm chằm quan sát kỹ càng, phát hiện thân hình Thám Hoa lang cũng là không tệ, không giống thư sinh văn nhược bình thường, trong lòng suy nghĩ, nếu là các cô nương Kinh Hồng điện biết được Thám Hoa lang trong truyền thuyết đã tới đây, e rằng sẽ dốc toàn bộ lực lượng tới quan sát.

Đôi mắt sáng của bà ta lóe sáng, trong mắt rạng ngời, quả thực cũng cảm thấy Kinh Hồng điện hôm nay bởi vì đón vị quý khách này mà rất vinh dự, nhưng cũng âm thầm thổn thức, vậy mà bây giờ lại lập bố cục hại vị Thám Hoa lang này.

Đi tới cửa vào, Dữu Khánh ba người dừng bước lại, nhanh chóng quan sát mọi người trước mắt, ánh mắt gần như đồng thời khóa chặt Vương Vấn Thiên, cho dù chưa có gặp qua, nhưng vẫn là cùng lúc nhận ra được chính chủ, bởi vì không quản là cách ăn mặc hay khí chất trên thân của Vương Vấn Thiên, đều rõ ràng thể hiện ra kiểu con nhà giàu mới nổi, Thanh Nha ở bên cạnh hiển nhiên không giống."

Vị này chính là công tử nhà ta.

Công tử, ba vị tiên sinh này chính là Dữu tiên sinh, Nam tiên sinh, Mục tiên sinh."

Tôn Cửu bước nhanh đến giữa song phương, giúp hai bên giới thiệu cho nhau biết.

Vương Vấn Thiên lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, chắp tay chào: "Ngưỡng mộ đã lâu đại danh của Dữu huynh, hôm nay tại có thể vui lòng đến đây dự tiệc, quả thật là chuyện may mắn."

Lại chắp tay ra hiệu chào với hai người Nam, Mục một cái.

Gã ta chính là nhằm vào Dữu Khánh, hoàn toàn không đặt hai vị khác vào trong mắt.

Nếu không phải sợ gọi một mình Dữu Khánh, e rằng Dữu Khánh không chịu tới, thì gã ta đã hoàn toàn không muốn mời hai vị kia.

Dữu Khánh cũng chắp tay chào với gương mặt hờ hững, "Ta cũng nghe tới đại danh Già La Sơn đã lâu, không nghĩ tới có thể được Vương thiếu chưởng môn mở tiệc chiêu đãi, thực sự là khiến người kinh ngạc vui mừng."

Hai tay Nam Trúc ôm trước bụng, vẻ mặt nghiêm túc, không có hé răng.

Mục Ngạo Thiết hơi ngẩng đầu, đầu hơi lệch, nghiêng nghiêng liếc nhìn với kiểu cách kiêu ngạo.

Cổ Thanh Chiếu sợ bọn họ ngay tại chỗ không nể mặt nhau, nhanh chóng tươi cười nói: "Mấy vị quý khách, bên ngoài gió lạnh, không phải nơi nói chuyện, mời vào trong rồi nói tiếp đi."

Vương Vấn Thiên lập tức nhường đường, đưa tay nói: "Dữu huynh, mời."

Lúc này hai nhóm người đi vào bên trong, Cổ Thanh Chiếu đưa quạt tròn trong tay vẫy ra hiệu, tiếng đàn du dương lập tức vang lên, một đám vũ nữ im lặng chờ đợi tại giữa sân lập tức tung tăng nhảy múa tiếp khách.

Bầu không khí lập tức sôi động lên, ba người Dữu Khánh lại nhìn trang trí nguy nga tráng lệ bên trong, phát hiện thấy chỉ riêng đèn chiếu sáng đã có trăm nghìn ngọn, chiếu sáng rõ ràng tất cả bên trong.

Ánh mắt Dữu Khánh trọng điểm dừng tại lư hương xông thơm treo tại trên xà nhà, nhìn thấy khói xanh lượn lờ, còn có hương khói nhàn nhạt phiêu tán bên trong, tức thì an tâm hơn không ít.

