Hai người, một người nhắc nhở đúng lúc, một người nhận ra đúng lúc.
Nói chung ý muốn thể hiện ra cũng rất rõ ràng, từ giờ trở đi, việc bắt cóc người của U Giác Phụ không có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ.
Thật sự có thể nói là hành động nhanh chóng, ngay tại chỗ phủi sạch quan hệ.
Dữu Khánh đương nhiên biết rõ bọn họ có ý gì, đây cũng là điều mà lúc trước hắn lo lắng nhất, cho nên ngay từ đầu liền không dám nói ra Tiểu Hắc có thân phận U Giác Phụ, rất sợ bên này sẽ làm ra chuyện sát nhân diệt khẩu, hủy thi diệt tích, không nghĩ tới sợ cái gì tới cái đó, càng không nghĩ tới đám gia hỏa này vậy mà có thể ngay tại chỗ phủ nhận lời đã nói ra.
Trên mặt Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhịn không được hiện lên nét giận dữ.
Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của Dữu Khánh, Vương Vấn Thiên chắp tay sau lưng, nét mặt đắc ý, giống như đang nói, ta không thừa nhận đó, ngươi có chứng cứ gì không? Có thể làm gỉ được ta? Không biết rằng Dữu Khánh là đang toát mồ hôi lạnh vì gã ta, vì lời nói của gã ta mà toát mồ hôi lạnh.
Điểm đầu tiên, bất kể đối phương là có ý nghĩ gì đối với mình, hắn là muốn đem chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.
Nói trắng ra là, hắn cũng không dám đắc tội đối phương quá mức, nếu không chính là đắc tội với toàn bộ Già La Sơn, huống chi, hắn còn nghe nói đây là có họ hàng thân thích với Địa mẫu, với thế lực của Già La Sơn, thế đơn lực bạc như sư huynh đệ bọn họ làm sao có thể đối kháng.
Hắn tìm người của U Nhai, làm ra chuyện này, chỉ là muốn đảm bảo tuyệt đối an toàn cho Tiểu Hắc, cũng không muốn đẩy Vương Vấn Thiên vào chỗ chết.
Vì vậy, sau khi đối phương đã thừa nhận bắt cóc người, hắn mới nói ra thân phận U Nhai để hù dọa đối phương, hắn hi vọng đối phương sẽ nói là mình không biết Tiểu Hắc là người của U Giác Phụ, sau đó là người không biết không có tội, rồi thả người ra, từ đó, chuyện lớn sẽ biến thành chuyện nhỏ.
Nào ngờ đối phương không thuận thế làm tới, trái lại giở ra trò ngang tàng, vậy mà nuốt lại lời đã nói ra, thật sự cho rằng người nghe là kẻ ngốc hay sao chứ? Có một số lời nói phải phân biệt là người nào đang nghe, người nghe không bình thường, nghe vào trong tai đó chính là khẩu xuất cuồng ngôn, hắn là thật sự toát mồ hôi lạnh thay cho Vương Vấn Thiên, lập tức cất lời hảo tâm khuyên nhủ: "Vương huynh, ta nghĩ lúc trước ngươi hẳn là không biết đứa trẻ kia có thân phận U Giác Phụ, vì vậy mới xảy ra hiểu lầm, người không biết không có tội, ngươi chỉ cần thả người ra là được rồi, việc này liền như vậy bỏ qua."
Hắn có thể nói đã hạ thấp phong thái, chính là vì để cho đối phương có một cái bậc thang đi xuống, tạo thuận lợi cho đối phương xuôi theo sườn núi vượt qua cửa ải này.
Nhưng mà Vương Vấn Thiên lại không nghĩ như vậy, vừa nhìn thấy dáng vẻ của hắn như vậy thì cho rằng hắn đã bị mình làm cho không còn khí thế, thấy Thám Hoa lang đại danh đỉnh đỉnh cũng đã chịu thua ngay trước mặt mình, trong lòng không chỉ cảm thấy sảng khoái, càng là có tâm thái đánh chó rơi xuống nước, muốn tiếp tục theo đuổi sự khoái cảm này, ngay tại chỗ tiếp tục phủ nhận: "Hiểu lầm gì mà hiểu lầm, cái gì mà người không biết không có tội, ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì? Ta nói lại lần nữa, ta không biết tiểu hài tử gì cả, càng chưa từng bắt cóc."
