"A Sĩ Hành, ngươi tốt nhất không nên để ngày nào đó rơi vào trong tay ta, bằng không ta sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!"Long Hành Vân le le đầu lưỡi liếm liếm vết máu trên miệng, và tiếp tục thả ra những lời hung dữ, thua người không thua trận, quả thực rất khí phách.
Nhưng mà hành vi nhìn có vẻ rất cứng cỏi này lại khiến cho Ngân Sơn Hà không nói nên lời, ngước mặt nhìn trời, trong lòng kỳ thực là có chút muốn phát điên, rất muốn xách tai vị kia hỏi một chút, ngươi có phải là muốn khiến cho đối phương kích động tức giận mà giết ngươi hay không? Thanh Nha cũng nhịn không được cất tiếng cười ha hả, xem như đã phục rồi, loại người này nếu không có bối cảnh Xích Lan các, e rằng đã sớm bị người ta đùa chết không biết bao nhiêu lần.
Kết quả vừa cười lên liền khiến mình phải nhe răng nhếch miệng vì đau, bởi vì cười quá mức mà vết thương bị kéo căng, nhưng vẫn cất lời khen có vẻ như xuất phát từ đáy lòng, "Long thiếu đúng là nam nhân chân chính!"Nhưng khi quay đầu lại, y cảm thấy ngạc nhiên, nhịn không được liếc liếc Dữu Khánh một chút, phát hiện lần này vị này vậy mà không có vả miệng.
Dữu Khánh cũng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, mở miệng hỏi Long Hành Vân, "Đối với chuyện của Tần Quyết, ngươi cứ nhớ mãi không quên, rồi cứ dây dưa quấn lấy ta không bỏ như vậy, chắc hẳn sẽ không phải là không biết Thiết Diệu Thanh đã rời khỏi Diệu Thanh Đường, ngươi không làm gì nàng ta đi?"Nghe được lời này, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng giật mình lo sợ, nhìn đến gã, nghĩ cũng có thể biết được, với đức tính của gã này, làm sao có khả năng buông tha cho Thiết Diệu Thanh, khi mà nàng đã rời khỏi U Giác Phụ.
Long Hành Vân lại hừ một tiếng, vậy mà lại nhắm mắt không nói, tựa như ngay lập tức ngừng lại.
Nào ngờ Thanh Nha lại di một tiếng, hỏi: "Ba người các ngươi vậy mà không biết vị nương tử Diệu Thanh Đường kia của các ngươi đi đâu sao?"Sư huynh đệ ba người thoáng sửng sốt, đều quay nhìn về phía y, Nam Trúc kinh nghi hỏi: "Chẳng lẽ ngươi biết?"Thanh Nha: "Chẳng lẽ? Tung tích của nàng ta đến cũng không phải là chuyện gì bí mật nha? Tai mắt hơi chút nhạy bén hẳn phải đều biết rõ? Các ngươi thật sự không biết nàng ta đã kết hôn rồi sao?""Kết hôn?" Sư huynh đệ ba người đồng than mở miệng hỏi.
Thanh Nha đã nhận ra được, ba tên gia hỏa này thật đúng là không biết gì cả, tin tức bế tắc như thế, hoàn toàn là dựa vào đầu sắt để lưu lạc giang hồ.
Đã hiểu rõ được điểm này, y nhịn không được xì mũi, nói: "Hiểu rồi, chắc hẳn quan hệ giữa các ngươi đã tan vỡ, cho nên nàng ta mới rời khỏi Diệu Thanh Đường.
Lúc trước ta còn cảm thấy rất ngạc nhiên, dựa vào giao tình giữa nàng ta và các ngươi, đã có mối quan hệ với nàng như vậy, tại sao lại không cần chứ?"Chuyện đã nói đến nước này, có chút vấn đề làm sao có thể không hỏi, Nam Trúc lập tức hỏi: "Nàng đã kết hôn với ai?"Thanh Nha: "Một vị Vương gia của Ân quốc, một vị Vương gia có thực quyền cưới nàng làm vợ kế.
Trước đây không lâu, hoàng thất Ân quốc mới sắc phong nàng ta làm Vương phi.
Nghe nói vì chuyện sắc phong nàng ta làm 'Vương phi' mà gây ra một ít phong ba bên trong hoàng thất.
Nàng là phụ nữ tái giá, về phương diện danh tiếng cũng không được quá tốt, hoàng thất và triều đình đều không bằng lòng chấp nhận nàng ta trở thành Vương phi.
Nhưng mà vị Vương gia thực quyền kia đè ép tất cả kháng nghị cầu lấy sắc phong từ hoàng đế.
Đương nhiên, cuộc hôn nhân này tương đối kín tiếng, hình như là bởi ý của vị nương tử kia muốn vậy, không có phô trương."