Sau khi bắt chuyện mời mọi người ngồi xuống xong, Cổ Thanh Chiếu lập tức xin cáo lui, trước khi rời đi thì ra hiệu ánh mắt với Vương Vấn Thiên và Thanh Nha, báo hiệu kéo dài.

Bà ta vốn định giới thiệu nhiều về bản thân một chút với Dữu Khánh, cũng là muốn làm quen, nhưng nghĩ đến một chút nữa phải hại người ta, lập tức bỏ qua ý nghĩ này.

Lúc này, Dữu Khánh và Vương Vấn Thiên mỗi người một cái bàn, song song ngồi ở vị trí chính, hai bên phía dưới đương nhiên là người bên nào ngồi bên đó.

Mà bên cạnh mỗi tân khách đều có hai gã nữ tử xinh đẹp, ôn hương nhuyễn ngọc hầu hạ tại hai bên.

Vương Vấn Thiên hiển nhiên rất quen với trường hợp này, thuận theo tự nhiên.

Thanh Nha càng là không khách khí, trực tiếp trái ôm phải giữ thoải mái nói cười.

Sư huynh đệ ba người đều không chút động lòng với những cô nương ở hai bên, dâng rượu gì gì đó cũng không dám uống, làm cho mấy cô nương kia có phần lúng túng, hai người Nam, Mục đều âm thầm đề phòng bốn phía.

Dữu Khánh thì quan sát Thanh Nha nhiều một chút, không biết là người nào, có thể có tư cách ngồi tại nơi đây, phỏng chừng cũng không phải là người bình thường.

Đương nhiên, hắn càng nhiều chính là đang quan sát tình trạng hương khói nhàn nhạt lượn lờ bên trong phòng.

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn hơi động, nhanh chóng liếc nhìn qua vị trí cửa sổ mái thông gió, ngay sau đó lại bất động thanh sắc mà hạ ánh mắt xuống, khóe miệng nhếch lên một nét cứng rắn lạnh lẽo.

Vương Vấn Thiên thờ ơ quan sát đang thắc mắc không biết vị này đang nhìn cái gì, giống như đang xem khiêu vũ nhập thần, lại giống như không xem, khiến người ta có cảm giác như con mắt bị mù trợn lên, lúc này nhìn thấy hắn hồi thần, lập tức nhấc chén rượu lên cười nói: "Dữu huynh, có phải là rượu không ngon, cô nương không đẹp không, vì sao rầu rĩ không uống?"Dữu Khánh đẩy cô nương ở hai bên đang dựa sát vào, đứng lên, lấy hơi quát lớn: "Đàn hát, khiêu vũ, mời rượu, đều dừng lại hết cho ta."

Một tiếng quát ra như thế, múa hát đều dừng, các cô nương phục vụ rượu đều quay mặt nhìn nhau, bầu không khí bên trong phòng lập tức không còn bình thường."

Ta cùng với Vương thiếu gia có chuyện quan trọng thương lượng, người không liên quan gì đều đi ra ngoài cho ta!"Dữu Khánh phất tay chỉ tới những cô nương đàn múa, ca hát ra hiệu đều cút ra ngoài đi.

Vương Vấn Thiên khuôn mặt lạnh lẽo nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ nên làm như thế nào để kéo dài thời gian.

Thanh Nha chậm rãi chén rượu xuống, nghiêng đầu ra hiệu, những cô nương đàn múa, ca hát đang không biết nên làm gì bây giờ lập tức nhanh chóng lui ra.

Đương nhiên, y cũng thuận tay kéo cô nương ở bên cạnh muốn rời đi xuống, nhìn như hôn môi sờ loạn, kì thực là nhẹ giọng dặn dò một câu, "Nhanh chóng bảo lão bản nương đưa người đến đi."

Cô nương nghe tiếng rời đi.