Cùng lúc đó, thân ảnh Cổ Thanh Chiếu xuất hiện trở lại, tay còn dắt theo một nữ tử đeo vòng leng keng, da thịt trắng hơn tuyết, mặt mày đẹp như tranh vẽ, đôi mắt sáng như thu thủy, dung mạo khuynh thành, chỉ là vẻ mặt còn chưa có bình tĩnh, kinh nghi nhìn xung quanh.
Xem ra rõ ràng là bị người trước vội vã kéo tới.
Quả thực cũng là như thế, Cổ Thanh Chiếu nhận được người mà Thanh Nha nhờ truyền lời, bà ta vừa hỏi thăm tình huống liền biết không cần phải chuẩn bị vòng vòng vo vo như ý định nữa, muốn kéo cô nương tới cưỡng ép giội nước bẩn.
Quả nhiên, Thanh Nha vừa thấy bà ta dẫn người đến, lập tức nháy nháy mắt, ra hiệu về phía Dữu Khánh.
Cổ Thanh Chiếu hiểu ý, lập tức nhỏ giọng thì thầm tại bên tai cô nương, "Tên để ria mép kia."
Tay thuận tiện tại sau lưng cô nương đẩy một cái vào eo, thúc giục.
Cô nương kai quả thực là một người thanh bạch bán nghệ không bán thân, cũng là một trong mấy vị Hồng bài cô nương của Kinh Hồng điện.
Lúc này nàng ta có vẻ chần chừ muốn nói lại thôi, nhưng dù sao thân ở tại trong nơi trăng hoa, thật sự đến thời điểm ngay cả lão bản nương cũng không che chở, lại còn muốn ép bức nàng, thì nàng ta cũng là người thân bất do kỷ, không thể không tuân theo, chỉ có thể là cắn môi chậm rãi đi về phía Dữu Khánh, hai tay mười ngón bối rối đan vào nhau xoay xoay trước bụng.
Đối với việc nàng ta đi tới, Dữu Khánh cũng không để tâm, chỉ là liếc mắt nhìn một cái, nói thật, hiện tại, nhất là tại thời điểm này, hắn thật sự là không sợ bên trong Kinh Hồng điện có ai có thể làm gì được hắn, từ khi rời núi đến nay, đây là lần đầu tiên có tự tin, có đầy đủ sức lực như thế.
Tâm trạng hắn lúc này càng nhiều chính là không biết nói gì với Vương Vấn Thiên, hắn rất muốn trực tiếp làm rõ nói cho Vương Vấn Thiên biết, có một số việc không biết thì không sao, nếu đã biết rõ còn cố tình phạm vào, sự việc đó chính là khác rồi, không nên muốn chết như vậy.
Hai người Nam, Mục lại phát hiện thấy không thích hợp, thấy Vương Vấn Thiên vừa mới nói xong, lập tức chợt toát ra một nữ nhân không hiểu ra sao đi thẳng đến chỗ Dữu Khánh, sư huynh đệ hai người lập tức nhảy ra khỏi bàn, chắn tại phía trước Dữu Khánh, tay cầm chuôi kiếm, bộ dạng có thể rút kiếm bất cứ khi nào, nhìn chằm chằm vào cô nương kia, biểu hiện ra ý đe dọa.
Dữu Khánh đang suy nghĩ chuẩn bị dùng cách nào để khuyên bảo Vương Vấn Thiên, chợt ánh mắt hơi động, phát hiện thấy Cổ Thanh Chiếu tiến tới đây.
Cổ Thanh Chiếu thấy người được mình đẩy lên sân khấu đã bị hai người Nam, Mục ngăn cản, lập tức tự mình bước lên, bước nhanh tiến tới, đi tới bên người cô nương kia thì trực tiếp động thủ, đột nhiên kéo lấy cổ áo của cô nương, thuận tay kéo xuống.
Rẹt rẹt, xiêm y của cô nương kia bị xé rách, bộ ngực tuyết trắng thiếu một chút thì đã hoàn toàn lộ ra ngoài, ngay chính nàng ta rõ ràng cũng không nghĩ tới sẽ có đòn tập kích này, cũng may mà bản thân nàng ta phản ứng theo bản năng rất nhanh, hai tay khẩn cấp ôm kín ngực, vẻ mặt bối rối.
Cổ Thanh Chiếu còn chưa có xong, hai tay nâng lên khuấy động, trực tiếp khiến cho đầu tóc cô nương kia bị rối loạn lên, váy cũng bị xé rách tả tơi lộn xộn.
Cô nương kia vốn có nét nhã nhặn, lúc này rõ ràng đã bị làm cho lúng túng xấu hổ vô cùng.