Nói đến đây, ánh mắt y liếc nhìn Long Hành Vân đang nhắm mắt không nói lời nào, "Với thân phận và địa vị nàng ta bây giờ, cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý tự nhiên là không cần nói tới, dưới trướng chồng nàng ta lại có cao thủ nhiều như mây, đa số người muốn tới gần nàng ta cũng khó.
Trong thiên hạ này e rằng cũng không có mấy người dám mạo muội động tới nàng ta."
Ngụ ý rất đơn giản, cho dù là Long Hành Vân cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chuyện báo thù rửa hận này vốn chính là phải nhìn xem người nào, nhìn có thể bắt nạt được hay không, có thể bắt nạt đương nhiên sẽ muốn trừ nó thật nhanh, không bắt nạt được thì nói kiểu dễ nghe một chút là quân tử báo thù mười năm không muộn, nói khó nghe chút chính là không làm gì được người ta, chỉ có thể chịu đựng.
Nghe xong những điều này cái, sư huynh đệ ba người đầu tiên là kinh ngạc, đến bây giờ mới tách khỏi Thiết Diệu Thanh được bao lâu, chỉ mấy tháng, còn chưa được nửa năm đi, chỉ trong chớp mắt đã biến thành Vương phi rồi sao? Sự thay đổi thân phận và địa vị như vậy, quả thực khiến ba người khó có thể tin nổi.
Bọn họ quả thực cũng không có con đường tin tức gì, chỉ với mấy tên bủn xỉn của Linh Lung quan còn xa mới nói được là thế lực gì, nợ cũng còn thiếu rất nhiều, không có tiền thành lập con đường tin tức gì đó, nếu không phải bây giờ nghe nói tới, thật sự là không biết được tình hình cảnh của Thiết Diệu Thanh.
Sau một hồi kinh ngạc, ba người đều chìm vào trầm mặc, đủ loại cảm xúc nảy lên trong lòng, ngẫm lại chuyện cũ thực sự có chút chua chát, một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy ở bên cạnh bọn hắn lâu như thế, nói không chút nào động tâm là giả.
Dữu Khánh còn mơ hồ nhớ được Nam Trúc thường xuyên chậm rãi nói chuyện với Thiết Diệu Thanh, ra vẻ học rộng biết nhiều, nỗ lực thể hiện rằng mình không phải là một người mập mạp bình thường.
Cũng còn nhớ rõ Mục Ngạo Thiết thường xuyên làm ra vẻ lạnh lùng ở trước mặt Thiết Diệu Thanh, khoanh tay nghiêng đầu nhìn trời, nhưng khóe mắt lại thỉnh thoảng lén liếc nhìn người ta, còn thường để trần luyện thể, khoe ra cơ bắp thân thể, cố ý để cho Thiết Diệu Thanh nhìn thấy.
Càng nhớ rõ lúc mình mới gặp Thiết Diệu Thanh, ánh sáng đống lửa chiếu rọi ra dáng người uyển chuyển, còn có cảnh tượng mập mờ khi cô nam quả nữ trong một căn phòng, thân thể áp sát gần nhau kia, đến nay nghĩ lại dường như vẫn còn cảm nhận được mùi thơm quen thuộc ở trước mũi.
Hắn cũng không phải gỗ, có thể hiểu được một ít suy nghĩ của Thiết Diệu Thanh, nhưng mà hắn cũng không dám nhận.
Mình dù sao cũng không phải là thiên hạ đệ nhất tài tử chân chính, cũng không phải loại nam nhân chỉ muốn chiếm lợi nữ nhân trước rồi tính tiếp, những gì người ta mong muốn, bản thân mình đều không cho được, càng xinh đẹp càng không dám mà thôi, sợ gánh không nổi trách nhiệm đó sẽ khiến người ta xem thường mình, mà bản thân mình bỏ qua đâu chỉ là một phụ nữ "Khuynh quốc khuynh thành" .
Ngẫm nghĩ lại, đủ các loại cảm xúc biến thành một nụ cười chua chát trên khóe miệng hắn, "Kết hôn là tốt rồi, kết hôn cũng không tệ.
Ngẫu nhiên kết hôn với một người đàn ông cũng hơn hẳn chúng ta liều sống liều chết liều cả một đời.
Đây là chuyện tốt, mừng co nàng ấy."
Nam Trúc hừ lạnh, lẩm bẩm một câu, "Còn nói gì mà sẽ không tái giá với người nào, nói cho cố vào chẳng qua chỉ là treo giá, một câu nói của nữ nhân xinh đẹp cũng không thể tin được."
Cho dù trong lòng nổi lên đủ mọi loại cảm xúc, nhưng sư huynh đệ ba người vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, vẫn phải đề phòng Ngân Sơn Hà hội đột nhiên xuất thủ cướp người, bộ dạng luôn luôn lo lắng bấp bênh chính là tình cảnh thực tế của bọn hắn hiện nay...