Dữu Khánh lưu ý đến hành động của Thanh Nha, phát hiện thấy tên gia hỏa cánh tay trần này ở tại nơi đây là một kẻ tiếng nói có sức nặng, cũng không biết đến tột cùng là thần thánh phương nào.

Vương Vấn Thiên cũng chầm chậm đứng lên, vẻ mặt rõ ràng khó chịu nói: "Dữu huynh, ngươi là có ý gì? Ta hảo tâm mở tiệc chiêu đãi, ngươi không có cảm kích hay sao?"Dữu Khánh nhấc chân đá văng ghế ra, đối diện với gã ta, nói: "Vương huynh cảm thấy ta còn có lòng thanh thản xem ca múa già sao? Ta là ai, ngươi vì sao mở tiệc chiêu đãi, chúng ta đều trong lòng biết rõ ràng, có chuyện gì không ngại nói thẳng ra đi, không cần phải ở tại nơi đây quanh co lòng vòng.

Bây giờ ta đã tới rồi, thả người ra đi!"Vương Vấn Thiên: "Ta làm sao nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì?"Dữu Khánh trực tiếp đẩy ra một câu, "Ngươi cho rằng Chung Nhược Thần có thể nhìn trúng loại mặt hàng như ngươi sao?"Ra vẻ sự việc không liên quan đến mình, Thanh Nha đang chậm rãi bóc đậu phộng nghe vậy thì sửng sốt, nhịn không được giương mắt nhìn về phía Dữu Khánh, vô cùng bất ngờ, vốn tưởng rằng Vương Vấn Thiên là một tên nói chuyện lỗ mãng, không ngờ tới bây giờ xuất hiện thêm một kẻ nói chuyện càng lỗ mãng hơn, Thám Hoa lang dương danh thiên hạ là loại như vậy sao? Nói chung, y đột nhiên mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không nói được rõ ràng là không thích hợp ở điềm nào.

Khuôn mặt của Vương Vấn Thiên lập tức trở nên âm trầm, "Họ A, không nên cho mặt mũi mà không biết xấu hổ, muốn để cho ta thả người sao, vậy thì ngoan ngoãn, thành thật nói chuyện đàng hoàng với ta đi."

Được rồi, Dữu Khánh muốn nghe chính là những lời này của gã ta, muốn chính là nghe chính gã ta thừa nhận mình bắt cóc Tiểu Hắc, vốn nghĩ muốn dụ dỗ gã ta nói ra những lời này sẽ phải hao tốn chút công phu, không nghĩ tới tùy tiện kích động một chút liền nói ra rồi, lập tức trầm giọng nói:"Họ Vương, làm người không nên quá vô sỉ, có chuyện gì trực tiếp nhằm vào ta đây, không đáng làm khó với một tiểu hài tử, lập tức thả người đi...

Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi, tiểu hài tử kia Vương gia ngươi không thể trêu chọc vào."

Không thể trêu chọc vào? Ánh mắt Thanh Nha lấp lóe.

Vương Vấn Thiên cười nhạt, "Đừng có tại nơi đây lừa gạt, ta..."

Dữu Khánh không chút khách khí mà đánh gãy gã ta, "Đừng dông dài nữa, tiểu hài tử đó là người được U Nhai cấp cho thân phận chính thức của U Giác Phụ, ngay cả người của U Giác Phụ ngươi cũng dám bắt, quả thực đã chán sống rồi đi?"Cái gì? Vương Vấn Thiên và Thanh Nha có thể nói đồng thời há hốc mồm.

Thanh Nha phản ứng nhanh, lập tức nhắc nhở: "Vương công tử, ngươi làm sao có thể bắt người của U Giác Phụ chứ, ta làm sao không biết có chuyện này?"Vương Vấn Thiên nhanh chóng kịp phản ứng lại, lập tức thề thốt phủ nhận, "A Sĩ Hành, đừng có ở tại đây nói bậy.

Ta không có bắt bất kỳ kẻ nào, càng không có bắt người của U Nhai.

Đừng mong giội nước bẩn lên người ta."

Bình Luận (0)
Comment