Thanh Nha hơi vui vẻ, cúi người lại nhấc chén rượu lên trên bàn, chậm rãi thưởng thức.
Vương Vấn Thiên nhìn thấy như vậy thì thấy kích thích, có vẻ cực kỳ tán thưởng đối với hành động của Cổ Thanh Chiếu, đối với phản ứng ngây ngẩn sững sờ của sư huynh đệ ba người Dữu Khánh lại càng cảm thấy khôi hài.
Ngay sau đó, Cổ Thanh Chiếu phất tay chỉ về phía Dữu Khánh, nổi giận nói: "Dữu công tử, đã một mực nói mãi với ngài, 'Thanh Thiển' cô nương là bán nghệ không bán thân, đây là quy định tại Kinh Hồng điện, mọi người đều biết, vì sao ngài cứ phải muốn kéo nàng vào trong phòng để cưỡng hiếp cơ chứ?"Đây là bắt đầu cưỡng ép vu oan a, Vương Vấn Thiên vẻ mặt mỉm cười, trong miệng thì thầm nói ra một câu, "Làm thật xinh đẹp!"Cảm giác lúc này của gã ta là tiêu tiền không có uổng phí.
Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh quả thực có phần bị làm cho sửng sốt, nhưng cũng không ngốc, lập tức kịp phản ứng lại, liền biết rõ lần mở tiệc chiêu đãi này giấu giếm ý nghĩ xấu xa gì.
Nam Trúc rút kiếm, chỉ về phía Cổ Thanh Chiếu, gầm lên: "Tiện nhân, đừng có ở đây nói bậy!"Đang cầm chén rượu thưởng thức, lúc này Thanh Nha cất tiếng, "Thế nào, đã phi lễ cô nương người ta còn muốn sát nhân diệt khẩu hay sao? Đây là khi dễ Kinh Hồng điện không có người sao?"Dữu Khánh nhấc tay ra hiệu ngừng, cũng đưa tay vỗ vỗ vào tay cầm kiếm của Nam Trúc, ra hiệu cho gã thu kiếm lại, sau đó nói với Vương Vấn Thiên: "Vương huynh, ngươi muốn làm cái gì, ta đại khái đã hiểu được rồi, đơn giản là muốn làm hỏng danh tiếng của ta.
Không bằng như vậy đi, chỉ cần ngươi thả tiểu hài tử kia ra, ta cho ngươi giội lên ta phần nước bẩn này!"Hắn vẫn là muốn nhường nhịn, vẫn là muốn biến chuyện lớn thành chuyện bé, cũng thực sự là không còn cách nào, môn phái Linh thực xếp trong mười hạng đầu tại Cẩm quốc không chỉ có tiền, thế lực cũng to lớn không phải trò đùa, sư huynh đệ ba người bọn họ thật sự không cần phải đối địch cùng nó.
Lui một bước mà nói, một mình hắn thì thế nào cũng được, nhưng không thể liên lụy lão Thất và lão Cửu cùng bị truy sát liên miên không dứt.
Hơn nữa, người ta tranh giành tình nhân mà thôi, hắn không cần thiết phải tranh hơn thua về việc này, hắn cũng không muốn tụ hợp cùng Chung Nhược Thần.
Năm đó, lời Mông Phá nhắc nhở tại bên trong Tiểu Vân gian luôn luôn đè nặng trong lòng hắn, có thể mượn việc này để rũ sạch quan hệ cũng hay.
Vương Vấn Thiên lại liên tục cười nhạt, "Tiểu hài tử gì nha! Ta đã nói không có quan hệ gì với ta, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?" Đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho Cổ Thanh Chiếu, sau đó ngồi xuống trở lại, chuẩn bị nhìn xem trò hay.
Lúc này, Cổ Thanh Chiếu hướng ra phía ngoài cửa, gọi lớn: "Người đâu, mau tới..."
Ánh mắt Dữu Khánh lập tức liếc nhìn ra phía ngoài cửa, đại khái có thể đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đây chính là làm cho hắn thân bại danh liệt, đoán chừng tất cả khách nhân ở mấy gian liền kề đều sẽ bị kinh động chạy tới đây.
Rầm!Vị trí bên ngoài cửa sổ thông khí nơi đấu củng nóc nhà đột nhiên ầm ầm bùng nổ, mọi người giật mình ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy trong đám vật liệu bùng nổ tung bay ra, đồng thời có hai bóng người lướt theo.
Cổ Thanh Chiếu gọi người đến, thật đúng là lập tức gọi người tới rồi.
Hai người thân mặc áo choàng đen, đội nón có mành lụa buông thả, trực tiếp rơi tại bên cạnh Dữu Khánh.
Sợ Vương Vấn Thiên đang ngồi tại vị trí đầu song song với Dữu Khánh gặp phải bất trắc, Tôn Cửu nhanh chóng lắc mình chắn trước người Vương Vấn Thiên, che chở cho gã ta lui về phía sau.
Vương Vấn Thiên trái lại là kẻ có can đảm, cười lạnh nói: "Ta đang không biết từ đâu tới mà có dũng khí cò kè mặc cả cùng lão tử, thì ra là mang theo giúp đỡ tới đây.
Lão bản nương, hộ vệ giữ nhà của ngươi tại đây không ổn nha, có người xông vào cũng không biết, cẩn thận đập phá chiêu bài của Kinh Hồng điện, có cần Già La Sơn ta phái chút cao thủ tới đây giúp đỡ hay không chứ?"Không biết rằng trong lòng Cổ Thanh Chiếu và Thanh Nha đã là giật mình không ít, hai người đều rõ ràng Kinh Hồng điện phòng ngự nghiêm ngặt cỡ nào, nơi đây thế nhưng là nơi hào khách tiêu tiền như nước, làm sao có thể không bảo vệ an toàn cho hào khách, không chỉ là phòng thủ nghiêm ngặt, ngay cả các loại đồ ăn thức uống của khách nhân đều phải được đảm bảo tuyệt đối an toàn.
Kinh Hồng điện có rất nhiều hộ vệ canh gác, hơn nữa còn nuôi dưỡng không ít cao thủ tọa trấn, bên ngoài có người trà trộn vào tới đây làm sao có khả năng không phát hiện được, hơn nữa còn một lần trà trộn vào hai người.
Hai gã khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện, xác thực khiến cho trong lòng hai người chấn động không nhỏ.
Lách cách, Thanh Nha bóp nát chén rượu trong tay, nhìn chằm chằm hai gã khách không mời mà đến, hỏi: "Hai vị là người nào, có biết quy định của Ảo Vọng hay không?"Một nơi có nhiều người, nhiều kiểu tụ tập như vậy, có thể duy trì trật tự, đương nhiên là phải có quy tắc, bất luận là nhà dân hay là cửa hàng, chưa được cho phép thì bất kỳ kẻ nào cũng không được tự tiện xông vào, một khi bị bắt được, Trấn Hải ty sẽ trừng phạt nghiêm khắc.
Hai gã khoác áo choàng, đội nón đồng thời lay động, từ trong kẽ áo choàng tách ra, song song đưa ra một kiện vũ khí trong tay, thực ra là hai cây lệnh tiễn kim loại màu đen.
Hai gã người đội nón rõ ràng là đang dùng thứ này để làm rõ lai lịch của mình, lộ ra hoa văn điêu khắc trên lệnh tiễn cho mọi người xem.
Hoa văn trên lệnh tiễn màu đen xoay chuyển.
Một mặt viết chữ là: Vô gian thiên địa.
Một mặt viết chữ là: Âm dương vô gian.
Đó là điểm khác nhau trên hai cây lệnh tiễn, mà ở mặt kia của lệnh tiễn thì đều có bốn chữ giống nhau: Ngộ lệnh không tha!Không nói tới việc hình vẽ có ý nghĩa gì, nhưng ý nghĩa trên mặt chữ đã rất rõ ràng, nghĩa là người cầm lệnh tiễn có thể đi đến bất kỳ đâu, khi cầm lệnh hành sự thì mặt mũi của người nào đều vô dụng, gọi là Ngộ lệnh không tha!Hai cây lệnh tiễn, mỗi cái có tám chữ ngắn gọn, nhưng khí thế hào hùng.
Thấy cái lệnh tiễn này, vô luận là Thanh Nha hay là Cổ Thanh Chiếu, kể cả cô nương quần áo không chỉnh tề kia đứng tại chỗ khiếp sợ.
Nhất là Vương Vấn Thiên, trừng lớn hai mắt, sợ ngây người, không nghĩ tới mình cũng có thể có cơ hội tận mắt nhìn thấy hai cây lệnh tiễn trong lời đồn này.
Đồng thời, hai người đội nón buông mành lụa không gió tự lay động, lộ ra hình dáng, hai cái khuôn mặt không phải con người, là hai cái khuôn mặt báo hoa lớn, con mắt to, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Vương Vấn Thiên.